Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 1080: Đi đòi công đạo



Triệu Vô Cực mang tiểu cô nương về nhà, tiểu cô nương ngày hôm nay chơi vô cùng vui vẻ, đi bên cạnh hắn ríu rít không thôi.

Triệu Vô Cực cũng sơ hiểu phần nào cuộc sống của nàng, phụ thân của nàng mất sớm, mẫu thân khổ sở nuôi nàng lớn, tiền kiếm được cũng chỉ đủ chi tiêu vô cùng tiết kiệm trong gia đình, không hề có cái gì dư dả, bởi vậy nàng một năm cũng chỉ có được một hai bộ vải thô y phục mà thôi.

Nhưng hai người sống nương tựa lẫn nhau, rất ấm áp.

Nhưng vừa về đến nhà, tiểu cô nương Tư Nhã Huyên lập tức sững sờ, ánh mắt đỏ lên cả người phát run.

Triệu Vô Cực nhìn vào, một mùi máu tươi xông vào mũi, mộ cái nữ nhân nằm vật ra trên đất, phía dưới người nàng chính là một vũng máu tươi.

Hắn nhíu mày, một trận cảm giác không ổn hiện lên.

“ mẫu thân, mẫu thân, ngươi tỉnh lại đi, đừng làm Huyên nhi sợ a...!”

Tư Nhã Huyên xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới bên người nữ nhân kia, vừa khóc vừa lay, một mặt vô cùng bi thảm.

Nàng nâng nữ nhân lên, vết máu của nữ nhân làm ướt y phục của nàng, nước mắt rơi như mưa, một cảm giác lo lắng, bất lực, sợ hãi điên cuồng lan tràn trong lòng nàng. 

“ mẫu thân, ngươi đừng bỏ lại Huyên nhi a, mẫu thân...”

Tư Nhã Huyên khóc ròng, nàng sờ sờ lên mặt của nữ nhân, muốn lừa dối bản thân đây không phải là sự thật, đáng tiếc, nữ nhân cơ thể lạnh ngắt nằm trong vòng tay của nàng, hơi thở đã sớm đoạn.

Triệu Vô Cực cùng đám người nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lạnh lùng xuống.

Người chết không lâu, có người lại dám giữa thanh thiên bạch nhật như vậy làm bừa, quả thật vô pháp vô thiên a.

Cái này gia đình, chỉ có một mẹ một con gái sống nương tựa lẫn nhau, bọn hắn đâu có cái gì tội lỗi, tại sao cứ phải như vậy đối xử bọn hắn?

Triệu Vô Cực trong lòng phẫn nộ, đối với tiểu Lan lạnh lùng nói ra:

“ phái người đi tra xét thử xem, rốt cuộc là ai gây ra chuyện này!”

Tiểu Lan nghe được trong giọng nói Triệu Vô Cực tràn đầy sát khí, cả người run lên vội vàng nói:

“ vâng, công tử!”

đúng lúc này, một cái âm thanh già nua của lão giả vang lên:

“ tiểu Huyên a? ngươi trở về a?”

Triệu Vô Cực ánh mắt nhìn lại, một cái lưng còng lão giả từ phía đối diện nhà của nàng mở cửa đi ra, đối với nàng một trận thở dài thương hại cùng lắc đầu ngao ngán

Lão giả đi tới nói:

“ tiểu Huyên a, ta nói ngươi có phải là chọc vào vị nào đó công tử hay không?”

Tư Nhã Huyên đang ôm thi thể mẫu thân mình khóc lóc, nghe như vậy bỗng nhiên run lên một cái.

Cho dù nàng còn nhỏ, nàng cũng đã sớm được mẫu thân dạy bảo, đám công tử kia, rất độc ác, không thể trêu vào, bọn hắn cũng không trêu nổi.

Bởi vậy, nếu như là lúc sáng cái kia công tử đến trả thù, vậy thì...

Tư Nhã Huyên nghe đến đây bỗng nhiên cả người nhũn ra, chẳng lẽ là nàng hại mẫu thân rồi?

Lão giả thở dài nói ra:

“ lúc nãy ta nghe bên nhà ngươi tiếng mắng chửi lộn xộn, ở trong cửa lén nhìn qua, một cái công tử tới nhà ngươi sau đó đánh đập mẫu thân ngươi một trận a, nghe nói chính là ngươi không thuận theo hắn, bởi vậy hắn mới tìm tới đây trút giận.

Tiểu Huyên a, ngươi cũng không cần tự trách, đổi là ai giống như ngươi, một cái nữ nhân cũng sẽ không thể nào cứ như vậy bị người chà đạp.

Chỉ trách tên kia chính là lòng dạ cầm thú mà thôi, hắn truy sát đến cùng, vậy chúng ta đám này thường dân bá tánh có thể làm được gì đây!”

Triệu Vô Cực nghe xong thần sắc lạnh lẽo lóe lên, trong ánh mắt sát cơ ẩn hiện, hắn bây giờ liền hiểu rõ, là ai đối với cái này cực kì nghèo khó đáng thương gia đình ra tay.

Thở dài một tiếng, Triệu Vô Cực đi đến bên Tư Nhã Huyên nói:

“ Tiểu Huyên, đừng khóc nữa a.

Ca ca có một môn pháp thuật có thể siêu độ vong hồn, để mẫu thân của ngươi được về chốn cực lạc.

Sau đó, ca ca giúp ngươi đi đòi một cái công đạo được hay không?”

Tư Nhã Huyên nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Triệu Vô Cực, nàng bây giờ khóc như một cái mèo mướp, cả mặt toàn là nước mắt nước mũi, trông vô cùng đáng thương.

“ ca ca, có thể giúp tiểu Huyên trả thù sao?”

Triệu Vô Cực gật đầu:

“ tiểu Huyên, muội không sai, không cần tự trách bản thân mình.

Lúc đó đổi là ai cũng sẽ phản kháng mà thôi, sai chính là tên cầm thú Mộc công tử kia.

Ca ca có thể giúp ngươi trả thù, để chính ngươi giết chết tên công tử kia, trả thù cho mẫu thân ngươi.

Như vậy, ân đền oán trả, mẫu thân ngươi ở trên trời có linh thiên cũng sẽ mỉm cười với ngươi a!”

Tư Nhã Huyên nghe xong nước mắt hơi chậm một chút, sắc mặt bỗng nhiên hiện lên do dự thần sắc.

Mà lão giả thì sắc mặt hơi biến, bởi vì có thể nói ra những lời này, đương nhiên là một cái tu tiên giả.

Đây là tiên nhân a, tiểu Huyên vậy mà đụng lên tiên nhân.

Tuy ở kinh thành không ít tu tiên giả, nhưng bọn hắn cao cao tại thượng, cùng với đám người phàm nhân này quả thật là 2 cuộc sống khác biệt, không thể nào so sánh được.

Phàm nhân chỉ có thể ngưỡng vọng lên tu sĩ, đối với bọn hắn hâm mộ không ngừng.

Đây chính là phàm nhân cuộc sống, cũng là bọn hắn bi ai.

Bởi vậy đối với Triệu Vô Cực dạng người này, lão giả trong lòng lập tức có chủ ý.

Hắn mở miệng nói:

“ vị này công tử, nghe ngươi nói người kia là Mộc gia Mộc công tử a?

Cho dù ngươi muốn trả thù, Mộc gia là một cái tu luyện thế gia, cũng không phải đơn giản muốn trả thù liền có thể trả thù a!”

Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn hắn một cái, trong ánh mắt lóe lên tinh mang, sau đó một thỏi bạc xuất hiện trước người hắn, cứ như vậy lơ lửng bay tới trước mặt lão giả.

Triệu Vô Cực lên tiếng:

“ lão gia gia, ngươi cầm lấy thỏi bạc này trở lại đi, việc hôm nay ta cảm ơn ngươi, ta cũng chưa hề gặp qua ngươi ở đây!”

Triệu Vô Cực lời này ý nói, hắn không muốn liên lụy đến lão giả, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không nói ra là lão giả chỉ điểm bọn hắn.

Nhìn thỏi bạc to trước mặt, lão giả, nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn cả đời này cũng chưa mấy lần cầm qua số tiền lớn như vậy a, một thỏi này chỉ sợ có năm mươi lượng đi

Hắn đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được trong lòng tham lam, bắt lấy thỏi bạc thu lại.

Sau đó lần nữa nói:

“ vị này công tử...”

Triệu Vô Cực ngắt lời:

“ lão gia gia, ngươi trở lại đi thôi!”

“ách..”

lão giả cảm thấy được Triệu Vô Cực cự tuyệt chi ý, cuối cùng không đành lòng thở dài một tiếng chống gậy rời đi.

Triệu Vô Cực đi tới trước mặt Tư Nhã Huyên, đối với nàng nói:

“ thả xuống mẫu thân của ngươi, ta sẽ siêu độ cho nàng, đồng thời chôn cất nàng tử tế!”

Tư Nhã Huyên có chút không buông bỏ nhìn lấy khuôn mặt mẫu thân của nàng, nước mắt rơi như mưa.

Triệu Tiếu Tiếu đi tới, đỡ lên nàng, cuối cùng nàng mới chịu thả ra của nàng mẫu thân.

Triệu Vô Cực bắt đầu ngâm xướng lên Thiên nhạc kinh, một cỗ khó hiểu trúc trắc phạn âm vang lên, từ trên thân thể của nữ nhân một đoàn kim quang hiện lên, dần dần bay lên.

Hắn tinh ý thả nhẹ tốc độ siêu độ, kim quang bỗng hòa thành một đoàn, hiện lên khuôn mặt khắc khổ của nữ nhân.

Tư Nhã Huyên lập tức la to:

“ mẫu thân? Là ngươi sao mẫu thân? đừng bỏ Huyên nhi a!”

nàng chạy tới vồ lấy khuôn mặt kia, nhưng lập tức từ đó xuyên qua, cái gì cũng không vồ được.

Tư Nhã Huyên một mặt thất lạc đến cực độ quay đầu lại, nữ nhân bỗng nhiên mở miệng cùng nàng nói mấy lời:

“ Tiểu Huyên, ngươi nhất định phải sống thật tốt a!”

nói xong, nàng kim quang hướng về bầu trời bay lên, nhanh chóng tiêu tán giữa thiên địa.

Tư Nhã Huyên tê tâm liệt phế khóc lên, mà Triệu Vô Cực thì gương mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên vừa rồi thi triển một loạt thủ đoạn để mẫu nữ hai người gặp mặt lần cuối cùng nhau nói một câu, đã khiến hắn tiêu hao không nhỏ.

Triệu Vô Cực vội vàng lấy ra Hồi khí đan ăn vào, hồi phục lại của mình linh lực.

Từ túi linh thú gọi ra Tiểu Hoàng, để Tiểu Hoàng nhanh nhẹn đào một cái hố đất, Triệu Vô Cực lên tiếng:

“ tiểu Huyên, chúng ta để cho mẫu thân ngươi nhập thổ vi an thôi!”

Tư Nhã Huyên gật đầu, bọn hắn nhanh chóng đem nàng chôn xuống, lập bia mộ.

Một loạt sự tình xong, Tư Nhã Huyên quỳ gối bái lạy, Triệu Vô Cực cầm tay nàng nói ra:

“ bây giờ ca ca giúp ngươi đi trả thù, tiểu Huyên có muốn đi cùng không?”

Tư Nhã Huyên mạnh mẽ gật đầu một cái, trong ánh mắt lộ ra kiên quyết thần sắc.

Triệu Vô Cực dắt tay nàng, bắt đầu ở trên đường lớn đi tới.

Trước khi rời đi, hắn ném xuống một cái trận pháp, mang Tư Nhã Huyên nhà nhỏ bảo vệ lại, Linh thạch đủ cho trận pháp vận chuyển mấy chục năm.

Chỉ cần không phải là trúc cơ kì tu sĩ tấn công vào, sẽ không lập tức vỡ nát.

Cái này là để phòng ngừa sau khi bọn hắn rời đi có cái nào mắt mù người muốn tới kiếm chút lợi ích, phá hư hoàn cảnh, hoặc có cái nào đó lang thang người tới chiếm nhà của nàng làm chỗ ở, sau này Tư Nhã Huyên muốn trở về xem lại nhà cũ, cũng có thể được một phen toại nguyện.

Thiên mệnh thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Nhưng bọn hắn cứ như vậy từ từ đi tới, đến trước của Mộc gia.

Triệu Vô Cực cầm lấy tay Tư Nhã Huyên, đưa cho Triệu Tiếu Tiếu nói:

“ giúp ta trông chừng nàng!”

Triệu Tiếu Tiếu nhẹ gật đầu, tiếp thu Tư Nhã Huyên tay, đem nàng giữ bên cạnh mình để bảo hộ nàng.

Triệu Vô Cực đi tới Mộc gia cửa lớn, lúc này trời đã nhá nhem tối, trước cổng liền có hai tên hộ vệ.

Hai người nhìn Triệu Vô Cực một cái, khí chất hiên ngang, y phục sang quý, vừa nhìn liền biết không phải dạng gì địa vị thấp kém người.

Một cái trong đó cản lại lên tiếng:

“ vị này công tử, giờ này tới Mộc gia chúng ta có chuyện gì không? Tiểu nhân sẽ giúp ngài đi thông báo!”

Triệu Vô Cực nhìn hắn một cái, sau đó lạnh nhạt nói ra:

“ không muốn chết thì mau cút!”

hai người liếc nhìn nhau một cái, bọn hắn cũng không phải Mộc gia người, chỉ là Mộc gia tuyển vào hai cái chó canh cửa mà thôi.

Nhìn đối phương khí thể, giống như là đến gây sự a?

Hai người vội vàng rời xa đại môn, tránh né Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực chân dơ lên, đạp mạnh một cái.

Ầm!

đại môn Mộc gia vỡ nát thành trăm, ngàn mảnh nhỏ bay tứ tung, khiến đám người ở bên trong Mộc gia giật mình.

Triệu Vô Cực ngự không mà lên, linh lực dồn đan điền, âm thanh to lớn nổ vang:

“ người không liên quan Mộc gia lập tức rời khỏi, các ngươi có một chén trà thời gian!”

cái này âm thanh vang vọng bốn phương tám hướng, không chỉ toàn bộ người ở Mộc gia có thể nghe thấy, mà không ít đám người xung quanh cũng có thể nghe thấy.

“ ha ha ha, đây là cái nào to gan lớn mật người, vậy mà dám mạnh miệng như vậy tuyên bố, hắn muốn đánh Mộc gia sao?”

“ hắc hắc, có vẻ là như vậy đi, Mộc gia lần này chỉ sợ gặp rắc rối lớn a!”

“Mộc gia tuy là tu luyện thế gia, lão tổ cũng là trúc cơ kì cấp bậc, không lớn không nhỏ, nhưng hoành hành ngang ngược đã quen, ở trong phàm nhân một đám tiếng xấu lan xa.

Bây giờ bọn hắn hẳn là gặp báo ứng đi!”

“cũng chưa chắc đây, có thể người kia không tự lượng sức, tự tìm đường chết thì sao?”

“ ha ha, có đảm lượng đến Mộc gia gây sự như vậy, bản lĩnh hẳn không nhỏ a!”

“đám Mộc gia người đã sớm nhìn chướng mắt, bây giờ có người đứng ra thu thập bọn hắn còn gì bằng, ha ha ha!”

những người xung quanh mộc gia nghị luận ầm ĩ, mà Mộc gia thì lập tức vỡ tổ.

Một tiếng hét từ phía trong xông ra:

“ là ai dám ở Mộc gia ta làm càn?”

Triệu Vô Cực ánh mắt nhìn xuống, chạy tới chính là một đám trung niên nhân, khí thế hùng hổ, cảnh giới đều ổn định tại trúc cơ kì.

Hắn một mặt không thèm quan tâm tiếp tục đứng đấy, đám người chạy tới sau đám Mộc gia đệ tử cũng theo đó xuất hiện, nhanh chóng tràn đầy một cái sân lớn.

Không hổ là Mộc gia địa bàn, người ngược lại không ít.

Lúc này Mộc Nhị cũng chạy ra, vừa nhìn thấy Triệu Vô Cực, hắn lập tức la to:

“ phụ thân, chính là cái kia tiểu súc sinh đánh ta! ngươi nhất định phải giúp ta đòi lại công đạo a!”

Mộc nhị nhìn về phía Triệu Vô Cực, ánh mắt trở nên đắc ý.

Ha ha ha tiểu tử, dám đến Mộc gia gây chuyện, không biết đây chính là địa bàn của chúng ta sao? 

Ngươi đây là tìm chết a!

Hắn còn chưa kịp đối với Triệu Vô Cực mở miệng khiêu khích, một cái tát liền bay tới.

Bép!

Mục Nhị phụ thân Mục Lư nhìn thấy Triệu Vô Cực ngự không giữa trời, sắc mặt lập tức khó xem lên, đối với Mộc Nhị một cái tát quất tới:

“ Hừ, xem việc tốt mà ngươi làm, bây giờ người ta đều đánh tới tận cửa trả thù, ngươi còn đắc ý?

Đúng là củi mục không thể điêu khắc được, ta tại sao có đứa con bất hiếu vô dụng như ngươi?”

Mục Nhị khó tin nhìn phụ thân hắn, rống to:

“ phụ thân, ngươi vậy mà đánh ta?”

Mục Lư ánh mắt lạnh lẽo:

“ đánh chính là ngươi, còn dám bướng?”

Mục Nhị bị cha hắn trừng mắt, lập tức nhuyễn, một bụng khó chịu đứng lui qua một bên.

Cho dù hắn ở bên ngoài bá đạo thế nào, về nhà liền phải sợ hắn lão cha, đây chính là nhân chi thường tình.

Con không sợ cha? Gia môn bất hạnh a!

Cho dù con sợ cha, một số trường hợp giống Mộc Nhị dạng này, gia môn cũng không vinh hạnh lên được bao nhiêu.

Mộc Lư đối với Triệu Vô Cực chắp tay nói:

“ vị này tiểu hữu, không biết Mộc gia chúng ta có đắc tội gì? Tại sao lại phá đại môn chúng ta? ngươi nhất định phải cho chúng ta một cái công đạo!”

Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

“ muốn công đạo sao? Chờ một chút, ta sẽ cho ngươi công đạo!”

Mộc Lư nghe vậy sắc mặt tối sầm xuống, âm trầm vô cùng.

Triệu Vô Cực vừa tới mở miệng chính là muốn một chén trà thời gian để người khác rời đi Mộc gia, nói chờ một chút, đây chính là khai chiến lời nói, làm quái gì có chỗ thương lượng a!

Hắn cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu đối phương thái độ.

Mộc Lư lập tức hừ lạnh:

“ Mộc gia chúng ta ở Thiên mệnh thành cũng là một cái cỡ trung gia tộc.

Các hạ không lí không cứ đến phá chúng ta đại môn, quét chúng ta Mộc gia mặt mũi.

Đây chính là trái với phép tắc trong tu chân giới a! các hạ đã nghĩ kĩ hậu quả chưa? Không biết gia tộc của ngươi có biết việc này không?”

ở Thiên mệnh thành, công tử ca nhiều như cẩu, đi ba bước gặp một cái.

Bởi vậy bất kì động vào ai đều phải hiểu rõ, đối phương sau lưng là cái nào gia tộc, bản thân có thể động được hay không?

Triệu Vô Cực gương mặt mới lạ, hắn cũng không biết là từ cái gia tộc nào tới, bởi vậy bắt đầu bóng gió thăm dò.

Triệu Vô Cực cười lạnh:

“ cùng ta nói quy tắc? ha ha ha, Mộc gia các ngươi có thứ đó sao? Các ngươi cũng xứng?”

một câu này Triệu Vô Cực nói được mạnh mẽ rõ ràng, thái độ khinh bỉ mười phần, khiến cho Mộc Lư sắc mặt giận đến đỏ bừng rống lên:

“ cầm hắn xuống cho ta!”

“vâng gia chủ!”

một đám lão gia hỏa lập tức xông lên, ngó chừng chính là Mộc gia đám trưởng lão, Triệu Vô Cực nhìn bọn hắn ngự không xông tới, trong lòng cười lạnh.

“ thời gian đã tới!”

Triệu Vô Cực rống to một tiếng, trên người linh lực bỗng nhiên như là một tòa núi lửa muốn bộc phát phun trào mà ra, tay phải giơ lên đồng thời rống to:

“ Muốn công đạo phải không? Để ta nói cho các ngươi biết, các ngươi Mộc Nhị đánh của ta người, còn giết người vô tội, ta hôm nay muốn cầm xuống Mộc Nhị tính mạng!”

Mộc Lữ nghe vậy, sắc mặt âm trầm đến cực hạn, nhìn về phía đứa con trai bất tài vô dụng của mình, trong lòng tức giận khôn kể.

Suốt ngày chỉ biết gây chuyện nghịch tử!

Nhưng mà, đối phương đánh đến tận cửa còn muốn con trai hắn mạng, hắn bây giờ mà đồng ý, Mộc gia cũng không cần ở Thiên Mệnh thành lăn lộn nữa.

Mộc Lữ giận giữ hét lên:

“ tặc tử làm càn, giết hắn cho ta!”

Bốn cái trúc cơ kì cao thủ hướng hắn xông tới, người xuất quyền người xuất kiếm, mỗi người một cách tấn công riêng.

Bốn người hợp công sức mạnh vô cùng to lớn, linh lực đánh ra lập tức khiến sắp tối thời tiết trực tiếp sáng rực lên, Hỏa hệ linh lực bạo động, kiếm khí cắt ngang trời, quyền kình đánh tạc sơn.

Nhưng cảnh giới bọn hắn nói chung cũng chỉ là trúc cơ kì sơ kì mà thôi, đối với Triệu Vô Cực quả thật không đáng nhắc tới, khí thế có lớn hơn nữa cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Hắn, đồng cảnh giới vô địch!

Triệu Vô Cực mỉm cười:

“ liền biết các ngươi sẽ không như vậy hợp tác, bởi vậy hôm nay, ta muốn cầm xuống của ngươi Mộc gia!”

nói, Triệu Vô Cực tay phải bỗng nhiên giơ lên, trong ánh mắt lóe lên nụ cười. 

Vừa vặn cầm các ngươi thử nghiệm một chiêu thức mới của ta.

Triệu Vô Cực trong lòng bàn tay tám cái lưỡi liềm hình thái xuất hiện, Hỏa động biến phát động, trực tiếp đánh ra.

Hỏa động biến bất kể là quần công vẫn là đơn công, sức mạnh của nó cũng được thể hiện ra rất vượt trội.

Đối với dạng này công kích đều chỉ vào một chỗ là Triệu Vô Cực mà nói, Hỏa động biến phát huy hiệu quả càng mạnh mẽ, khiên hắn càng dễ phản công.

Tám đạo hỏa diễm xung kich trào ra, một đạo đè lên một đạo, đạo sau so với đạo trước càng cường, tuy lấy một địch bốn, Triệu Vô Cực vẫn ung dung đem cả bốn người đánh bay ngược trở lại, sắc mặt ửng đỏ, hiển nhiên khí huyết trào ngược.

Nhưng Triệu Vô Cực cũng không dừng lại ở đó, hắn tay phải lần nữa vung lên, bốn cái kim sắc cự thủ mang theo móng vuốt hơi dài và sắc nhọn bỗng nhiên hiện lên, Triệu Vô Cực trong miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm:

“ Vô Cực bảo điển - thiên thủ biến!”

Bốn cái trảo này chính là hắn sử dụng một môn pháp thuật Huyền giai là Cầm long công cùng bản thân mình tình huống kết hợp.

Cầm long công là một cái phiên bản nâng cao của ngự vật thuật, sức mạnh so với ngự vật thuật càng lớn, có thể mang lên một cái đồ vật càng nặng.

Ngự vật thuật chính là dùng linh lực tản ra bên ngoài đến ngự vật, còn Cầm long công là ngưng tụ ra một bàn tay linh lực, sau đó ngự vật, hoặc cầm long nã hạc, uy lực khôn cùng.

Đương nhiên đấy chỉ là giới thiệu, có cầm được long hay không, đều phải nhìn vào ngươi cảnh giới.

Nếu long cảnh giới chỉ là luyện khí kì mà ngươi là kim đan kì, dùng Cầm long công đương nhiên là cầm xuống được nó rồi.

Nhưng Triệu Vô Cực cải tiến sau môn pháp thuật này liền có chút khác biệt, đầu tiên chính là, Cầm long công chỉ có thể biến ra duy nhất một cái bàn tay, Triệu Vô Cực lúc này liền có thể tùy theo số lượng địch nhân mà biến số lượng bàn tay tương ứng, chỉ có điều uy lực sẽ bị giảm đi so với chuyên nhất một bàn tay.

Thứ hai chính là móng vuốt sắc bén từ cao độ linh lực ngưng tụ, có thể phá giáp, đả thương người khác càng thêm mạnh mẽ, diệu dụng vô cùng.

Thứ ba chính là, Triệu Vô Cực có thể mang khí lực của mình đánh đến bên trên cái này bàn tay, khiến cho địch nhân của hắn cảm nhận được cái gì gọi là cự lực như sơn.

Bốn cái kim sắc đại thủ đánh ra, bốn vị trưởng lão đồng thời vung quyền vung kiếm chặn đánh, nhưng Triệu Vô Cực kim sắc đại thủ lúc này chính là một trận ngạnh kháng, đem kiếm khí quyền kình lập tức bóp nát tại chỗ.

“phốc!”

Làm sao có thể! hắn làm sao lại mạnh như vậy?

Bốn vị trưởng lão sắc mặt nháy mắt biến đổi, bây giờ nếu còn không nhận ra bọn hắn đá vào thiết bản, vậy thì quá ngu.

Nhưng Triệu Vô Cực đắc thế không tha người, đại thủ bỗng nhiên hướng bọn hắn vỗ tới, khiến bọn hắn vội vàng tăng cường linh lực ngạnh kháng.

Cự thủ mang theo gần hai vạn cân cự lực trực tiếp va chạm xuống khiến bốn người sắc mặt lập tức biến đổi, trên tay run một cái thiếu chút nữa thì cầm không nổi kiếm, một cái càng kém hơn, trực tiếp bị Triệu Vô Cực cự lực cho tại chỗ đè quỳ một chân xuống.

“ khốn kiếp, đây là cái gì phép thuật? Sao lại mạnh như vậy?”

“ ta cảm giác như đang bị vạn cân cự lực đè lên a!”

hai cái trưởng lão trong đó tuyệt vọng hô lên, Triệu Vô Cực cười lạnh nói ra:

“ mẫu thân của Tư Nhã Huyên có tội gì? Nàng là một cái nữ nhân an phận thủ thường, chỉ biết kiếm ít tiền nhỏ nuôi lớn chính nữ nhi của mình mà thôi, vậy mà các ngươi cũng dám giết nàng?

Đã vậy, quỳ xuống nhận tội cho ta!”

Triệu Vô Cực linh lực ầm một tiếng bạo phát, hai tay hắn cơ bắp bỗng nhiên phồng lên, đồng thời bốn người đang khổ sở chống đỡ bỗng nhiên cảm giác được một cỗ to lớn lực lượng gia tăng, khiến cho bọn hắn không thể nào không quỳ xuống đón đỡ

Nhất là cái kia đã quỳ sẵn người kia, trực tiếp không chịu nổi, bị Triệu Vô Cực kim sắc đại thủ bóp nát cương khí hộ thể, tại chỗ bóp bạo đầu.

" đinh~ điểm tích lũy +14!”

“hừ, trúc cơ kì nhị trọng cũng dám ở trước mặt ta nhảy nhót?”

Triệu Vô Cực trong lòng lạnh lùng nhìn về phía Mộc Lư, Mộc Lư lúc này không thể nhịn được nữa, sắc mặt đã tối đen.

Đến Mộc gia hắn, đá cửa Mộc gia hắn, giết người Mộc gia hắn, đem Mộc gia hắn danh dự quét rác, đây là muốn mở sinh tử đại thù nha.

Cái này quản con mẹ nó là công tử nhà ai, giết trước sau lại nói.

Mộc Lư rống giận, bỗng nhiên tay phải cơ bắp phồng to, phía sau lưng hắn một cái man ngưu hư ảnh hiện lên, linh lực như sóng thần ầm ầm xông lên đối với Triệu Vô Cực đánh tới rống to:

“ tiểu tử, chết đi cho ta!”

Triệu Vô Cực nhìn thấy đối phương xông tới, trong lòng không hề có chút nào sợ hãi, ngược lại đối với ba tên trưởng lão còn lại ánh mắt lóe lên sát ý.

Trước xử mấy tên này!

Triệu Vô Cực mang linh lực mạnh mẽ thúc dục, ba người còn lại đang đau khổ chống đỡ lúc này trực tiếp bị đại thủ cho bóp nát bản mệnh pháp khí, sau đó trực tiếp bạo đầu.

" đinh~ điểm tích lũy +36!”

Triệu Vô Cực hài lòng tản đi đại thủ, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía đang lao tới Mộc Lư, chuẩn bị đối phó đối phương.

Tên: Mộc Lư 

Thân phận: Mộc gia gia chủ

Cảnh giới: trúc cơ tam trọng

Đặc thù thể chất: không

Võ công: Man Ngưu phá không quyền

Thần thông: Gấp đôi quyền lực

Trạng thái: tức giận, nộ khí + 999

Độ thân mật: 0

Ghi chú: nộ khí 999 a kí chủ, ngươi hiểu!

Triệu Vô Cực khóe mắt liếc nhìn qua Mộc Lư bảng trạng thái, ánh mắt sáng lên.

Hệ thống càng ngày càng cho lực a, chỉ một lát liền dò xét ra đối phương thần thông lai lịch, quả thật không đơn giản.

Nhưng mà cái kia 999 là cái quỷ gì? Hệ thống ngươi gần nhất rất biết đùa a!

Triệu Vô Cực chú ý hơn chính là cái kia thần thông, gấp đôi quyền lực.

Quyền lực ở đây chính là lực lượng xuất quyền, mà không phải quyền kình.

Cái này hiệu ứng thần thông có thể liên tục kéo dài, mà không phải chỉ tung ra một lần rồi thôi, nhưng cũng bởi vậy mang tính then chốt quyết định trận đấu cũng kém đi.

Nếu là gấp đôi quyền kình tung ra một đòn toàn lực, Triệu Vô Cực cũng sẽ cảm thấy khá khó chơi.

Nhưng nếu là so lực lượng, hắn còn chưa sợ qua ai.

Còn nữa cái kia man ngưu phá không quyền, Triệu Vô Cực cảm nhận lúc hắn đánh ra quyền, quả thật có không khí nổ tung âm thanh, nhưng cũng là một cái nổ tung mà thôi, còn không quá to rõ ràng, bị hắn tiếng rống lấn át

Xem ra tu luyện không sâu, nhiều nhất là tiểu thành.

Hệ thống rất đúng lúc nhảy ra phản bác:

" đinh~ là đại thành a kí chủ!”

được rồi, đại thành thì đại thành, kết quả cũng chỉ như vậy mà thôi.

Triệu Vô Cực thu tay lại, bốn đại âm dương vòng lập tức xuất hiện trên cổ tay hắn, linh lực điên cuồng hội tụ, một chưởng xuất ra liền đem không khí đánh bạo, nhật nguyệt phai mờ:

“ Vô Cực bảo điển - Thiên địa biến!”

chưởng kình như vắt ngang trời, đem Mộc Lư ngưu hình quyền kình trực tiếp đánh nát, sau đó không giảm vỗ vào trên người của hắn.

Mộc Lư ánh mắt trợn trừng khó tin đến cực hạn, hai bên đều là trúc cơ kì tam trọng, sao đối phương có thể mạnh mẽ đến như vậy được?

nhưng mà lúc này, nghĩ cái gì cũng đã chậm, bởi vì đón nhận một chưởng này, Mộc Lư bỗng nhiên cảm giác được thiên địa như đảo lộn, ánh mắt tối sầm, ngực lõm xuống, hướng về phía sau bay ngược mà ra.

Nhưng đúng lúc này, một cái cứng rắn như là kìm sắt thiết trảo bỗng nhiên từ phía trước xông tới, chộp thẳng vào cổ hắn, đem hắn cả người muốn bay ngược ngạnh sinh sinh kéo lại, giữ chặt ở giữa hư không.

Cái này thiết trảo chủ nhân, không ai khác chính là Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực vừa ra tay, Mộc gia tứ vị trưởng lão tử chiến, gia chủ trong nháy mắt bị bắt lại, quả thật làm toàn trường rung động

Không chỉ đám người còn đang trốn ở xung quanh nhìn xem, kinh ngạc nhất vẫn là Mộc gia đám đệ tử.

“ta thiên, bốn vị trưởng lão ngay lập tức bị đánh giết, gia chủ cứ như vậy một chiêu cũng không chịu nổi, liền bị bắt?”

“ xong xong xong, Mộc gia lần này muốn xông đại họa!”

“ còn không phải tất cả đều là vì Mộc Nhị thằng chó kia sao? Bình thường ăn chơi sa đọa chìm trong tửu sắc thì thôi, còn bốn phía gây chuyện thị phi, khiến gia chủ không ít lần phải cho hắn chùi đít.

Lần này gia chủ cũng vì hắn mà chết, để xem hắn làm sao sống nổi?”

“ nói cái gì a, gia chủ chết Mộc gia chúng ta cũng không còn, đến lúc này còn có thể trách móc lẫn nhau được sao?”

“ không trách hắn trách ai? bây giờ xông lên có thể cứu gia chủ sao?”

“ đúng vậy a, chúng ta mộc gia thạt muốn xong đời!”

đám người một mặt chấn kinh đến tột độ, sau đó ánh mắt nhìn về phía Mộc Nhị tràn đầy oán hận thần sắc.

Mộc gia, nơi bọn hắn sinh ra lớn lên, cứ như vậy bị đối phương cho chơi xong rồi!

Mà Mộc nhị lúc này cũng là mộng bức một mặt, đối phương vậy mà nhanh như vậy liền đem trong lòng hắn vô cùng cường đại phụ thân cho bóp cổ, như là xách gà con đồng dạng.

Hắn lúc này đã rõ ràng, mình rốt cuộc là chọc phải một cái đại họa, Mộc gia cũng không đỡ nổi cho chính mình, giống như hắn đã nghĩ trước đây.

Mồ hôi lạnh ứa ra, Mộc Nhị tại chỗ ngã xuống đất, lần nữa tiểu tiện không bài tiết.

Xung quanh đám người thấy thế lập tức truyền tới một trận cực độ khinh bỉ âm thanh, đúng là phế vật.

Triệu Vô Cực bóp chặt Mộc Lư cổ, đang định kết liễu đối phương, lúc này một cái âm thanh già nua trầm thấp bỗng nhiên vang lên:

“ tiểu hữu, có thể nể mặt lão già này, bỏ qua cho chúng ta Mộc gia một lần được không?”