Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss

Chương 74: Hiểu lầm



Edit: Tagoon
【 Đúng vậy, ký chủ ngốc, lần trước lúc ngươi kích hoạt khối ngọc kia, ta đã rà quét ra trong thân thể ngươi có huyết mạch Long tộc rồi, bằng không ngọc bội chế tác từ long Tinh Nguyên làm sao có thể thừa nhận ngươi. Ngươi nói xem ngươi có phải tên ngốc hay không, có tổ tiên ngầu như vậy, đương nhiên phải vớt điểm nhiều chút chứ! 】
Nói xong lại định quay trở về, một đôi mắt chibi to toàn bộ đều là ngôi sao nhỏ sáng loáng, nhưng Bạch Húc lại không hề cảm thấy đáng yêu chút nào, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, gần như nghiến răng nghiến lợi phát ra tối hậu thư với hệ thống, "Ta cảnh cáo ngươi, tuyệt đối không được tiếp tục đi cọ khí vận của nó, nếu không ta sẽ không làm nhiệm vụ nữa!"
Tiểu nhân đang nhảy nhót lung tung tựa hồ bị dọa mất rồi, héo rũ đứng ở trên vai hắn, toàn thân bao phủ trong một mảnh sương mù màu đen, nhưng mà Bạch Húc lại không hề có ý định an ủi nó.
Kim Long thấy Bạch Húc chỉ ngây người đứng bên cái rương ngẩn ngơ, không hề có vẻ vui sướng khi nhìn thấy chí bảo. Nó không khỏi cảm thấy kỳ quái, tiểu gia hỏa này quả nhiên là hài tử khác biệt nhất mà nó từng gặp qua.
"Sao vậy, đều không thích à? Long huyết của ngô vẫn còn được lưu giữ, cũng có thể suy xét một vài." Hư ảnh thật lớn nhích lại gần hắn, móng vuốt vừa mở ra bỗng nhiên hiện lên một đoàn chất lỏng đỏ máu, chỉ lớn bằng nửa đốt ngón tay, lại làm hệ thống phát ra tiếng thét chói tai khó có thể ức chế. Bạch Húc cũng cảm giác được từ trong chính thân thể mình bốc lên một cỗ khát vọng mãnh liệt.
Muốn......
Thứ này thật là đáng chết quá hấp dẫn người!
Hắn gắt gao đè nén xuống loại bản năng này, gian nan gằn từng chữ một nói, "Ngài tiêu hao tự thân như vậy, sau này nên làm thế nào cho phải? Một lần vô ý tắc sẽ hồn phi phách tán."
"A......" Kim Long tựa hồ nghe thấy một điều gì đó vô cùng hài hước, bỗng nhiên cười ha hả, "Thú vị thú vị, Bạch gia không ngờ còn có tiểu gia hỏa có ý tứ như ngươi thế này. Nhớ năm đó Bạch Lạc và ta yêu nhau, nhưng lại vì gia tộc tham lam mà vừa xoay người là có thể bán đứng ta, đem long châu của ta đào ra, thậm chí lột da rút gân ta, đem thần hồn ta trấn áp tại đây, lấy huyết làm dẫn lôi kéo hồn phách, không thể không đời đời kiếp kiếp vì các ngươi phục vụ. Ngươi hiện tại cư nhiên hỏi ta có tính toán gì không? Ta hận không thể xé xác các ngươi. Ngươi nói, ta nên làm thế nào cho phải? Hả?"
Bạch Húc đột nhiên sững sờ tại chỗ. Cốt truyện này không đúng a. Hắn ban đầu cho rằng Kim Long này cùng một vị tổ tiên nào đó của Bạch gia kết thù, mới có thể rơi xuống tình cảnh thế này. Nhưng mà vì sao Kim Long này lại hoàn toàn không biết, toàn bộ Bạch Long Phủ căn bản chính là hậu đại của nó vậy? Chẳng lẽ năm đó Bạch gia tổ tiên Bạch Lạc hoài hài tử của nó, lại vì nguyên nhân nào đó mà không nói cho nó sao?
"Hệ thống, nhân loại cùng Long tộc có thể có hậu duệ sao? Nếu hài tử muốn bình an ra đời, yêu cầu điều kiện gì?" Chỉ sợ đây lại là một cái hiểu lầm, mới khiến cho hai người đã từng yêu nhau hận thù đến tận bây giờ.
【 Long châu í. Long tộc quá mức cường hãn, nếu có hậu duệ, thời điểm hài tử sinh ra sẽ lập tức hút khô toàn bộ năng lượng của cơ thể mẹ, còn không nhất định có thể bình an sinh hạ ra, cho nên yêu cầu long châu để cung cấp năng lượng. Khẳng định là Bạch Lạc vì hài tử, liên hợp tộc nhân cùng nhau ám hại nó, nó mới hận người của Bạch Long Phủ như vậy. Cơ mà ta vừa mới rà quét phát hiện long châu của nó vẫn còn, ở ngay dưới cái sân khấu này thôi, làm mắt trận giam cầm nó. Chỉ là năng lượng không quá đầy đủ, có lẽ lúc ấy đã dùng hết quá nhiều. 】
Hệ thống tỏ vẻ không sao cả nhướng mày. Nó đối với những chuyện đó hoàn toàn không có hứng thú, chỉ là tên ký chủ ngốc này tựa hồ luôn thích rảnh rỗi đi tìm việc. Dù sao con rồng kia cũng tồn tại được bao lâu, sao bằng được với tích phân miễn phí cơ chứ!
【 Ai nha, ngươi quản nó là vì cái gì làm gì? Nó không biết thì không biết thôi. Ta thấy khí vận của nó hiện tại, ít nhất vớt được ba vạn tích phân. Ngươi cho ta hấp thu đi! Đến lúc đó rất nhiều đồ vật ở hệ thống thương thành đều có thể mua, được không? 】
Nề hà Bạch Húc hoàn toàn không hề nghe được nó nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đạo hư ảnh kia, nuốt một ngụm nước miếng, có chút gian nan mà mở miệng, "Ân oán giữa ngài và Bạch Lạc tổ tiên, vãn bối cũng không rõ ràng. Nhưng mà ta nghĩ, mọi người ở Bạch Long Phủ, kỳ thật đều là hậu duệ của ngài. Điều này không rõ ngài có biết hay không. Có lẽ...... Năm đó có chuyện gì hiểu lầm......"
Bạch Húc nói xong liền đặt kiếm ngang tay, trực tiếp rạch mở cánh tay của chính mình, khống chế được một quả cầu tinh huyết lớn bay về hướng Kim Long, trôi nổi trước mặt nó, gần như thiếu chút nữa là có thể hoà lẫn cùng với đoàn long huyết trên móng vuốt của nó.
"Vãn bối! Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không!" Kim Long đột nhiên thét dài một tiếng, thân thể khổng lồ ở trong sơn động trống trải vặn vẹo qua lại, đuôi dài đảo qua những cái rương nháy mắt hất bay toàn bộ chúng, không chút nào quan tâm mấy Thần Khí mà người bên ngoài coi gần như nghịch thiên bị đối đãi như vậy có bao nhiêu bạo khiển thiên vật.
Nhưng mà theo tinh huyết của Bạch Húc chậm rãi tới gần, nó cảm thụ được cỗ lực hấp dẫn như có như không, dần dần bình tĩnh trở lại, dùng một móng vuốt khác nắm lấy, cùng long huyết của mình hợp lại với nhau. Thấy chúng nháy mắt dung thành một đoàn, nó khó có thể ức chế run lên, "Sao có thể, nếu Bạch Lạc không phản bội ta, nàng vì sao lại phải đối xử với ta như vậy!! Đem ta nhốt ở chỗ này, đời đời kiếp kiếp không được rời đi. Liền như vậy...... như vậy không muốn gặp ta sao?"
Thân thể nó run rẩy đến lợi hại, một cỗ bi thương khó có thể miêu tả bao phủ nó, tựa hồ đã hoàn toàn chết tâm, thật lâu không hề động đậy.
Bạch Húc thấy nó như vậy, thân thể của mình giống như cộng minh cũng nhịn không được co rút. Hắn cắn chặt hàm răng, gắt gao chịu đựng đau đớn thực cốt kia, nhẹ giọng nói, "Năm đó nhất định là có hiểu lầm gì đó. Rốt cuộc nhân loại nếu muốn sinh hạ huyết mạch Long tộc, ngài nói vậy cũng là phải có điều trả giá."
"Trả giá?" Kim Long dại ra hồi lâu đôi mắt lập tức sáng lên, "Thì ra là thế, ngô minh bạch......" Trong nháy mắt, oán khí nồng đậm trên người nó toàn bộ biến mất, bộc phát ra kim quang lóa mắt. Ở trong quang mang thân hình nó cũng trở nên càng mờ nhạt, "Tiểu bối, ngô đã mất đến ngàn năm. Lần này, ngô quyết định sẽ không lại bỏ lỡ. Ngươi rất tốt, đủ để đạt được truyền thừa của ngô. Tự giải quyết cho tốt đi!"
Thanh âm của nó mờ mịt đứt quãng, tựa hồ nháy mắt tiếp theo sẽ hoàn toàn ngừng lại. cuối cùng đạo hư ảnh kia đột nhiên nhằm về phía Bạch Húc, bao vây lấy cả người hắn, lực lượng khổng lồ nháy mắt dũng mãnh rót vào thân thể, gần như bành trướng đến mức muốn nổ tung thân thể hắn!
"A......" Bạch Húc nhịn không được kêu lên đau đớn. Đau! Thật sự quá đau. Máu khắp người đều ở trong cơ thể đấu đá lung tung, từng tấc từng tấc xé rách kinh mạch hắn. Đau đớn gần như trọng tố thân thể làm hắn nhịn không được lăn lộn trên mặt đất. Mà Kim Long thì sau khi đem một chút năng lượng cuối cùng độ tiến thân thể hắn liền hoàn toàn biến mất.
Không biết qua bao lâu, có lẽ đã mấy canh giờ, hoặc là mới chỉ có mười lăm phút, Bạch Húc mới từ trong hôn mê tỉnh lại. Hắn mơ màng hồ đồ nhìn quét chung quanh một lượt, ký ức mất đi một lần nữa thu hồi, làm hắn không khỏi ôm lấy đầu hét to vài tiếng, phát ra lại là tiếng rồng ngâm bén nhọn!
Một đạo sóng âm ẩn hình từ dưới nền đất truyền ra, tất cả mọi người Bạch Long Phủ đều chấn động. Có người nào đó đã hoàn toàn kích hoạt huyết mạch Bạch gia!!
Bạch Húc run rẩy từ trên mặt đất bò lên, đầu vẫn đau đến lợi hại. Một lượng lớn ký ức nhiều ra không ngừng đánh sâu vào trong óc hắn, bức hắn thiếu chút nữa phát điên, mà quần áo trên người sớm đã trở nên bẩn thỉu bất kham vì không ngừng lăn lộn dưới đất. Hắn lấy ra từ túi Càn Khôn một bộ quần áo mới, tinh tế chải vuốt những truyền thừa trong đầu. Chẳng biết có phải là do hắn có thiên phú dị bẩm hay như thế nào, cư nhiên ngoài ý muốn thuận lợi.
Vươn người đứng dậy, đã qua một ngày một đêm. Chỉ trong thời gian ngắn ngủn này, tu vi của hắn đã tới Nguyên Anh hậu kỳ, còn có xu thế tiếp tục đột phá, bị hắn cường thế áp xuống.
Góc tường những pháp khí kia hỗn độn rơi vãi trên mặt đất, nói vậy đó là vật để Bạch Long Phủ an cư lạc nghiệp sau này, chỉ là hiện tại lại không có ai chú ý tới chúng.
Bạch Húc đẩy cửa ra, bên ngoài là khuôn mặt nôn nóng của Bạch Uyên. Nếu không phải một lần chỉ có thể vào một người, hắn nhất định sẽ không màng tất cả vọt vào, gấp tới sắp nổi điên, vừa quay đầu lại nhìn thấy Bạch Húc hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt hắn.
Nam nhân nhiều năm mặt than rốt cuộc không giữ nổi biểu tình trên mặt, theo bản năng ôm chặt lấy hắn, cánh tay đều phát run đến khó có thể ức chế, "Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt......"
Bạch Húc đẩy đẩy hắn, dịu giọng trấn an nói, "Ta không có việc gì, xin lỗi đã làm ngươi lo lắng. Chúng ta đi tìm phụ thân đi, có một số việc cần phải hội báo với người."
Bạch Uyên buông hắn ra, từ trên xuống dưới đánh giá vài lần, xác định không có việc gì mới xoay người dẫn đường. Lại tuyến đường uốn lượn khúc chiết như lúc tới, chỉ là từng có một lần kinh nghiệm nên cũng không nôn nóng như trước nữa.
Nhìn thấy thân ảnh cả hai, mọi người trong đại sảnh mới nhẹ nhàng thở ra. Nơi truyền thừa chưa bao giờ có ai ở lại vượt quá một canh giờ, vị thiếu chủ này của bọn họ, thật sự đúng là đã mở ra một tiền lệ. Cho nên đủ loại tầm mắt ở trên người hắn đảo qua đảo lại, sau đó lúc nhìn thấy hắn đã tấn chức lên hai cấp bậc thì không thể không cảm khái một câu mệnh thật tốt!
Bạch Phong lại từ đầu đến cuối không hề thay đổi sắc mặt, chỉ khi nhìn thấy hắn không có việc gì mới hơi hòa hoãn lại một chút. Nghe Bạch Húc nói có việc phải đơn độc bẩm báo với hắn, hắn liền vui vẻ đồng ý.
Bạch Húc đem đối thoại giữa hắn và Kim Long cùng với một ít suy đoán của chính mình toàn bộ đều nói ra, sau đó mới ý thức được một vấn đề, "Hài nhi lỗ mãng, nó hiện giờ đã tiêu tán, từ nay về sau chỉ sợ tộc nhân lại vô pháp sử dụng nơi truyền thừa."
Bạch Húc giờ khắc này là thật sự cảm thấy một tia hối hận, bởi vì hắn tự cho là đúng nhúng tay, làm Kim Long đã tiêu tán trước. Vậy tình trạng của Bạch Long Phủ sau này khả năng sẽ không còn tốt đẹp như trước nữa.
Ai ngờ Bạch Phong trái lại còn an ủi hắn, "Đây hết thảy đều là mệnh số, con ta làm rất tốt. Nếu như vẫn luôn dựa vào lão tổ tông phù hộ, Bạch Long Phủ cũng không thể vươn xa. Nguy cơ thích hợp mới có thể giúp cho bọn họ trưởng thành, ngươi hoàn toàn không hề sai."
Bạch Húc lại một chút cũng không cảm thấy được an ủi, trong đầu vẫn luôn nhớ đến kết cục của Bạch Long Phủ trong nguyên tác là như thế nào.
Mặc Cô Thành nhìn trúng địa vị của Bạch Long Phủ, muốn đem thế lực của nó thu về cho mình dùng nhưng không ngờ lại bị cự tuyệt. Cho nên Mặc Cô Thành liền liên hợp các đại thế gia tiến hành áp chế đối với Bạch Long Phủ, dẫn tới Bạch Long Phủ không thể không khác tìm đường thoát thân, cuối cùng bị hủy ở trong cuộc thanh chước của Ma tộc năm đó.
Cho nên nói như vậy, muốn giữ được Bạch Long Phủ, vẫn cần phải để nó rời xa vai chính? Hoặc là tìm cho nó một hậu thuẫn cường đại, làm những tên tu sĩ dối trá kia không còn dám đánh chủ ý lên nó nữa.
Dạ Vô Thương nhìn thấy Bạch Húc từ trong phòng Bạch Phong đi ra, vội chạy tới đón, lại bị bỏ qua hoàn toàn. Ánh mắt y càng thêm tối tăm, nhịn không được cúi đầu dò hỏi, "Sư huynh đang nghĩ cái gì?"
Bạch Húc hãy còn đang đắm chìm suy nghĩ của chính mình, theo bản năng buột miệng thốt ra, "Nghĩ xem nên làm thế nào để giữ được Bạch Long Phủ......" Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hận không thể cho chính mình một cái bạt tai. Hắn biết vai ác đại nhân tương lai sẽ ngạo thị quần hùng, bây giờ hắn lại nói như vậy, dựa theo tình cảm mà Tiểu Dạ dành cho hắn, tất nhiên sẽ khuynh tẫn hết thảy đi làm, hắn chẳng phải là huề ân để báo? Không khỏi có chút vô sỉ......
"Không phải, ta nói bừa, ta vừa nãy cái gì cũng chưa nghĩ đâu." Bạch Húc có chút xấu hổ cười cười, muốn sửa lại câu vừa rồi, nề hà Dạ Vô Thương hoàn toàn không cảm kích. Y cúi đầu, đôi tay ấn lên vai Bạch Húc, nhìn chằm chằm hắn gần một phút, mới kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười làm điên đảo chúng sinh, "Ngươi không cần lo lắng, sư huynh. Ta thề, ta sẽ bảo hộ Bạch Long Phủ bình an."
"Ta không phải là có ý đó, Tiểu Dạ ngươi không cần như vậy......" Bạch Húc vội vàng muốn biện giải, bị lại Dạ Vô Thương đột nhiên ôm vào trong lòng ngực, "Ta một chút cũng không miễn cưỡng, sư huynh. Lời nói của ta, vĩnh viễn không thay đổi. Chỉ cần ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta, ngươi nghĩ muốn cái gì, ta đều đáp ứng ngươi......"
Một chữ cuối cùng theo y phun ra nhiệt khí ở bên tai Bạch Húc. Vành tai vốn đã mẫn cảm làm sao có thể chịu đựng được khảo nghiệm như vậy, lập tức đỏ hoàn toàn.
Bạch Húc dùng sức tránh khỏi y, vội vàng xoay người đi về hướng phòng mình, "Ừm à thì...... Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm chút đi, có chuyện gì ngày mai lại nói!" Rõ ràng là ngữ khí mệnh lệnh, nề hà bước chân quá mức khẩn trương lại mang theo một tia ý vị chạy trối chết, Dạ Vô Thương nhìn mà lập tức kéo cong khóe miệng.
Sư huynh muốn giữ được Bạch Long Phủ sao? Y xác thật nhớ rõ kết cục của gia tộc chẳng ra gì. Nhưng mà hiện tại, nếu như sư huynh hy vọng, vậy y cũng liền cố mà làm chăm sóc nhiều hơn hai phần là được.
Tác giả có lời muốn nói:
Dạ Vô Thương: Sư huynh lại nghĩ cái gì?
Bạch Húc: Suy nghĩ làm thế nào để giữ được Bạch Long Phủ...... Ực, ta nói bừa!
Dạ Vô Thương: Không sao, sư huynh nghĩ muốn cái gì đều có thể nói cho ta, lấy chính ngươi ra đổi, hả?
Bạch Húc: Ta lựa chọn cẩu mang*!
*Cẩu mang: goudai, đồng âm với go die = đi tìm chết

— QUẢNG CÁO —