Thời điểm các tân nhân ra chiến trường sau cuộc huấn luyện đã đến. Máy bay không gian đã chuẩn bị sẵn sàng đón các quân nhân mới đến hành tinh của trùng tộc, hành tinh Hoang.
Lý Nhã đang ăn ở nhà ăn với Đinh Tạ thì bỗng thấy bạn tốt của mình đi vào, vẫy vẫy tay gọi: " Này Luân, ở đây".
Thiếu niên 20 tuổi qua huấn luyện, bộ dáng trở nên thành thục, ổn trọng và trưởng thành hơn nhiều. Cơ thể cơ hồ cũng cao lớn thêm một phần chuẩn là một người đàn ông đích thực, làm các nữ quân nhân nhìn thấy cũng không khỏi xao xuyến.
Dương Thiên Luân bưng khay đi đến bàn của Lý Nhã, ngồi xuống gật đầu chào hỏi. Đinh Tạ bên cạnh hỏi: " Lâu rồi không gặp, tôi nghe nói dạo này đội cậu đi không ít người đang chuẩn bị hợp lại với đội 1 và đội 2 phải không?".
Hắn gật đầu:" Đúng vậy. Có nhiều người không muốn đến hành tinh Hoang nên tìm cách bị khai trừ".
Lý Nhã bất mãn: " Toàn là một đám sợ chết, uổng công cho bọn họ còn thể với Nguyên úy Jack lúc mới vào, giờ xem chỉ toàn là đám chết nhát".
Đinh Tạ thở dài: " Thôi đó là ý muốn của họ, chung ta cũng chẳng cản được. Tính ra trong 3 tháng qua. Số tân nhân bị khai trừ khỏi quân đội đã hơn 1/3, thật nhiều".
Trong 3 tháng này tuy có người rời đi nhưng cũng không nhiều, chỉ là tháng cuối có thông báo đi hành tinh Hoang nên người rời đi càng nhiều.
Nên giờ các cấp trên đều gộp một số đội lại với nhau, tạo thành 3 đội hoàn chỉnh. Bây giờ Dương Thiên Luân đang nằm trong đội một, Lý Nhã và Đinh Tạ trong đội 2, Phạm Văn Bá thì trong đội 3 đội có kĩ năng chiến đấu và chỉnh sửa cơ giáp.
Lý Nhã đang nói chuyện bỗng sực nhớ đến một người: " À đúng rồi. Dạo này các cậu thấy Phạm Văn Bá không? Tên này lúc nào cũng dùi đầu vào cái phòng cơ giáp gì đó từ ngày này qua tháng nọ. Chắc không có bị gì chứ?".
Dương Thiên Luân không nói gì chỉ nhìn về phía cậu ta rồi chuyên tâm ăn uống, Đinh Tạ tò mò nhìn theo thấy Phạm Văn Bá đang đúng phía sau thì cười ngoặc nghẽo.
Ngay sau đó, chính là cú đấm trời giáng 180° xuống thẳng đầu Lý Nhã không lệch một ly. Lý Nhã ôm đầu tức giận mắng: " Tổ sư, tên đáng chết nào dám đánh ông".
Vừa quay qua thấy Phạm Văn Bá, gương mặt Lý Nhã nháy mắt căng cứng, cười hề hề vội vàng rời khỏi ghế chạy đi. Phạm Văn Bá cũng chẳng buông tha, trong nháy mắt đã bám sát thụt một cú mạnh vào bụng Lý Nhã.
Rồi từ từ lôi xác người về bàn ăn, Phạm Văn Bá không còn nhỏ bé như lúc ở trường học nhà nữa, mà giờ đã ngang cơ Lý Nhã kinh bỉ nói: " Cậu mà cũng biết sợ à. Nói xem nào, tôi bị gì?".
Lý Nhã khổ không tả nổi, Đinh Tạ nhìn cậu ta không nhịn được cười một tràn dài đến chảy nước mắt. Lý Nhã đang cuối đầu thẹn quá hóa giận chửi lên: " Cậu bị siêng năng quá rồi đó. Hừ, Tạ còn cười nữa, có tin tối nay tôi kêu Luân hành cậu ra bã không".
Nói tới đây, Đinh Tạ nghe từng lời cười không ngừng được, đến cả Phạm Văn Bá cũng phải ôm bụng cười.
Dương Thiên Luân tiếp tay, khiến cho không khí thêm sống động: " Vậy tối nay cậu đấu với tôi, rồi tới Đinh Tạ thì tính sau".
Phạm Văn Bá và Đinh Tạ vui vẻ cười trên nỗi đau của Lý Nhã mà haha đến lúc ăn xong. Dương Thiên Luân vì không chung nhóm nên khi ăn xong trước, hắn tạm biệt 3 người rồi tiến về kí túc xá.
Trên đường về thì thấy Trương Gia Bảo đang ôm tài liệu từ trong kí túc xá ra, hắn đi đến môi hơi cong chào hỏi: " Chào đội trưởng, anh định đi đâu vậy?".
Trương Gia Bảo nghe hắn hỏi cũng gật đầu trả
lời: " Chào, tôi đang đến phòng của Nguyên úy Jack để xát nhập lại đội cho các cậu. Từ giờ không cần gọi tôi là đội trưởng nữa, sắp tới tôi sẽ cùng các cậu chiến đấu trong một đội".
Nói rồi cậu không khỏi nhìn Dương Thiên Luân, mới 3 tháng trước hắn còn cao bằng cậu. Mà bây giờ đã lớn hơn cậu 1 cái đầu. Trong lòng không khỏi gật đầu cảm thán, đứa nhỏ ngày nào đã lớn đến chừng này.
Dương Thiên Luân gật đầu tỏ ý đã hiểu: " Vậy từ giờ tôi xin phép gọi anh là anh Thiên được không?".
Cậu cười trả lời: " Được chứ, nếu cậu thích thì cứ gọi". Bỗng quang não của Trương Gia Bảo kêu lên, cậu nhìn một cái rồi nói: " Vậy tạm biệt cậu, tôi đi trước".
Dương Thiên Luân cười tươi vẫy tay chào tạm biệt hắn. Trong lòng vui vẻ nhìn theo bóng lưng cậu, Bảo Bảo vậy là sắp tới chúng ta sẽ được ở chung rồi.
Vừa nghĩ tới thì đuôi cún phía sau hắn đã càng ngày càng vẫy nhiệt tình, nếu như nó là thiệt chắc có lẽ nơi này bây giờ đã bị những cú vẫy đuôi đến tạo ra gió lốc cuốn đi hết rồi.
Còn hỏi tại sao Dương Thiên Luân lại biết Thiên Bối là Trương Gia Bảo hả? Cái này phải nói đến 2 tháng trước, khi Dương Thiên Luân đang ngủ giữa đêm thì lại mơ đến cậu bỏ mình mà đi, làm hắn bị giật mình từ trong ác mộng.
Nên đành phải đi ra ngoài hóng gió cho khuây khỏa, nhưng đi được nữa đường thì vô tình như có thể gì đó xô về hướng giường của Trương Gia Bảo làm cho hắn mất thăng bằng xuýt hôn cậu.
Nhưng may mà chóng tay kịp thời nên dừng lại kịp, Dương Thiên Luân lúc này tính đứng dậy đi ra ngoài thì bỗng một mùi hương quen thuộc mà hắn nhớ nhung 1 tháng qua dần tụ lại ở nơi cánh mũi.
Dương Thiên Luân vội nhìn Trương Gia Bảo một lúc lâu, thử chạm vào da mặt cậu rồi lại chạm vào của mình phát hiện hai cái rất giống nhau.( Đây là cả hai đều dùng mặt giả nha).
Ánh mắt hắn trở nên sáng lấp lánh, vội hít thêm một chút mùi hương rồi đi ra ngoài. Thì ra là vậy, bảo sao hắn cứ thấy Thiên Bối rất quen thuộc. Bỗng Dương Thiên Luân cười lớn miệng lẩm bẩm: " Thì ra là như vậy. Hahahaha".
Mà ở một nơi nào đó, hệ thống 003 đang run chân, môi khẽ cong huýt sáo.