Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss

Chương 6: Đại xuất phong đầu



Edit: Tagoon
Trên thực tế, trong nháy mắt nghe thấy thanh âm của Kim Linh Nhi, trong đầu y đã tràn ngập vô số hồi ức. Thanh âm bén nhọn đó không ngừng nổ vang trong đầu y, gần như bức y phát điên.
"Ngươi là Dạ Vô Thương? Đã tới Kim Đan kỳ rồi sao, thật là lợi hại, so với Đại sư huynh còn lợi hại hơn nhiều."
"Vô Thương, người ta thích nhất chính là ngươi. Đều là Đại sư huynh hắn ép ta, giữa ta và hắn chẳng có gì cả. Trong lòng ta vốn chỉ có một mình ngươi......"
"Vô Thương, nếu như ngươi thích ta, ta tin rằng ngươi sẽ nguyện ý thành toàn cho ta đúng không. Nếu ngươi không chết, ta và Cô Thành sẽ không cách nào đến được với nhau."
"Ngươi là một tên tạp chủng, chẳng qua chỉ là con chó mà Quách gia nuôi. Ngươi lấy tư cách gì mà so với Cô Thành!"
"Cô Thành, mau giết hắn. Linh Nhi sợ quá. Hắn mà không chết, e là sẽ tổn thương đến Linh Nhi......"
Đủ loại thanh âm xuyên tạc trong đầu hắn, ngọt ngào, khinh thường, trào phúng, còn có cả ngập tràn hận ý......
Y cơ hồ hận không thể ngay lập tức lấy mạng nữ nhân đáng chết này. Nhưng Bạch Húc đang ở bên cạnh, lại còn thích nàng như vậy, chắc chắn sẽ không cho phép y tổn thương nàng. Hơn nữa Bạch Húc đã là Kim Đan kỳ, y sao có thể là đối thủ.
Khiến y kinh ngạc chính là, trong mắt Bạch Húc cư nhiên cũng tràn đầy sự bất mãn cùng không kiên nhẫn. Thậm chí còn không tiếc vì danh ngạch của mình mà mở miệng châm chọc nàng. Điều này với y là không tài nào tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ Bạch Húc kiếp trước và kiếp này là hai người hoàn toàn khác nhau?
Giờ phút này trong lòng Bạch Húc cũng tràn đầy rối rắm. Lục trà kỹ nữ này về sau sẽ hố chết vai ác. Tuy rằng hiện tại nàng vẫn còn chưa chuyển mục tiêu lên người Dạ Vô Thương, nhưng ai biết về sau Tiểu Dạ sẽ lại bị nàng dụ hoặc hay không. Có lẽ nên tranh thủ thời điểm này nhanh chóng khiến vai ác chán ghét nàng.
Nhìn về phía tiểu hài tử vẻ mặt bình tĩnh kia, Bạch Húc có chút do dự, "Tiểu Dạ, ngươi thấy tiểu sư muội vừa nãy...... như thế nào?"
Dạ Vô Thương có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt bình lặng bỗng hiện lên một gợn sóng, nhanh đến nỗi không một ai có thể phát hiện. Y cúi đầu, làm như có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói, "Ta chán ghét nàng!"
Nghe vậy Bạch Húc nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ rạo rực mà xoa đầu y, "Ta cũng vậy, chúng ta có thể cùng nhau chán ghét nàng. Về sau gặp được nàng, ngàn vạn phải đề cao cảnh giác. Nếu nàng muốn ngươi giúp làm nàng làm bất cứ chuyện gì, ngươi chỉ cần nói sư huynh của ta không cho phép là được."
Dạ Vô Thương khiếp sợ nhìn hắn, xác định sự vui sướng cùng nghiêm túc trong mắt hắn không phải là giả bộ, liền nở nụ cười thật tình đầu tiên kể từ khi trọng sinh đến nay, "Được, chúng ta cùng nhau chán ghét nàng."
【 Ký chủ uy vũ, giá trị hắc hoá của Dạ Vô Thương điện hạ đã giảm xuống 】Thanh âm hệ thống kịp thời vang lên, đối với Bạch Húc mà nói chính là niềm vui ngoài ý muốn.
Thời gian kế tiếp, Bạch Húc một bên củng cố cảnh giới, một bên chỉ bảo Dạ Vô Thương tu luyện. Hắn cảm thấy Dạ Vô Thương xác thật là thiên tư thông minh, tuy rằng không đột phá thẳng tới Trúc Cơ nhưng cũng đạt tới Luyện Khí tầng tám. Quan hệ giữa hai người cũng càng thêm thân mật.
Huyền Thượng chân nhân lo lắng cho an toàn của đồ đệ, cho vô số pháp bảo, về cơ bản cũng có thể đảm bảo an toàn cho hai người họ.
Nháy mắt ba tháng đã trôi qua.
Thương Lan bí cảnh nằm ở Dạ Lan thành của Huyền Thiên đại lục. Ngay từ sáng sớm mọi người đã tập hợp trên quảng trường của Thiên Hoa Tông. Trừ bỏ Bạch Húc cùng Dạ Vô Thương ra thì tổng cộng có mười chín người, tất cả đều đang đánh giá và bắt chuyện lẫn nhau. Một vài người đã hợp thành tổ đội, ước định cùng nhau thám hiểm.
Lát sau, một bóng người ngự kiếm bay tới. Tất cả mọi người đều dừng nói chuyện, quy quy củ củ mà đứng, chờ người đó tới gần mới đồng thanh hô, "Tham kiến Đại sư huynh!"
Bạch Húc ôm Dạ Vô Thương đi tới trước mặt mọi người, đạm mạc gật đầu, khí thế mười phần trang bức.
Còn chưa kịp đi lên lôi kéo làm quen, bọn họ liền kinh ngạc phát hiện Đại sư huynh xưa nay vốn đạm mạc độc hành, không muốn tiếp xúc thân thể với bất cứ ai, vậy mà bây giờ lại đích thân mang đến một hài tử, hơn nữa lại còn đem đứa bé kia nửa ôm trong ngực.
Hành vi này quả thực còn hiếm lạ hơn so với việc mặt trời mọc hướng tây. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đều tràn ngập tò mò đối với hài tử có thể khiến Đại sư huynh biệt đãi như vậy.
"Đó là ai? Cư nhiên lại có thể đi cùng với Đại sư huynh." Một đệ tử nào đó kinh hô, dẫn đến một mảnh thảo luận.
"Sao có thể chứ? Đại sư huynh còn ôm hắn nữa, ngươi đã bao giờ gặp qua Đại sư huynh thân cận với một người như vậy chưa?"
"Ái chà, ta đã từng gặp tên kia, hình như là đồ đệ mà Huyền Thượng chân nhân mới thu. Đại sư huynh còn đích thân tới đón hắn về từ nơi phân phối nữa kìa."
"Trời ạ, mệnh quá tốt rồi. Không chỉ được Huyền Thượng chân nhân thu làm đệ tử, còn được Đại sư huynh chiếu cố như vậy, thật sự khiến cho người ta đố kị mà."
"Đệ tử dẫn đội hình như được thêm vào một cái danh ngạch, Đại sư huynh cư nhiên lại đem tiểu sư đệ của mình đến. Đứa bé kia hẳn là còn chưa Trúc Cơ đâu, thật không nghĩ đến Đại sư huynh cũng sẽ làm loại chuyện mở cửa sau cho người khác."
"A a a, đứa bé kia lớn lên thật đẹp mắt, đứng cùng một chỗ với Đại sư huynh thật quá là manh!" Một nữ tu nào đó không kìm được kích động hô lớn, cả người đều ửng đỏ.
"Hơn nữa hắn đã là Luyện Khí tầng tám, tốc độ này, thật là yêu nghiệt. Khẳng định Huyền Thượng chân nhân cùng Đại sư huynh đã tốn không ít công phu trên người hắn. Trời ơi, quả thực quá lệnh người đố kị!"
Bạch Húc không thèm để ý bọn họ bàn tán, thấy người đã tới đủ liền trực tiếp ôm Dạ Vô Thương vào lòng, ngăn cách bốn phương tám hướng đánh giá thần sắc, sau đó một lần nữa triệu hồi ra Ánh Tuyết kiếm, ôm Dạ Vô Thương đạp lên rồi lạnh lùng mở miệng, "Đuổi theo!"
Trong nháy mắt những người đang bàn tán đều run cầm cập, vội vàng im tiếng, gắt gao đuổi theo sau.
Ngự kiếm phi hành, lực gió cản lại trên không trung rất lớn. Bạch Húc nhận thấy thân thể trong lồng ngực có một chút run rẩy cực nhỏ, mới nhớ tới Dạ Vô Thương còn chưa Trúc Cơ, rốt cuộc vẫn là nhục thể phàm thai. Hơn nữa vốn dĩ tuổi của y còn nhỏ, thân thể lại suy nhược, chỉ sợ không chống cự được lâu.
Hắn vội vàng lấy ra từ túi càn khôn một tấm áo choàng, tỉ mỉ mặc vào cho Dạ Vô Thương sau đó lại đem người ôm vào trong lồng ngực.
Dạ Vô Thương cảm thấy toàn thân đều trở nên ấm áp, liền mặc cho Bạch Húc bọc mình thành cái bánh chưng. Chiếc cằm nhỏ nhắn dưới sự chăm sóc kiên trì không ngừng nghỉ của Bạch Húc, giờ đã có thêm một chút thịt, nhìn qua càng thêm tinh xảo đáng yêu, bao bọc trong chiếc cổ áo đính lông nhung lại có vẻ vô cùng tú khí cùng chọc người trìu mến.
Y đem đầu gác trên vai Bạch Húc, xúc cảm ấm áp truyền đến sườn mặt, tự đáy lòng mạc danh sinh ra một tia ngọt ngào. Khoảng thời gian ở chung này, loại cảm giác được người ta coi như chí bảo, dốc lòng chiếu cố này, thật tốt...... Tốt đến mức làm người phát nghiện.
Cho dù là độc dược, cũng chỉ e là...... Muốn ngừng mà không được.
Bạch Húc vừa điều khiển Ánh Tuyết, vừa nhớ lại cốt truyện trong đầu.
Trong nguyên tác, vai chính lúc này còn chưa nhặt được công pháp thích hợp với Ngũ Linh Căn, mới chỉ tới Luyện Khí tầng ba. Không biết hắn dùng cách nào cư nhiên khiến cho cao tầng của Lôi Hoả Phong đồng ý phân cho hắn một cái danh ngạch. Đại khái là Thỏ Lưu Manh mở bàn tay vàng cho vai chính đi. (Tất cả mọi người khi đối mặt với vai chính thì chỉ số thống minh đều giảm xuống vân vân)
Mà vai ác đại nhân được xem là lá chắn thịt của Quách Đạo cùng pháo hôi bị mạnh mẽ bắt tới. Kết quả đến Thương Lan bí cảnh lại cùng bọn họ phân tán, ngược lại cùng vai chính truyền tống tới cùng một địa điểm, dẫn đến sau đó bị trọng thương.
Dựa theo phát triển của cốt truyện, vai chính lúc này hẳn là nên ở trong đội ngũ. Nhưng khi hắn dùng thần thức đảo qua lại không phát hiện sự có mặt của hài tử đồng lứa, nhỏ nhất cũng là 24-25. Vai chính đã không có ở đây, chẳng lẽ cốt truyện tại Thương Lan bí cảnh trực tiếp băng rồi sao?
Nếu vai chính không lấy được bản công pháp kia cũng đồng nghĩa với việc thực lực vô pháp tăng lên nhanh chóng, lấy gì để thu tiểu đệ, thu linh sủng, thu hậu cung đây......
Trong khi Bạch Húc còn đang miên man suy nghĩ thì Dạ Lan thành đã ở ngay trước mắt. Phía tây thành đã rậm rạp chật kín người, chỉ còn chưa đầy một canh giờ nữa thôi là bí cảnh nơi này sẽ mở ra.
Bạch Húc nhìn đám người trước mặt, không chút lưu tình phóng ra uy áp của Kim Đan kỳ. Đám người chấn động đồng thời nhìn về phía trước thì thấy một nhóm nam thanh nữ tú ăn mặc phục sức bắt mắt của Thiên Hoa Tông, đều thập phần thức thời tản ra nhường chỗ cho họ.
Bạch Húc dẫn dắt mọi người đáp xuống. Một hàng hơn hai mươi người được bao quang bởi một mảnh chân không.
Hắn bày ra một bộ diện than bất biến, nhưng trong đầu đã hiện lên hàng vạn chữ đậu má, trang bức bị sét đánh* ngã các loại!
*Trang bức bị sét đánh: Làm bộ làm tịch trước mặt người khác, sớm muộn gì cũng gặp tai ương. (Theo baidu)
Nhưng vì thể diện của đệ nhất đại tông môn, vẫn cần ra sức mà giả bộ. Tốn nửa ngày phô trương thanh thế, giúp tông môn nở mày nở mặt cũng nằm trong phạm trù chức trách của Đại sư huynh là hắn.
Những môn phái khác không có chút bất mãn nào đối với hành vi cố tình làm nổi bật này. Dù gì thì Thiên Hoa Tông cũng là đệ nhất đại tông chứ chẳng đùa. Huống chi nắm đấm mới là đạo lý quyết định, hành động vừa rồi của Bạch Húc cũng đủ khiến cho tất cả kinh sợ.
Kim Đan chân nhân mười bảy tuổi, có thể nói xưa nay chưa từng có, mà tương lai cũng không nốt. Khó trách lần này bọn họ không có trưởng lão dẫn đội, hoá ra là Đại sư huynh của Thiên Hoa Tông đã đột phá Kim Đan kỳ. Tuy rằng không phải là mạnh nhất so với các trưởng lão ở đây, nhưng người có tư chất như vậy tuyệt đối chỉ có thể giao hảo.
Trong lúc nhất thời các loại ánh mắt hâm mộ, ghen ghét hỗn tạp như những chiếc đao nhỏ lao về phía Bạch Húc. Bạch Húc tỏ vẻ hắn chỉ là một tên trạch nam mà thôi, mọi người đã quá coi trọng hắn rồi!
Đột nhiên một đạo tịnh ảnh xuất hiện trong tầm mắt của Bạch Húc. Người tới mi mục như hoạ, da dẻ trơn bóng như bạch ngọc, một đôi mắt đẹp như ẩn chứa vô hạn ưu tư sầu bi, khiến cho người nhìn vào mà tâm sinh thương tiếc. Một bộ váy hồng nhạt hình lá sen ôm lấy đường cong lả lướt tuyệt trần của nàng, trên người còn mang theo từng đợt ám hương, quả là trời sinh Hương Phi công chúa.
Bạch Húc nhìn vào đôi mắt của nàng, chỉ trong nháy mắt đã nhận ra, đậu xanh, đây là chính cung nương nương của vai chính, Mộ Thuỷ Nhu đó!
Mộ Thuỷ Nhu là thiếu cung chủ của Ngưng Hoa Cung, một thân tu vi mạnh mẽ, làm người lại thập phần ôn nhu khả nhân. Nàng về mặt vũ lực đủ sức áp đảo phần lớn hậu cung, về mặt tính tình lại chính là người có thể giúp vai chính bài ưu giải nạn. Quả thực là một nữ nhân gần như hoàn mỹ.
Trước kia nàng vô tình được vai chính cứu giúp, liền vừa gặp đã yêu. Đến khi gặp lại thì trực tiếp lấy thân báo đáp.
Thời điểm tác giả cho ra mắt vị chính quy nữ chủ này, khu bình luận như sắp bùng nổ. Có lẽ là do Mộ Thuỷ Nhu hoàn toàn phù hợp với hình tượng nữ thần trong lòng các trạch nam.
Bạch Húc trong nháy mắt cũng có chút hoảng thần sau đó nhanh chóng bừng tỉnh lại. Hắn có chút đề phòng lùi về phía sau một bước, chủ động giữ khoảng cách với nàng. Ha hả, bất kể ai tơ tưởng hậu cung của vai chính đều không có kết cục tốt đẹp gì đâu. Hắn tất nhiên là không muốn bị vai chính băm uy ma sủng.
Mộ Thuỷ Nhu thấy động tác của Bạch Húc, đáy mắt xẹt qua một mảnh bi thương. Nhưng nàng vẫn nở nụ cười, đem hình tượng ôn nhu săn sóc lại thấu hiểu lòng người phát huy đến mức tận cùng.
"Đã sớm nghe nói Đại sư huynh của Thiên Hoa Tông anh tài ngút trời, hiện tại xem ra quả nhiên không phải là giả. Sư muội là Ngưng Hoa Cung Mộ Thuỷ Nhu, bái kiến Đại sư huynh!"
Mộ Thuỷ Nhu doanh doanh nhất bái, tư thái kia quả thực đẹp đẽ đoan trang đến nỗi không nói thành lời. Vòng eo mảnh khảnh phảng phất như chỉ một cơn gió thoáng qua là có thể thổi bay. Bộ dáng ra vẻ ta đây của Bạch Húc đã rơi vào trong mắt của phần lớn giống đực nơi này.
Hắn có chút xấu hổ vẫy vẫy tay, ngăn không cho nàng quỳ xuống, ngoài miệng nói, "Sư muội đã quá lời rồi, Bạch Húc hổ thẹn trong lòng."
Bất quá hắn cũng không bước tới đỡ nàng lên. Hậu cung của vai chính, có thể tránh càng xa thì càng tốt.
Nhưng nữ nhân này tới đây làm gì? Trong tiểu thuyết đâu có tình tiết này. Hiện tại vai chính còn chưa xuất hiện, nguyên chủ và nữ chủ cũng không quen biết nhau.
Mộ Thuỷ Nhu dùng tay che miệng khẽ mỉm cười, "Đâu có quá lời, đại danh của Đại sư huynh đã vang vọng toàn bộ Huyền Thiên đại lục. Nhu Nhi lần này tới, là vì khoảng thời gian trước đã gặp được một vị tiểu hữu của Thiên Hoa Tông. Hắn trùng hợp cứu Nhu Nhi một mạng, cho nên Nhu Nhi liền mang theo hắn đi vào Thương Lan bí cảnh. Nhưng dù gì cũng là người của Thiên Hoa Tông, vẫn là để cho Đại sư huynh quyết định đi."
【 Đinh —— ký chủ chú ý, vai chính đã xuất hiện 】Nhắc nhở của hệ thống đúng lúc vang lên.
Bạch Húc nhìn theo hướng chỉ tay của nàng, một thiếu niên cực kỳ anh tuấn trầm ổn đi tới, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc bén như gọt đẽo. Thiếu niên chưa quá mười ba tuổi nhưng dáng người đĩnh bạt thon dài, khiến cho không ít nữ tu ở đây đỏ bừng mặt.
Bạch Húc trực tiếp ngây ngẩn cả người, theo bản năng đem Dạ Vô Thương giấu phía sau lưng. Đậu má, vai chính đã tới, mau bảo vệ vai ác!