Hệ Thống Công Lược Của Pháo Hôi

Chương 61



6 giờ sáng.

Như dữ liệu được lập trình, Dương Thiên Luân mở mắt cố gắng thức dậy với cơ thể hơi đau nhức và bắt đầu buổi sáng của mình.

Sau khi vệ sinh cá nhân đâu vào đấy, hắn ngồi xuống bàn học xem bài cũ của hôm qua một lần, rồi đi mua bữa sáng.

Không để hắn phải kêu, 3 người còn đang ngủ kia cùng từ từ thức dậy cùng Dương Thiên Luân đi ăn sáng.

7h30p

Tiết huấn luyện địa ngục mà năm nhất đã đặt tên đã tới. Như hôm qua, huấn luyện đầu tiên hôm nay sẽ là chạy bộ và một điều đáng mừng cho Nguyễn Bảo Hoàng là hôm nay chẳng học sinh nào đến trễ.

Nguyễn Bảo Hoàng vui vẻ ngồi trên ghế nhìn học sinh lớp mình chạy bộ vòng quanh sân. Khi thấy chúng đã hoàn thành, anh mới hắng giọng nói: " Như đã nói, hôm qua chỉ là bắt đầu. Hôm nay chúng ta sẽ thêm một bài huấn luyện khác".

Nói rồi Nguyễn Bảo Hoàng nhấn vào công tắc đang cầm. Trong phút chốc, cả sân huấn luyện thay đổi hoàn toàn. Từ sân dùng để chạy bộ biến đổi thành một phòng tập vượt chướng ngại vật.

Các học sinh lớp B/1 nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu. Vừa mới chạy xong chỉ kịp thở dốc, thì lúc thấy cảnh tượng trước mắt đã muốn thăng thiên luôn.

Nguyễn Bảo Hoàng chỉ hết các học sinh còn dư sức lực nói: " Những em này, hãy chạy một vòng cho tôi xem như thế nào. Được rồi bắt đầu từ em". Nói rồi anh chỉ vào Dương Thiên Luân.

Dương Thiên Luân vào tư thế chuẩn bị, khi tiếng còi kêu lên hắn nhanh chóng vượt qua được chướng ngại vật đầu tiên là bức tường đá cao. Sau hắn tiếp tục leo lưới, né những quả cầu sắt đu đưa qua lại, né các mũi tên được bắn ra bất ngờ và cuối cùng đánh nhau với robot cấp F.

Dương Thiên Luân hoàn thành thử thách chỉ trong vòng 30p, làm cho các bạn trong lớp phải trố mắt mà nhìn.

Nguyễn Bảo Hoàng đứng lên, nhìn hắn gật gật đầu: " Rất tốt. Xem ra năm nay sẽ có thêm hạt giống tốt, giỏi lắm Dương Thiên Luân". Nói xong anh vỗ tay, lớp B/1 cũng vỗ theo. Lâu lại cho tiến hoan hô và huýt sáo.

Không để cho cả bọn vui lâu, Nguyễn Bảo Hoàng đã thốt lên một câu: " Thôi im lặng, chờ các bạn kia chạy xong sẽ đến lượt các em. Sẽ không ai bị bỏ xót".



Cả bọn lại lần nữa trở về dáng vẻ yểu xìu như lúc trước, lần này còn than thở thêm mấy câu.

Sao khi huấn luyện buổi sáng xong, lớp B/1 vác cái thân đã tàn đi về hướng nhà ăn. Cả bọn ăn như hổ đói, ra sức nuốt hết phần ăn của mình.

Các cô trong nhà ăn thấy vậy, thì thương tình cho thêm mỗi người một hộp sữa để tăng cường sức khỏe và một ít ống dinh dưỡng cho họ nếu đói.

Sau đó, cả bọn quay về kí túc xá chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.

Tuy huấn luyện cho chút tốn sức, nhưng ngủ một giấc trưa thì Dương Thiên Luân đã hồi phục hoàn toàn. Hắn nhanh chóng thấy đồ cùng lũ bạn cùng phòng tiến về lớp B/1.

Khi tất cả học sinh đã an vị chỗ ngồi, các giáo viên lần lượt tiến vào lớp mình dạy. Tiết đầu sẽ dạy môn xã hội của thầy Phan Đình.

Thầy Phan đi vào lớp, người đại diện được cả lớp bầu chọn hô to: " Cả lớp nghiêm".

Thầy Phan gật gật đầu, nói: " Các em ngồi xuống đi. Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ kiếm tra nam bài cũ của ngày hôm qua". Rồi ông gọi một số học sinh lên trả lời.

Đến một câu hỏi khó, thầy Phan nhìn xung quanh phòng nhớ đến Nguyễn Bảo Hoàng nói lớp này có một hạt giống tốt nên gọi: " Dương Thiên Luân, em hãy cho tôi biết tại sao chúng ta phải tạo ra cơ giáp".

Dương Thiên Luân trả lời: " Thưa thầy, Tại vì hành tinh Viễn Tinh và một số hành tinh khác xuất hiện nên một loại quái vật là trùng tộc nên con người đã tạo ra cơ giáp nhầm đánh bại chúng".

Thầy Phan gật đầu hỏi tiếp: " Vậy ai là người đã tạo ra cơ giáp đầu tiên? ".

Dương Thiên Luân như học sinh giỏi, hỏi đâu cũng trả lời được: " Dạ. Là ngài Doãn Tiên Cảnh, vì ngài ấy phát hiện con người tiến hoá thêm một loại sức mạnh tinh thần. Và nó phù hợp với việc điều khiển cơ giáp, từ đó ngài ấy đã chế tạo ra cơ giáp đầu tiên - Ảnh Vũ".

Thầy Phan gật gật đầu: " Rất tốt. Em ngồi xuống đi". Rồi ông hỏi thêm một số học sinh khác và giảng bài mới cho hôm nay.

Sau khi kết thúc bài học, thầy Phan để lại một câu ' hôm sau sẽ trả bài ' rồi đi mất.

Trong giờ giải lao, Lý Nhã nằm ườn trên bàn than thở: " Không xong rồi, không xong rồi. Tiết tiếp theo là của cô Lâm đó".



Phạm Văn Bá đẩy kính, kinh thường nhìn Lý Nhã: " Cô Lâm có gì đâu mà cậu than thở như vậy".

Lý Nhã tức giận: " Một tên học giỏi như cậu thì biết gì. Nào là toán lý hoá, 3 bài liền đó. Tôi căn bản chẳng hiểu một chữ nào".

Nói xong cậu ta bấu lấy Dương Thiên Luân cầu cứu: " Thiên Luân ơi, Thiên Luân ới ời ơi. Cho tôi mượn bài tập của cậu đi. Nếu không cô Lâm giết tôi chết".

Hắn thờ dài, đem bài tập đưa ra. Trong nháy mắt, quyển tập đã không còn trên tay hắn mà nằm trên bàn Lý Nhã và cậu ta đang chăm chú chép bài.

Đinh Tạ ở kế bên cũng lâu lâu ló qua một chút để chép, Lý Nhã nhanh chóng chép xong híp mắt nhìn: " Nè chẳng phải cậu làm xong rồi sau".

Đinh Tạ gãi đầu, cười cười: " Ai nói. Hôm qua vừa về đã ngã xuống giường ngủ tới sáng như cậu rồi. Hơi sức đâu mà làm bài nữa".

Rồi cả cấm cúi tiếp tục chép bài, mới miễn cưỡng chép xong những bài dễ. Thì cô Lâm đã tiến vào: " Được rồi. Hôm nay chúng ta sẽ giải bài tập về nhà của hôm qua. Các bạn có tên đem tập lên cho cô và giải bài".

Rồi cô Lâm kêu Lý Nhã và ba người khác lên giải bài. Lý Nhã lên bảng nữa ngày cũng chưa viết ra được một chữ gì, run rẩy quay về phía Dương Thiên Luân cầu cứu.

Nhưng chưa kịp để cậu ta truyền tính hiệu thì cô Lâm đã cất lời: " Lý Nhã sao em còn chưa làm. Chẳng phải trong vở ghi rất chi tiết cách giải sao?".

Lý Nhã cười cười nói: Dạ. Em làm từ hôm qua nên giờ quên hết rồi".

Cô Lâm híp mắt xem xét nét chữ của cậu ta: " Vậy sao? Sao cô thấy chữ này, hình như mới được viết. Em xem ".

Lý Nhã không còn gì chối cãi, đành im lặng nhìn cô Lâm với ánh mắt đáng thương.

Cô Lâm thở dài: " Thôi được rồi. Lần đầu nên cô cho quá". Lý Nhã đang chuẩn bị bắn pháo thì cô Lâm phán thêm một câu làm cậu ta tắt nụ cười: " Giờ về chỗ đi, về làm cho cô thêm mười bài mẫu cô đã gửi, mai trả cho cô".

Lý Nhã thân tàn ma dại đi về chỗ, gụt ngã xuống bàn khóc không ra nước mắt.