Hệ Thống Công Lược Anh Em Tốt

Chương 138





Quân Minh Tịch phát điên, một luồng khí áp khủng bố đem cả người lẫn tang thi đông cứng lại, không thể cử động được,
- Các ngươi đều đáng chết.

Đôi mắt đen kịt vô hồn nhìn ba con cấp 4 loạng choạng xông đến, hoa văn trên mặt Quân Minh Tịch phát sáng, móng tay dài ra,
Ầm
Quân Minh Tịch lâm thời đột phá cấp 6 nhưng hắn lại không thể nào vui nổi, hắn, không bảo vệ được người hắn yêu, không bảo vệ được A Dư của hắn.

- Gàoooo
Ba con tang thi cấp 4 bị tiếng hét của Quân Minh Tịch trấn áp động tác ngừng lại một giây, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến bọn chúng mất mạng,
Phập
Ba con tang thi bị Quân Minh Tịch sinh sinh xé nát, máu đen văng lên khuôn mặt lạnh băng khiến những người sống sót sửng sốt, sống lưng lạnh toát.

- Gừ.

.

Những con tang thi cấp thấp thoát khỏi sự khống chế của mấy con tang thi cấp cao, chúng du đãng hướng đến nơi phát ra mùi thịt sống đi tới, nhưng tuyệt nhiên không dám nhòm ngó đến Lạc Dư,
- Chạy.

Giang Diệc Phong ra lệnh, hai mấy người không một chút do dự cắm đầu cắm cổ chạy ra về hướng ngược lại.

- !.


Quân Minh Tịch trầm mặc, hắn đi tới ôm Lạc Dư lên đem cậu đến một căn biệt thự sang trọng.

- A Dư, em ngoan nha, ta đi tìm quần áo, sẽ nhanh về thôi.

Quân Minh Tịch đến một tiệm quần áo gần đó vơ vét hết những thứ có thể dùng được mang về.

Soạt
Quân Minh Tịch đứng bên giường, trong lòng hắn dâng lên một nỗi sợ hãi, A Dư của hắn, sẽ không chết đâu, đúng không.

- A Dư, em tỉnh lại đi, ta sẽ không bắt nạt em nữa, không mè nheo, làm nũng đòi này đòi kia nữa! A Dư.

.

3 ngày sau,
Quân Minh Tịch suy sụp ngồi xuống bên cạnh, hắn nắm chặt bàn tay đang lạnh đi của Lạc Dư lẩm bẩm:
- A Dư, Tịch đại vương ra lệnh cho em mau tỉnh lại, MAU TỈNH LẠI.

Quân Minh Tịch đứng dậy bất lực hét lên, lúc này đột nhiên có thứ gì đó thoát khỏi túi áo khoác ngoài rơi lạch cạch xuống đất,
"! "
Linh tuyền
Là linh tuyền
Quân Minh Tịch nghĩ đến cái gì đó, hắn vội vàng nhặt lọ đựng kinh tuyền lên,
- Ít quá.

Chỗ này may mắn chắc chỉ đủ một ly nước nhỏ, Quân Minh Tịch mặc kệ, đến đây hay đến đó.

Hắn từng chút từng chút đút cho Lạc Dư uống,
1 phút
5 phút
Không có tác dụng, Quân Minh Tịch cười khổ,
- A Dư, A Dư!.

A! Dư.

Quân Minh Tịch trèo lên giường siết chặt Lạc Dư vào lòng nhắm mắt lại, nếu không thể cùng người mình thích ở bên nhau.

.

thì, chết hết đi.

- T! ịch.

.

Ngón tay Lạc Dư khẽ động đậy, Quân Minh Tịch đang muốn tự bạo khựng lại, hắn ngơ ngác,
- A Dư.

Lạc Dư không trả lời hắn nhưng cơ thể cậu ấm lên trong thấy sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.


Quân Minh Tịch vui mừng, mếu máo hôn lên trán cậu một cái,
- A Dư, ta đợi em.

Lạc Dư ngồi trong không gian hệ thống nhìn hết tất cả, lúc tên ngốc kia đút linh tuyền cho cậu thì 250 mới nói cậu có thể sống lại, nhưng cậu phải tiêu hết 1 vạn tích phân, ôi, đau tim quá.

Lạc Dư sắp khóc đến nơi, cậu cắn răng chọn mua Hồi hoàn đan thứ này phối hợp với linh tuyền có thể nói là cực phẩm thuốc trị thương a.

250 cười híp mắt:
- / Kí chủ, 1 vạn thôi mà, kiếm lại được, kiếm lại được, hì hì/
Lạc Dư trợn mắt,
- Bao giờ ta mới có thể trở lại thân xác của mình.

250 hí hửng,
- / Kí chủ, cậu phải kiên nhẫn a, thuốc cũng cần thời gian a.

/
Lạc Dư chán nản, đợi, phải đợi đến bao giờ đây.

Một tháng sau,
- A.

Lạc Dư bị một lực hút vô hình kéo đi, cả người nặng nề, cậu khó khăn động động ngón tay.

- Ưm.

Quân Minh Tịch suốt một tháng không lúc nào là không chú ý đến Lạc Dư, hắn còn tưởng mình phải đợi rất, rất lâu nữa, nhưng không ngờ.

- A Dư, em tỉnh rồi.

Lạc Dư mơ hồ mở mắt ra,
- Minh Tịch! là ngươi sao.

- Ừm, là ta.

Lạc Dư cứng ngắc cười, cậu vươn tay, Quân Minh Tịch thuận thế ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói:
- Xin lỗi.

Lạc Dư cong mắt,
- Nói không thì có tác dụng gì, nếu muốn xin lỗi!.

thì phải dùng hành động a.

Quân Minh Tịch nghi hoặc,
- Làm như thế nào.

Lạc Dư dụi dụi đầu vào cổ Quân Minh Tịch nhỏ giọng,
- Dị năng của tôi không dùng được nữa rồi, cậu phải trở nên mạnh hơn nữa để bảo vệ tôi a.


Quân Minh Tịch hơi ngơ ra một chút, hắn gật đầu chắc nịch,
- Nhất định ta sẽ làm được.

Lạc Dư cười vui vẻ:
- Tịch đại vương uy vũ.

Quân Minh Tịch bật cười, những lo âu, sợ hãi trước đó đều biến mất, hắn ngắt mũi Lạc Dư một cái, sủng nịnh nói:
- Đói chưa, ta đi chuẩn bị đồ ăn cho em nha.

"Ùng ục "
- Ặc.

.

- Ha ha! ở đây đi, ta làm đồ ăn cho em, nhanh thôi.

- Đi đi, đi đi.

Mặt già đỏ lên, Lạc Dư xua đuổi, phất tay kêu Quân Minh Tịch rời đi.

Quân Minh Tịch xoa đầu Lạc Dư ngửi mùi hương có chú chua lại pha lần hương vị ngọt ngào trên người cậu,
- Nghỉ ngơi đi.

- Ừm.

Quân Minh Tịch mở cửa rời đi, Lạc Dư thử cảm nhận dị năng trong cơ thể,
"! "
Tinh hạch trong đầu cậu vỡ thành những mảnh nhỏ rồi, màn sương xung quanh cũng đã biến mất, cậu mất đi dị năng rồi.

" Mèo mướp thúi, không có cách nào giúp ta khôi phục được sao"
250 lắc lắc đuôi:
- / Có a, 5 vạn tích phân, muốn không/
"! Không"
5 vạn? một thể giới cậu được có mấy vạn, cái con mèo này thì hay rồi, mở mồm ra là đòi giá cắt cổ, cậu mới không thèm.

Lạc Dư giận dỗi nằm xuống giường đem chăn phủ kín đầu, nếu không phải cậu không hiểu nguyên lí của viên tinh hạch kia thì cậu còn lâu mới cần đến cái hệ thống dởm này, hừ.

.