Từ Tiểu Bạch cũng được Triệu Vô Cực gọi xuất quan, hắn chỉ là trong thời gian chờ Triệu Vô Cực mà tranh thủ tu luyện mà thôi, cũng không phải là bế tử quan không thể làm phiền cái gì.
Triệu Vô Cực gặp Ngưu Đại Lực Ngưu sư huynh đã trở lại hắn hỏi:
“ sư huynh, tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Ngưu Đại Lực gật đầu nói:
“ Việc sư đệ nhờ vả ta đã làm xong, Hỏa Vân Thành thế cục bây giờ trong nháy mắt lại trở lại yên ắng như là trước cơn bão im lặng vậy, sợ là mọi người đều đang mang thăm dò tâm lí chung quan sát tình hình không ai dám loạn động!”
Triệu Vô Cực gật đầu, các đại gia tộc quả nhiên là đã có tâm lí phòng bị, hắn ở lại Hỏa Vân Thành càng lâu càng bất lợi.
Từ Tiểu Bạch lúc này hơi nhỏ nhẹ lên tiếng nói:
“ Vô Cực, thực ra ngươi không cần diệt Hoàng gia mà, có thể xử lí nhẹ nhàng hơn!”
Triệu Vô Cực lắc đầu nói:
“ Ta cũng muốn xử lí nhẹ nhàng, nhưng nếu ta giết Hoàng Tự Lang sợ rằng Hoàng gia cao tầng nhân vật tuy không dám nói gì nhưng trong lòng cũng sẽ bất mãn vô cùng, bọn hắn chắc chắn sẽ mang thù ta. Nhưng đó không phải lí do chính!”
Triệu Vô Cực nói tới đây dừng một chút nhìn Từ Tiểu Bạch, Từ Tiểu Bạch tò mò hỏi:
“ lí do chính là gì?”
Triệu Vô Cực mỉm cười nói:
“ là bọn hắn muốn phá luật, không theo quy tắc chơi mà ra bài. Nhân sĩ giang hồ cho dù tranh đấu thì tranh đấu, diệt tộc thì diệt tộc, nhưng đây đều là việc của nhân sĩ giang hồ, không liên quan tới tu tiên giả ngươi hiểu không. bọn hắn Hoàng gia trước tự mình mời tu tiên giả xuất chiêu, không theo luật chơi tất nhiên cũng có cái giá của nó. ta nếu vừa tới Hỏa Vân Thành liền mời sư huynh của ta xuất chiêu không phải là một ngày dẹp bằng thế lực ở Hỏa Vân Thành sao? bởi vậy tu tiên giả cũng cực ít tham dự phàm nhân ở giữa tranh đấu.
Không chỉ bọn hắn bị xem thường, thù lao không đủ những điều kiện này mà quan trọng là cũng có quy tắc ngầm ở trong đó!”
Từ Tiểu Bạch gật đầu,thì ra là thế, hắn cũng không muốn Triệu Vô Cực trở thành một cái diệt tộc cuồng ma.
Hắn hỏi:
“ thế chúng ta tiếp theo làm gì?”
Triệu Vô Cực khóe miệng kéo lên nụ cười nhạt nói:
“ nhân lúc trời còn sáng chúng ta quang minh chính đại rời đi Hỏa Vân Thành mà thôi, mọi việc liền sẽ yên ổn trở lại, chỉ cần ta không ở Hỏa Vân Thành, tất cả gia tộc sẽ không có gì cần phải lo lắng, lợi ích cũng sẽ bị bọn hắn chia đều. mấy việc này bọn hắn làm giỏi vô cùng!”
Từ Tiểu Bạch gật đầu, Ngưu Đại Lực lên tiếng nói:
“ vậy để ta chuẩn bị cho sư đệ hai con ngựa tốt cùng một số lương khô, sư đệ tiếp theo muốn đi đâu?”
Triệu Vô Cực chắp tay nói:
“ cảm tạ Ngưu sư huynh, ta muốn tới Túy Mộng thành!”
Ngưu Đại Lực a một tiếng nói:
“ Túy mộng thành a, ở đó phồn hoa hơn nhiều so với ta ở Hỏa Vân Thành nhiều, sư đệ đến đó lịch luyện chắc chắn sẽ kiếm được không ít chỗ tốt, được rồi sư huynh giúp ngươi đi chuẩn bị!”
nói xong hắn cất bước đi, Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch bắt đầu ngồi hàn huyên một chút.
Lúc này một cái canh cửa sư huynh đi vào hắn trên mặt mang một nụ cười nhẹ nhàng đưa một cái linh phù tới trước mặt Triệu Vô Cực nói:
“ Triệu sư đệ, ngươi có thư. đây là linh phù truyền tin của Sở trưởng lão gửi cho ngươi, là hàng dùng một lần, ngươi chỉ cần nhỏ một giọt máu lên sau đó đưa linh phù lên trán là có thể thấy được bên trong nội dung!”
Triệu Vô Cực cảm tạ một tiếng nhận lấy linh phù, hắn cũng cảm giác được cái linh phù này bảo mật tính khá tốt.
Là hàng dùng một lần nên không càn lo lắng người khác có xem trộm hay không, nếu có người xem trộm linh phù vốn đã tự hủy không đến lượt Triệu Vô Cực xem được, hơn nữa huyết dịch nhận thân sợ rằng là thủ đoạn của mẹ hắn, nếu không phải Triệu Vô Cực có cùng huyết thống với hai người, người khác nhỏ máu lên cũng là vô dụng.
Triệu Vô Cực đưa ngón tay ra trước mặt Từ Tiểu Bạch lắc lư nói:
“ Tiểu Bạch giúp ta một chút!”
Từ Tiểu Bạch liếc mắt nhìn hắn, tên này có thể tự cắt ngón tay được mà, đâm một cái cũng được còn phải đi làm phiền hắn sao?
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng hắn vẫn là rút ra Lăng Vân kiếm nhẹ nhàng trên tay Triệu Vô Cực đảo qua, Triệu Vô Cực một tia máu cực nhỏ nhanh chóng chảy ra.
Triệu Vô Cực gật đầu, tên này đối với kiếm khống chế ngày càng tinh diệu, muốn gây thương tích ra sao liền có thể thương được vậy, không hổ là Từ gia tiểu thiên tài a!
hắn chạm tay vào Linh phù sau đó đưa lên trước mi tâm của mình, bên trong linh phù tin tức nhanh chóng tràn vào đầu hắn.
Bên trong cũng không có gì phức tạp, chỉ là Sở Phi Huyền căn dặn hắn cẩn thận giang hồ hiểm ác, chớ tranh đấu quá kịch liệt mà ảnh hưởng tới cơ thể phát triển.
Nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn là Long gia, một cái cổ lão tu luyện thế gia gần nhất tới Thanh Vân Tông làm khách.
Long gia chính là Long Ngạo Thiên xuất thân thế gia, nhưng từ khi bái nhập tiên môn, tất cả tu tiên giả gần như đã đoạn tuyệt với gia tộc của mình, cực ít qua lại.
Nhưng người tới lại là Long Ngạo Thiên một tam đệ, hắn còn mang theo một cái tiểu la lị. Tên này tam đệ không những thế lại còn là hảo bằng hữu của cha Triệu Vô Cực chính là Triệu Phi Dương.
Mấy người nói chuyện cực kì vui vẻ, cũng uống không ít rượu. trong lúc hơi say, Triệu Phi Dương khoe hắn có bao nhiêu thông minh bao nhiêu tốt a, tên kia Long tam đệ tên là Long Hận Thiên cũng là giới thiệu hắn một chút cái này tiểu la lị.
Hắn lớn tuổi mới có con gái, đối với nàng vô cùng yêu thương, hắn cùng đạo lữ của hắn đều xem nàng như báu vật vậy.
Con gái của hắn tên là Long Hiểu Nguyệt, cũng là một cái mắt to xinh xắn tiểu la lị, năm nay cũng vừa tròn ba tuổi.
Nàng không hề giống Triệu Vô Cực luyện thể nên trưởng thành sớm, vẫn là một cái ngây thơ xinh xắn la lị, Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền rất yêu thích.
Trong lúc uống rượu nhiều, hai người vui vẻ định ra hôn ước của Triệu Vô Cực cùng Long Hiểu Nguyệt.
Chờ bọn hắn thành niên mười sáu tuổi sẽ tổ chứcg gặp mặt tìm hiểu một thời gian, sau này sẽ kết thành đạo lữ.
Cuối thư chính là từ tinh thần mô hình xây nên hình tượng một cái tiểu la lị.
Triệu Vô Cực đọc xong bức thư, nhìn cái này tiểu la lị.
Mắt to mặt hơi tròn, có chút ngây thơ khả ái, vô cùng đáng yêu.
Còn nhỏ mà trong ánh mắt đã toát lên một chút phong tình, tương lai sợ là một cái tiểu mĩ nhân bại hoại.
Đối với một số lolicon mà nói, bọn hắn đối với chuyện này không có gì có thể hạnh phúc hơn. Nhưng hắn tâm tình lúc này không tốt chút nào, Triệu Vô Cực đọc xong thư một mặt dại ra ngồi ở đó.
Từ Tiểu Bạch ở một bên thấy Triệu Vô Cực ánh mắt mất đi tiêu cự, thất thần ngồi ở đó hắn có chút sốt sắng hỏi:
“ Vô Cực, ngươi sao thế? chả lẽ là hung tin? môn phái của ngươi bị tấn công? hay là cha mẹ ngươi mắc bệnh?”
Triệu Vô Cực tinh thần lúc này nghe Từ Tiểu Bạch âm thanh mới hoàn hồn trở về, hắn lườm đối phương một chút, nhả rãnh:
“ ai dám tấn công Thanh Vân Tông chúng ta, hộ tông đại trận chẳng lẽ để làm cảnh sao? cha mẹ ta cũng không phải phàm nhân có thể thường xuyên ốm đau được như vậy sao?”
Từ Tiểu Bạch lại đoán:
“ thế tiểu cẩu ngươi nuôi ở nhà chết sao?”
Triệu Vô Cực tức giận mắng hắn:
“ ta không có nuôi tiểu cẩu thói quen!”
Từ Tiểu Bạch khó khăn nói:
“ thế ngươi nói ngươi làm sao a? một mặt dại ra khiến ta cũng có chút sợ hãi!”
Trong lòng hắn Triệu Vô Cực hình tượng chính là núi sập trước mặt cũng không hề run sợ người, không ngờ đối phương đọc xong một bức thư mà thôi khuôn mặt lại như thất hồn lạc phách như vậy.
Hắn cũng không biết Triệu Vô Cực lúc này trong lòng lúc này là có bao nhiêu lo lắng cùng xơắn xuýt, Triệu Vô Cực thở ra một hơi thật dài run run nói: