Cuối tuần nhanh chóng kết thúc để mở đầu bằng một tuần mới, cả lớp B/1 vui vẻ đến quên mất gần còn hai người chưa vượt qua huấn luyện mà Nguyễn Bảo Hoàng đã giao.
Có nghĩa là sáng đầu tuần này, sẽ có một cuộc huấn luyện gấp đôi 2 tuần vừa rồi. Đến khi nhớ lại thì họ đã đứng trước mặt Nguyễn Bảo Hoàng.
Nguyễn Bảo Hoàng cười tươi tắn nói: " Thật đáng tiếc, lớp ta có hai bạn không vượt qua được huấn luyện với robot cấp D nên là chúng ta sẽ tiến hành huấn luyện gấp đôi nào".
Nói rồi anh tiến hành biến đổi sân huấn luyện, ngay khi sân huấn luyện mới xuất hiện. Các học sinh lớp B/1 như muốn rục ngã tại chỗ.
Cái gì mà huấn luyện chứ, đây là địa ngục của địa ngục mới đúng. Không có sân huấn luyện nào mà lại phải đánh với vừa 4 con robot cấp F vừa né tên, rồi vừa né kiếm, né đạn, đã vậy khi đánh bại hết thì phải đánh tiếp với 1 con robot cấp D và 1 con robot cấp F nữa chứ.
Một học sinh giọng run rẩy nói: " Thầy ơi, đây căn bản không dành cho con người. Làm sao tụi em đánh lại được".
Nguyễn Bảo Hoàng không nói gì chỉ nhẹ nhàng lấy một con dao găm từ khi đống vũ khí tự chọn được bày sẵn một bên, rồi đi vào trong sân. Mọi người chỉ thấy khi anh đi vào, bọn robot được thiết lập sẵn nhanh chóng tiến đến chiến đấu.
Nguyễn Bảo Hoàng hơi người về phía trước, rồi đột ngột xuất sau mấy con robot giải quyết chúng một cách nhẹ nhàng và né tránh những mũi tên, kiếm và đạn không có một động tác thừa.
Đến phiên hai con robot kia cũng chỉ vỏn vẹn trong vòng 3 giây thì đã xong. Nguyễn Bảo Hoàng phủi bụi trên tay áo đi ra: " Đấy có khó đâu. Thầy qua được thì các em cũng sẽ qua thôi. Được rồi cả lớp tập trung từng người một lên".
Anh nói xong quay qua bên trợ lý ra hiệu, rồi để trợ lý ở lại quang sát các học sinh. Còn mình thì dắt theo 5 người Dương Thiên Luân đến phòng huấn luyện đặc biệt.
Khi 6 người Nguyễn Bảo Hoàng đến thì đã có hai nhóm khác cũng chuẩn bị vào ở phòng bên cạnh. Nguyễn Bảo Hoàng chào hỏi: " Thầy Nham và Thầy Bùi à. Chào hai thầy ".
Hai người kia cũng chào hỏi lại. Thầy Bùi nhìn đám Dương Thiên Luân ở phía sau, hỏi: " Đây chính là những người giỏi năm nay à?".
Nguyễn Bảo Hoàng gật đầu: " Cũng tạm được". Tuy nói khiêm tốn thế nhưng trong mắt anh hiện lên lại không khiêm tốn tí nào mà là sự kiêu ngạo. Mọi người đều biết người mà Nguyễn Bảo Hoàng đào tạo không có ai là tầm thường cả.
Chào hỏi xong cả 3 nhanh chóng dẫn học sinh của mình vào phòng huấn luyện đặc biệt. Bên trong không có gì đặc biệt chỉ được trang bị mấy cái máy tập ghim cùng với một số vũ khí chiến đấu.
Nguyễn Bảo Hoàng không nói gì, đi đến chọn một thanh kiếm nhật. Sau đó hướng về phía 5 người nói: " Cứ chọn cho mình một vũ khí đi. Rồi 5 người bọn em cùng lên".
Nhóm Dương Thiên Luân chọn lựa vũ khí kĩ càng, rồi cùng nhau nhỏ giọng bàn chiến thuật ở một bên. Nguyễn Bảo Hoàng thấy vậy cũng cảm thấy thật mới lạ, vì những năm trước khi mới bắt đầu như thế này.
Hầu hết các học sinh thì tự mình xông lên mà không có một tí yếu tố đồng đội nào. Phải mất một thời gian chỉ điểm thì bọn chúng mới nhận ra.
Nguyễn Bảo Hoàng cười cười nhìn Dương Thiên Luân đang chỉ dẫn những người còn lại theo kế hoạch. Trong lòng cảm thán năm nay xem ra sẽ có một tinh anh mạnh lắm đây.
Khi cả bọn đã vào tư thế, Nguyễn Bảo Hoàng hơi phòng bị, là một quân nhân thì không được kinh thường một ai, vì chưa chắc họ đã yếu. Hai người bên phải Dương Thiên Luân phi nhanh ra, giơ kiếm chém về phía anh.
Nguyễn Bảo Hoàng trong nháy mắt dịch chuyển sang bên cạnh nhưng không để anh kịp suy nghĩ, thì 2 học sinh khác đã xông đến ép sát anh từ phía sau lúc nào không hay.
Nguyễn Bảo Hoàng bình tĩnh muốn đánh ngã 2 người nhưng kế hoạch bất thành, vì trên không trung Dương Thiên Luân lúc này đang bay đến bổ một đao xuống.
Nguyễn Bảo Hoàng hít sâu một hơi, trong 1s anh như ninja phi thân ra ngoài vòng vây của 5 người và dùng đuôi kiếm đánh cho bọn họ tơi tả.
Trong mắt Nguyễn Bảo Hoàng gợi lên hứng thú: " Đúng là kế hoạch hết sức hoàn hảo, nhưng đừng có coi thường tôi như vậy. Nào đấu tiếp nào".
Tiết học buổi sáng kết thúc, Lý Nhã lết thân tàn trở về kí túc xá với Đinh Tạ và Phạm Văn Bá. Cậu ta than thở: " Chắc chết mất thôi. Cứ như thế này thì chết mất. Tên Thiên Luân đáng ghét kia, chắc giờ đang thảnh thơi lắm".
Vừa dứt câu, Dương Thiên Luân đã đỡ tường đi vào phòng với trạng thái còn tàn tạ hơn cậu ta gấp 10 lần. Lý Nhã lập tức câm nín, ôm hắn khóc huhu: " Ôi! Bạn chí cốt, tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu. Huhu. Tôi sẽ không ghen tị với cậu nữa ".
Dương Thiên Luân bị cậu ta ôm tròng lên vết thương mới, khẽ rên đau một tiếng. Nhưng không thể làm gì, vì không còn sức đánh Lý Nhã.
Dương Thiên Luân ngước đầu lên trời, hít thở sâu kiềm nén cơn giận. Trong lòng thầm nói anh Bảo Bảo nói, không nên đánh bạn bè.