Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss

Chương 20: Nguyệt Thành đại bỉ



Edit: Tagoon
"Nguyệt Thành đại bỉ?" Bạch Húc rất có hứng thú hỏi, "Đại bỉ này là về cái gì?"
"Ngài không biết?!" Tiểu nhị kia kinh ngạc hệt như vừa phát hiện vùng đất mới, "Xem ra nhị vị tiên trưởng bế quan đã lâu, Nguyệt Thành đại bỉ này chính là một việc trọng đại của Tu Chân giới. Năm vừa rồi phàm là người xuất sắc thì đều có thể trở thành khách quý của Hàn gia, hưởng thụ tài nguyên cùng sự bồi dưỡng dành cho nhân tài đứng đầu của Hàn gia. Những người có tông môn còn nhận được gấp đôi tài nguyên, lại còn có thể giao hảo với một con quái vật khổng lồ như vậy, chẳng phải quá tốt đẹp hay sao."
"Năm ngoái đã vậy, đã đủ hấp dẫn người rồi nhưng năm nay lại càng kinh khủng hơn. Hàn gia gia chủ đang chuẩn bị tìm một đạo lữ cho cháu gái hắn là Hàn Tâm Nguyệt tiểu thư. Hàn Tâm Nguyệt tiểu thư năm nay mới 25 đã là Trúc Cơ hậu kỳ, quả đúng là thiên tư khó có được, hơn nữa nghe nói nàng còn là một mỹ nhân hiếm thấy. Huống chi, trở thành rể cưng của Hàn gia, không chỉ đạt được sự tài bồi tốt nhất cùng tài nguyên đỉnh cấp, tương lai còn có khả năng được kế thừa Hàn gia!"
Tiểu nhị kia càng nói mặt mày càng hớn hở, nói đến kế thừa Hàn gia là hai mắt lại càng tỏa sáng, cứ như là đã dự kiến đến cảnh tượng tốt đẹp kia, thật làm người khác buồn cười.
Bạch Húc ho nhẹ một tiếng, gọi tinh thần của hắn hồi trở lại, "Chúng ta đã biết, ngươi lui xuống đi." Sau đó cho tiểu nhị kia một khối linh thạch hạ phẩm.
Tiểu nhị cầm linh thạch vui rạo rực rời đi, để lại một gian phòng yên tĩnh.
Một lát sau, Dạ Vô Thương làm như vô tình mở miệng hỏi, "Nguyệt Thành đại bỉ kia, sư huynh có hứng thú sao?" Nói đoạn gắp cho Bạch Húc một miếng linh nhục.
Bạch Húc yên lặng ăn xong, trả lời, "Xác thật rất có hứng thú, nghĩ tới hẳn là rất khác so với môn phái đại bỉ nhỉ......"
Dạ Vô Thương ánh mắt tối sầm, ngón tay giấu ở trong tay áo bỗng chốc siết chặt lại, ngữ khí càng thêm trầm thấp, mang theo ý vị nguy hiểm nhè nhẹ, "Chẳng hay sư huynh là muốn cưới Hàn Tâm Nguyệt kia?"
Bàn tay đang gắp đồ ăn của Bạch Húc khựng lại, một miếng thịt rơi xuống mặt bàn, có chút buồn cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tiểu hài tử đối diện, "Nói bậy gì đó, ta sao có thể đi cưới một nữ nhân chưa hề thấy mặt một lần nào chứ!"
"Phải không?" Dạ Vô Thương nhướng mày, áp sát vào một chút tiếp tục ép hỏi, "Nếu đã gặp mặt thì có thể sao?"
Bạch Húc cảm thấy có chút không thể hiểu được, đây là cái vấn đề quái gì vậy? Nhưng tiểu hài tử hỏi, hắn lại không thể không đáp, cho nên chỉ có thể châm chước một chút trả lời "Ta vẫn là thích loại cảm tình kiểu như hoạn nạn nâng đỡ, tế thủy trường lưu. Tiểu Dạ yên tâm, sư huynh sẽ không có đạo lữ, Tiểu Dạ vĩnh viễn là người quan trọng nhất đối với sư huynh."
Bởi vì nghĩ rằng Dạ Vô Thương có thể là vì sợ hãi hắn sau khi có đạo lữ thì sẽ không quan tâm đến y nữa, mới có loại vấn đề này, cho nên hắn mới trả lời như vậy.
Hơn nữa đây cũng là lời trong lòng của hắn, hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, sớm muộn gì sẽ trở lại thế giới hắn vốn dĩ thuộc về. Nếu ở nơi này kết hôn, chờ khi hắn đi rồi, chẳng phải sẽ trở thành một kẻ bạc tình quả ý, bỏ vợ bỏ con hay sao?
Tuy rằng Bạch Húc không cảm thấy mình là một người tốt gì cả, chỉ là có chút chuyện, hắn vẫn phải có điểm mấu chốt của mình.
Dạ Vô Thương sắc mặt vui vẻ. Trừ y ra thì sư huynh cũng chưa từng ở chung với bất cứ người nào, sư huynh thật sự sẽ không có đạo lữ sao?
Cảm giác tâm tình của mình nháy mắt sáng sủa lên, cực kì hào phóng nói, "Nếu sư huynh cảm thấy hứng thú, chúng ta liền đi nhìn một chút đi."
Bạch Húc gật gật đầu, yên lặng ăn đồ ăn trong bát của mình. Tưởng tượng đến lúc trở về, hắn lại bắt đầu đau đầu. Tích phân của hắn thật sự quá ít, rốt cuộc là tới khi nào mới có thể tích cóp đủ để trở về đây?
Hơn nữa ở sâu bên trong nội tâm hắn, kỳ thật cũng có một tia sợ hãi.
Ở thế giới này cũng đã lâu rồi, hắn sợ rằng mình sẽ tắt mất tâm tư muốn trở về, coi nơi này trở thành một thế giới chân thật. Nếu là như vậy, một ngày nào đó, hắn sẽ không còn phân biệt được giữa mộng và hiện thực, sự tồn tại của hắn còn xem như chân chính ý nghĩa hay không?
Huống chi, nơi đó còn có thân nhân quan trọng của hắn, cha mẹ đã chết, có thể tẫn hiếu với bọn họ, cũng chỉ còn chính mình.
Lắc lắc đầu, rũ bỏ hết những ý nghĩ kỳ quái đó trong đầu ra, chuyên tâm đối phó với mỹ thực trước mắt.
Hai người sau khi ăn xong hỏi địa điểm của đại bỉ, sau đó một đường chậm rãi đi tới.
Đại bỉ được diễn ra trên Diễn Võ Trường ở trung tâm của Tân Nguyệt Thành, là một khoảng đất trống chiếm một diện tích cực kì lớn. Hai người còn cách đó một đoạn nữa đã thấy thấp thoáng phía trước chen chúc những người là người, dạng người gì đều không thiếu.
Có lão nhân hơn 60 đầu tóc bạc trắng, có đứa nhỏ miệng còn hôi sữa, thậm chí còn có yêu tu chưa hoàn toàn hóa hình thành công, vẫn mang theo một chút đặc thù. Từ xa nhìn lại thật y như là một buổi lễ hội hoá trang vậy, quả khiến người buồn cười.
Bạch Húc quét mắt nhìn đám người dự thi mỗi người một vẻ kia, cảm thấy hết nói nổi. Người như vậy, cứ cho là thắng được đi, Hàn tiểu thư kia sẽ nguyện ý gả thấp hay sao?
Bọn họ quyết định sẽ không đi qua nơi đó. Cả hai đều có chút khiết phích, không muốn giành đường với mấy gã đàn ông mồ hôi đầm đìa kia. Hơn nữa bọn họ cũng không phải thật sự muốn tham gia, bèn dứt khoát tới một tửu lâu cao nhất ở phụ cận, tốn ba viên linh thạch trung phẩm tìm một chỗ ngồi sát cửa sổ, vừa lúc quan sát toàn bộ náo nhiệt phía dưới.
Hơn nữa thị lực của tu sĩ hơn hẳn người thường, cho dù cách một khoảng xa nhưng tất cả những gì trên lôi đài đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Vừa ăn điểm tâm vừa xem diễn, so với tự mình lên đài chơi xiếc khỉ thì thoải mái hơn nhiều.
Nhìn trong chốc lát, cảm thấy cũng không có gì đặc biệt, Bạch Húc có chút mất hứng ngáp một cái, mắt vừa liếc qua một chỗ liền dừng lại.
Hắn híp híp mắt, cẩn thận hướng nơi đó nhìn vài lần, ánh mắt lập tức thay đổi, đó là...... Quách Đạo!
Từ sau khi phát hiện Quách Tự là ma tu, mức đề phòng của hắn đối Quách gia cũng đã đạt tới mức độ cao nhất rồi. Hiện giờ gặp Quách Đạo ở chỗ này, không thể nói là không kinh ngạc.
Bọn họ dùng danh nghĩa mừng thọ để chuồn ra ngoài, còn Quách Đạo kia chẳng lẽ là đặc biệt vì trận đại bỉ này mà tới sao?
Chỉ là Quách Đạo đã là con thân sinh của Quách gia gia chủ, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, về sau Quách gia nhất định là vật trong tay gã, vậy mà hiện giờ lại ở chỗ này, chẳng lẽ là vì Hàn Tâm Nguyệt?
Nhưng lấy tiền đồ của gã vốn không cần phải đến nước cưới một nữ nhân như vậy. Mặc dù Quách gia so Hàn gia kém một bậc, gã nếu như cưới Hàn Tâm Nguyệt, tuy rằng cũng coi như là một trợ lực, nhưng trái lại, lấy thực lực trước mắt cộng thêm thiên tư không mấy xuất sắc kia của gã, e là sẽ bị Hàn gia quản chế. Điều này đối một người tâm cao khí ngạo như gã mà nói tuyệt đối khó có thể chịu đựng nổi, vậy rốt cuộc là vì cái gì đây?
Trong lúc hắn còn đang xuất thần, Quách Đạo đã nhảy lên lôi đài.
Tuy rằng không thích người này, nhưng đúng là không thể phủ nhận, hình tượng của Quách Đạo vẫn thực xuất chúng. Ngũ quan anh tuấn thâm thúy, dáng người thon dài đĩnh bạt, xứng với khóe miệng vẫn luôn hiển hiện một mạt mỉm cười, quả là một phiên phiên tuấn công tử, so với những kẻ già trẻ lớn bé kia thì tốt hơn rất nhiều.
Cho nên gã vừa mới lên tràng đã hấp dẫn tầm mắt của đại bộ phận người ở đây, chỉ thấy gã thu hồi ánh mắt cao ngạo thường ngày, quả nhiên là một bộ khiêm tốn vô cùng, ngay lập tức đã giành được hảo cảm của đại đa số người.
Lần trước sau khi bị Dạ Vô Thương đả thương, không biết Lôi Viêm lão tổ dùng thủ đoạn gì, cư nhiên cứng rắn giúp gã đem tu vi một lần nữa kéo tới Trúc Cơ hậu kỳ. Chỗ này khắp nơi đều là Luyện Khí Trúc Cơ, nhiều nhất cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, xem như hạc trong bầy gà.
Ngắn ngủn trong một nén nhang, gã đã đánh bại 23 người tới khiêu chiến, thành công bảo vệ vị trí trên lôi đài. Bạch Húc nhìn thân ảnh đĩnh bạt kia, lại tổng cảm giác có chút quái dị không nói nên lời.
Thương thế của Quách Đạo lần trước có thể nói đã tổn hại đến căn cơ, hơn nữa tâm ma kia, mới ngắn ngủn chưa đầy một tháng, khả năng khôi phục gần như là không thể nào, rốt cuộc là bằng cách gì cơ chứ?
Hơn nữa không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn tổng cảm thấy khí tức hung ác nham hiểm trên người Quách Đạo ngày càng đậm. Tuy rằng gã luôn treo trên miệng một nụ cười vô cùng ấm áp, nhưng lại khiến người cảm giác vô cùng giả dối, tựa như đeo lên một tấm mặt nạ không phù hợp, bên trong kỳ thật đã bắt đầu thối nát.
Dạ Vô Thương cũng đã nhìn thấy Quách Đạo, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống. Chẳng qua y sống lâu hơn Bạch Húc rất nhiều năm, tâm tư lưu chuyển trong giây lát đã có suy đoán đại khái, "Ta nghe nói Hàn gia này có một viên Cửu Chuyển Linh Tê Đan, chính là đan dược Huyền giai Thượng phẩm, có thể trọng tố kinh mạch, tiêu trừ mọi ám thương trong thân thể, thậm chí giúp người tấn thêm một cấp mà không hề để lại chút di chứng nào."
"Cái gì?" Bạch Húc sửng sốt, trong nháy mắt phản ứng lại. Không sai, Quách Đạo bị thương căn bản, về sau tu hành nhất định sẽ xuất hiện vấn đề. Nhưng nếu gã thắng, cưới được hòn ngọc quý của Hàn gia này, vậy thì lấy thân phận của gã, sở hữu Cửu Chuyển Linh Tê Đan kia quả dễ như trở bàn tay, vừa hay có thể giúp gã đồng thời đột phá Kim Đan kỳ. Đến lúc đó, gã tu vi cũng đủ, tư chất càng cao, tuyệt đối có thể khống chế Hàn Tâm Nguyệt, Hàn gia sớm muộn gì là vật trong tay gã. Thêm nữa gã lại kế thừa Quách gia, nhất cử tam đắc, thật là giỏi tính kế!
Tuy rằng đối với mục đích của Quách Đạo đã có một cái suy đoán đại khái, nhưng vậy thì như thế nào? Dù sao bọn họ tuyệt đối sẽ không lên lôi đài khiêu chiến.
Bạch Húc nhìn quét qua một vòng, ánh mắt dừng lại trên người một nam nhân thân trường ngọc lập, cả người âm u như bóng ma. Nếu hắn nhớ không lầm thì người nam nhân này cũng là đệ tử Thiên Hoa Tông, tên Hàn Cảnh Thần, thuộc Hàn gia dòng chính, hẳn là huynh trưởng của Hàn Tâm Nguyệt.
Hơn nữa môn phái đại bỉ lần trước nghe nói hắn cũng không tham gia vì đang đánh sâu vào Kim Đan. Hiện giờ xem ra là đã thành công, trở thành Kim Đan kỳ kế tiếp sau Bạch Húc, cho nên đối với chuyện của Quách Đạo, hắn hẳn là không rõ ràng lắm. Nhưng điều này cũng hề gây trở ngại đến việc hắn suy xét nhiều hơn vì lợi ích của gia tộc.
Bạch Húc nghĩ nghĩ, bí mật truyền âm cho hắn nói, "Quách Đạo này dùng bí dược mạnh mẽ tăng lên tu vi, đã là nỏ mạnh hết đà, cả đời vô pháp tiến thêm một bước. Cho nên gã tới chuyến này, e là vì chí bảo của Hàn gia, tuyệt không phải người xứng với lệnh muội."
Hàn Cảnh Thần cả người chấn động, sắc mặt đại biến, thần thức nhanh chóng hướng ra phía ngoài tìm kiếm, lại không có chút nào dị thường, thật giống như những lời vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn. Hơn nữa Bạch Húc cố tình che dấu, hắn tất sẽ không phát hiện ra cái gì.
Nhưng theo như lời người nọ vừa nói, hắn ngẩng đầu nhìn phía lôi đài. Quách Đạo dựa vào pháp bảo Lôi Viêm lão tổ đưa cho, thậm chí đã đánh hai Kim Đan sơ kỳ rơi khỏi lôi đài, trong lúc nhất thời nổi bật vô song, nếu người nọ nói đều là sự thật...... Hàn Cảnh Thần sắc mặt tức khắc trở nên vô cùng khó coi.
Ngay khi trọng tài chuẩn bị tuyên bố Quách Đạo trở thành lôi chủ hôm nay, hắn rốt cuộc chờ không nổi nữa, trực tiếp nhảy lên lôi đài, chắp tay nói, "Quách sư đệ quả là thiếu niên anh kiệt. Bất quá nếu ngươi muốn cưới muội muội của ta, người làm huynh trưởng ta đây đương nhiên cũng muốn trấn cửa ải, thỉnh!"
Quách Đạo gần như cắn nát răng. Hàn Cảnh Thần này thiên tư tung hoành, si mê với tu luyện, xưa nay cơ hồ chưa bao giờ rời khỏi tông môn. Sao hôm nay khéo như vậy, đúng thời điểm gã đã thắng lợi trong tầm tay rồi lại ngáng một chân, thật là đáng giận!
Ngay cả ý tứ hàn huyên cũng không có, Quách Đạo nắm chặt pháp bảo trong tay, như mũi tên rời cung xông ra ngoài, hai người nháy mắt lao vào chiến đấu.
Bạch Húc sớm từ sau khi truyền xong âm đã mang theo Dạ Vô Thương chuồn êm, cho nên đối với sự việc phía sau cũng không rõ ràng lắm.
Phải thật lâu về sau mới nghe nói, Quách Đạo cùng Hàn Cảnh Thần đánh lâu không phân thắng bại, di chứng của việc mạnh mẽ tăng lên tu vi bộc phát ra ngoài, hơn nữa giận đến công tâm, gã trực tiếp té xỉu trên lôi đài, làm trò trước mặt mọi người, tu vi ngay lập tức ngã xuống Luyện Khí kỳ, so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, sợ là khó khôi phục lại được.
Mà Hàn gia sau khi nghe chuyện này thì cực kì giận dữ, đem Quách Đạo như chó chết ném trả về Quách gia, yêu cầu Quách gia cho bọn họ một cái công đạo.
Hơn nữa bọn họ thông qua điều tra biết được Quách Đạo sớm đã coi như một nửa phế nhân. Lần này mạnh mẽ tăng lên tu vi, di chứng sẽ càng thêm nghiêm trọng. Phái người như vậy tới, căn bản là đang đánh vào mặt bọn họ. Nếu như không có Hàn Cảnh Thần, Quách Đạo thật sự trở thành người thắng cuộc, vậy thì hậu quả thực không dám tưởng tượng.
Quách gia bất đắc dĩ, đành phải đưa ra vài món thiên tài địa bảo cùng một viên linh đan Địa giai Hạ phẩm mới bình ổn được lửa giận của Hàn gia, khiến cho bọn họ đau lòng một thời gian, đối với hậu duệ làm cho bọn họ mất hết mặt mũi này tự nhiên cũng không cho sắc mặt tốt. Sau khi phát hiện gã không cách nào khôi phục lại nữa liền trực tiếp từ bỏ gã, ném gã ra sau núi cho gã tự sinh tự diệt.
Sau khi trải qua chuyện này, quan hệ giữa Quách gia và Hàn gia cũng từ từ trở lên ác liệt. Đệ tử trong tộc giáp mặt một lời không hợp liền động thủ. Chiến tranh giữa hai đại thế gia đã thổi lên một trận gió lốc không nhỏ trên toàn bộ Huyền Thiên đại lục. Đương nhiên, đây đều là chuyện của thật lâu về sau.