Hệ Thống Công Lược Anh Em Tốt

Chương 175





Lạc Dư giật giật cơ thể tỉnh lại,
- Ưm!
Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh một chút rồi nhanh chóng thích ứng vươn vai ngáp một cái.

- Lạc Lạc, ngươi nghe thấy chứ.

Máy tính trước mặt cậu phát ra âm thanh của một người nam nhân, Lạc Dư nhìn cái tên hiện trên màn hình.

- A, ta nghe thấy, vừa nãy ta buồn ngủ quá không chịu nổi liền gục xuống bàn.

- Mệt thì đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta tiếp tục.

Giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên, Lạc Dư nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua nhân vật của hắn rồi nhìn đồng hồ nói:
- Ừm, cũng muộn rồi, mai gặp.

- Chú ý sức khỏe đấy.

- Ò, biết rồi.

Lạc Dư tắt máy tính rồi leo lên giường ngủ một mạch đến sáng, tiếng gõ cửa liên tục vang lên khiến cậu không thể nào không ngồi dậy đi ra mở cửa.


- Thằng nhóc này, sắp muộn học rồi, mau lên.

Lạc Dư ỉu xìu, cậu dụi mắt nhìn người phụ nữ trước mặt,
- Mẹ ~ con.

.

- Không được làm nũng, dậy mau.

Mẹ Lạc trừng mắt, Lạc Dư bị bà đẩy vào nhà tắm.

- Thay quần áo xong xuống luôn đấy.

- Dạaa! con biết rồi.

Lạc Dư phồng má gào lên, mẹ Lạc chống tay cũng hét trả lại.

- Nghe thấy rồi thì nhanh nhanh cái chân lên, có tin bà đây đánh chết con không.

Lạc Dư giật thót, đột nhiên cậu lại cảm thấy mông có chút đau đau, ặc, mẹ cậu hình như là người nói được là làm được thì phải.

- Con.

.

con xuống ngay đây.

Lúc Lạc Dư chạy xuống nhà thì trong tay mẹ Lạc đã cầm sẵn một cái roi.

- Mẹee!
Lạc Dư mếu máo, mẹ Lạc hừ lạnh:
- Còn không mau ăn, hay không muốn ăn cơm, muốn ăn đòn hả?
Lạc Dư chu chu môi, Lạc mẫu giơ cái roi trong tay lên cậu liền vội vàng che miệng lại, rốt cuộc thì cậu có phải là con ruột của mẹ không vậy.

- / Hắc, hắc /
250 ở trong không gian cười trên nỗi đau của người khác, Lạc Dư liếc xéo một cái.

"Con mèo kia, mi muốn trụi lông đúng không"
- /! / Lúc nào cũng chỉ biết dọa vặt lông nó, kí chủ đáng ghét.

Lạc Dư ngồi xuống bàn ăn xong rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà, giọng mẹ Lạc hùng hồn vang lên:

- Thằng nhóc kia, hôm nay mà để thầy giáo gọi điện về là chết với bà đó nghe chưa.

Mẹ Lạc thở hồng hộc nói, chỉ cần ở bên thằng nhóc này 3 phút thì hình tượng hiền lương thục đức của bà bay sạch đến không còn một mống, sao bà lại sinh ra một khắc tinh thế này cơ chứ.

Lạc Dư đi trên đường cà lơ phất phơ nháy mắt với mấy nữ sinh đang đạp xe đạp.

- Bạn học, cho tôi đi nhờ, có được không.

Lạc Dư chặn một chiếc xe lại chậm rãi nói vào bên tai nữ sinh đang ngồi trên xe, ngoại hình đúng là không tệ nha.

- A, ưm.

.

được, cậu lên đi.

Lạc Dư vừa nghe thấy vậy liền không khách sáo ngồi lên, Nhan Mặc đúng lúc đi qua khinh thường nhìn thoáng qua cậu, giọng hắn vừa đủ hai người một nam một nữ nghe thấy.

- Yếu đuối.

Lạc Dư vừa nghe thấy lập tức nổi khùng, cậu nhảy cẫng lên,
- Xuống, xuống, xuống, để tôi trở cậu cho.

Lạc Dư mang theo nữ sinh ra sức đạp xe đuổi theo tên giả bộ thanh cao nào đó.

- Nhan Mặc, cậu mới là tên yếu đuối, cái đồ.

.

cái đồ! A, cái đồ yếu môn sinh và môn lí.

Lạc Dư vui vẻ cười haha, sắc mặt Nhan Mặc biến đen, hắn cười lạnh:
- Hừ, vậy cậu giỏi hai môn đó đúng không, qua đây chứng minh đi.

Hai chiếc xe đạp lao nhanh trên đường, những nam sinh trên đường nhìn hai người chơi mèo đuổi chuột cũng hí hửng chạy theo xem trò vui.

Nữ sinh ngồi sau Lạc Dư xấu hổ giữ chặt váy, cô ấy nhìn những ánh mắt ghen tị xung quanh nở một nụ cười ngọt ngào, chẳng qua Lạc Dư không nhìn thấy, nếu không cậu đá cô ta xuống từ lâu rồi, nặng chết đi được.

- Hộc.

.


Trán Lạc Dư toát mồ hôi, Nhan Mặc dùng ánh mắt trêu tức nhìn cậu,
- Sao vậy? Không chạy được nữa? chậc chậc, không biết là ai yếu môn sinh với môn lí nha.

Lạc Dư học theo mama của mình trợn mắt một tay khống chế tay lái, một tay chỉ thẳng vào mặt Nhan Mặc mà hét lên:
- Nếu không phải tôi mang theo một con lợn đằng sau thì còn lâu cậu mới có cửa thắng được lão tử.

Vẻ mặt đắc ý của nữ sinh kia cứng lại, mặt cô ta hết đỏ lại xanh, những người chạy theo hóng trò vui nghe thấy vậy ai nấy đều bật cười khành khạch.

- Oa, nhìn nhỏ xinh như vậy không ngờ lại là một con heo nha.

- Heo nái.

- Phụttt! hahaha.

Tiếng cười ngày càng lớn, nữ sinh ngồi đằng sau Lạc Dư không nhịn được ôm mặt bật khóc nức nở, cô chỉ có gần 50 cân thôi mà, béo? Sao có thể a.

Nhan Mặc lắc lắc đầu, tên Lạc Dư này mở mồm ra liền không có một câu nào tốt, nữ sinh kia đúng là thảm, cái danh heo nái này nhất định sẽ theo cô ta đến khi ra trường, hắn không đùa đâu.

- Xì, không phải cậu tự nhận mình rất giỏi sao, đấu không lại liền đổ lỗi cho con gái nhà người ta, Lạc Dư a, ngươi phải đàn ông không vậy.

Nhan Mặc nhếch miệng cười nói, người khác thì hắn sẽ không khịa, nhưng vừa nhìn thấy tên Lạc Dư này miệng liền tự động phun ra một đống thứ mà ngày thường hắn chưa từng một lần nghĩ tới.

- Ông đây không phải đàn ông đấy thì thế nào, nghe rõ đây, ông đây là.

.

bờ ê bê, đờ ê đê nhé.

"! "
"! "
- Ặc.

.