Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 279: Tử hà phản đạn khí



Ầm! 

Một tiếng nổ vang to lớn vang lên, Triệu Vô Cực cùng Cụ Tiến đều bị đánh lui lại.

Triệu Vô Cực ở trên mặt đất liên tục đạp ra từng dấu chân sâu hoắm, mỗi bước của hắn dùng lực đều vô cùng mạnh mẽ khiến cho cả mặt đất hơi rung động, phải lùi bốn bước Triệu Vô Cực mới đứng vững thân hình, khuôn mặt có chút tái nhợt, khóe miệng rỉ máu. 

Bên kia Cụ Tiến thì ở trên không trung xoay người một vòn đáp xuống đất, nhưng sau đó hắn cũng là lui lại ba bước mới có thể đứng vững thân hình sắc mặt cực kì khó xem.

Hắn khóe miệng cũng không rỉ máu như Triệu Vô Cực, nhưng trong ngực một ngụm nghịch khí thì đang điên cuồng ở trong ngực hắn trái xông phải đụng khiến hắn cũng muốn phun ra một ngụm máu tươi nhưng bị hắn dùng sức đè ép xuống.

Thở nhẹ ra một hơi, Cụ Tiến khó chịu nói:

“ khá khen cho ngươi, vừa đột phá nhất lưu thì liền có được thực lực mạnh mẽ như vậy, nhưng vừa rồi chỉ là mở màn mà thôi, trò hay còn ở phía sau!”

Triệu Vô Cực sắc mặt nghiêm túc lạnh nhạt nói:

“ có bản lĩnh vậy cứ xông tới, chớ nói nhảm nhiều như vậy. Chúng ta hôm nay nhất định phải có một người bại!”

Cụ Tiến hừ lạnh một tiếng, hắn lần nữa lại đẩy cao khí thế lên hai chân đứng mã bộ, trong miệng nhẹ nhàng thì thào:

“ Mãnh hổ xao sơn quyền - hổ khiếu sơn lâm!”

Rống!

Một tiếng kinh thiên động địa rống to từ trong miệng hắn lập tức phát ra, một chiêu hổ khiếu sơn lâm này là sử dụng âm công tấn công đối phương, tiếng rống của Cụ Tiến cũng xem như là to lớn mạnh mẽ, đổi lại cái khác người tinh thần yếu nhược sẽ lập tức bị tiếng hống này làm cho tinh thần điên đảo trước mắt nổ ra đom đóm nhưng đối với Triệu Vô Cực sư hống công mà nói vẫn còn kém một chút.

Hắn sắc mặt có chút khó chịu, tức giận mắng to:

“ không phải chỉ có ngươi mới biết âm công!”

Triệu Vô Cực hít sâu một hơi, lập tức phát động của mình tiểu thần thông Sư hống công.

Sư hống công vốn là hắn đạt được sau khi đả thông bát mạch, bình thường không sử dụng quá nhiều bởi nó rất ồn ào, nhưng sư hống công quần công hiệu quả rất tốt, bởi vậy Triệu Vô Cực cũng không hề bỏ rơi nó.

Rống rống rống!

Một tiếng kinh thiên động địa rống to so với Cụ Tiến còn phải mạnh mẽ hơn mấy thành vang lên, Triệu Vô Cực sư hống công vốn là tiểu thần thông manh đến so với đối phương hậu thiên tu luyện còn phải mạnh mẽ.

Đơn giản là vì hắn cơ thể đã được cường hóa để thích nghi với việc sử dụng tiểu thần thông này, mà Cụ Tiến chỉ là đơn thuần sử dụng nội công đến vận hành mà thôi.

Trong lúc nhất thời hổ khiếu sơn lâm của Cụ Tiến bị Triệu Vô Cực một tiếng rống to đẩy ngược trở lại áp chế gắt gao, sắc mặt Cụ Tiến lập tức phát xanh. 

Không ngờ đối phương lại dùng chính chiêu thức của hắn đi áp chế hắn, đây quả thật là gậy ông đập lưng ông, hắn hổ khiếu như gặp phải khắc tinh lập tức ảm đạm vô quang.

Không chỉ thế, bản thân hắn bây giờ đầu não còn đang hơi trướng lên bởi vì âm công của Triệu Vô Cực đột kích khiến hắn tốc độ phản ứng cùng khả năng phán đoán giảm mạnh.

Phải một lúc sau, Triệu Vô Cực sư hống công mới kết thúc, cả Cụ Tiến cùng Triệu Vô Cực đều thở ra một hơi.

Triệu Vô Cực chính là vì hống một lúc lâu mà thở hổn hển, còn Cụ Tiến thì may mắn cuối cùng cũng kết thúc.

Cụ Tiến một chiêu này coi như bị phế đi, hắn cũng không ngờ Triệu Vô Cực lại khó chơi đến như vậy ngay cả âm công mà đối phương cũng biết lại còn tu luyện so với hắn càng mạnh mẽ trực tiếp áp chế âm công của hắn.

Nếu Cụ Tiến biết Triệu Vô Cực không hề tu luyện qua âm công mà là từ đả thông bát mạch mới ngoài ngạch nhận được thần thông, không biết sắc mặt hắn sẽ đặc sắc như thế nào!

Một chiêu này thất bại Cụ Tiến lập tức biến chiêu, dưới chân hắn đạp mạnh một cái tốc độ trở nên nhanh chóng vô cung xông tới trước mặt Triệu Vô Cực, hai tay ôm lại phía trước ngực hợp thành một đoàn, cương khí cũng theo đó ở hai tay nhập thành một.

Trong nháy mắt một cái đầu hổ to lớn gấp ba bình thường hiện lên, nó mở ra huyết bồn đại khẩu hướng về Triệu Vô Cực cắn xé mà tới khí thế phải so với chiêu mãnh hổ hạ sơn còn phải đáng sợ hơn mấy lần.

Mãnh hổ xao sơn quyền - Mãnh hổ vồ mồi!

Một chiêu thức này của Cụ Tiến lấy hai hợp một lại đánh ra một cộng một lớn hơn hai hiệu quả, một cái hổ đầu này từ bên ngoài cho đến đại khẩu, răng nanh đều vô cùng sống động không khác gì một cái hổ đầu thực sự.

Nhất là ở trong mắt nó cương khí chi hỏa bùng cháy như là một đôi mắt thực sự nhìn chằm chằm vào Triệu Vô Cực khiến trong lòng của hắn cũng trở nên lạnh toát.

Nó cắn xé tới Triệu Vô Cực mang theo kẻ săn mồi tư thái, Triệu Vô Cực chính là con mồi của nó, không thể trốn tránh không thể phản kháng, chỉ có thể chờ nó vồ giết vận mệnh.

Hừ!

Triệu Vô Cực trong miệng một tiếng hừ lạnh lập tức vang lên, lại dám xem hắn con mồi?

Ngày hôm nay Triệu Vô Cực phục kích Lưu Vấn cùng Cụ Tiến, hắn mới là chân chính thợ săn ở đây, chỉ có hắn mới có tư cách xem bọn hắn là con mồi.

Chiêu thức này ẩn chứa hàm ý tuy có chứa tính chất uy hiếp tinh thần không nhỏ, nhưng nó cũng thành công chọc giận Triệu Vô Cực.

Xem hắn là con mồi phải không? Không thể né tránh đúng không? Vậy thì hắn sẽ trực tiếp ngạnh kháng, một cái tát đánh tới đánh tỉnh lại cái này đầu hổ!

Triệu Vô Cực trên người cương khí màu tím trong nháy mắt đại thịnh, nội công vận chuyển tới tối đa, hắn hai tay ở trước ngực đẩy ra một cái rống to:

“ Tử hà phản đạn khí!”

Răng rắc! 

Chỉ thấy trên người hắn vốn đang cực kì sáng tỏ cương khí lập tức tan ra, theo hai tay của hắn phương hướng lập tức xuất hiến ở trước người hắn, tạo thành một cái bán nguyệt tấm chắn hướng phía Cụ Tiến lao tới chặn lại.

Cả người Triệu Vô Cực bây giờ đã không hề còn lại một chút cương khí nào, toàn bộ cương khí đều bị hắn vận chuyển tới phía trước người tạo thành một cái bán nguyệt lá chắn, có thể thấy được lá chắn này có bao nhiêu rắn chắc.

Triệu Vô Cực cương khí vốn sử dụng Vạn niên ngẫu liên hạt sen cô đọng mà thành, trải qua bí pháp ngưng tụ đã so với người khác mạnh mẽ cứng rắn không chỉ một hai lần, hắn lại còn giải tán cương khí hộ thân tập hợp thành một màn phản đạn khí, đủ để thấy được tấm màn này có bao nhiêu ghê gớm.

Tử hà phản đạn khí chính là một cách sử dụng cương khí mà Triệu Vô Cực sau khi đột phá nhất lưu học được ở trong Tử Hà Bất Diệt thần công, đây là một chiêu thức từ bỏ toàn thân phòng ngự đổi lấy một phía phòng ngự khiến cho lực phòng ngự được cường hóa vô cùng mạnh mẽ khó công phá.

Chiêu thức này dùng để đối phó với mấy chiêu thức cường công vô cùng hiệu quả, nhưng yếu điểm của no cũng rất rõ ràng.

Nhất lưu vốn vượt trội hơn hắn nhị lưu ở chỗ có cương khí hộ thân không hề dễ dàng bị đao kiếm xuyên thủng đả thương tới bản thân, nhưng Triệu Vô Cực từ bỏ cương khí hộ thể lúc này nếu có người thừa cơ từ phía sau hắn tấn công, Triệu Vô Cực khả năng lớn sẽ bị thương.

Nhưng hắn đối thủ bây giờ chỉ có một mình Cụ Tiến, Triệu Vô Cực hoàn toàn khôn có cái này lo lắng.

Bởi vậy hắn sử dụng ra Tử hà phản đạn khí, vừa là muốn đánh tan Cụ Tiến khí thế cùng cùng niềm tin, vừa là muốn thử nghiệm một chút sức mạnh của chiêu thức này.

Hổ đầu trong hốc mắt cương khí chi hỏa bùng cháy dữ dội, nó như cảm nhận được khiêu khích gầm lên một tiếng, Cụ Tiến dưới chân càng nhanh hơn trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Triệu Vô Cực đánh ra một quyền mang theo sức mạnh to lớn này.

Ầm!

Hổ đầu trức tiếp va chạm vào màn chắn, nhưng nó như là bị húc vào một cái bức tường, lập tức bị phản chấn trở lại.

Phản chấn trở lại cũng không phải chỉ có hổ đầu mà còn là Cụ Tiến trực tiếp điều khiển nội công cùng cương khí ngưng tụ ra hổ đầu.

Vừa rồi một cú phản chấn, hắn cảm giác được bản thân như vừa dùng cơ thể máu thịt đấm vào một tòa đại sơn, phản chấn đau đến hắn cánh tay tê dại.

Nhưng một chiêu đã đánh ra cũng không thể ngừng, cố nén đâu đớn Cụ Tiến tiếp tục mạnh mẽ vung lên quyền của bản thân hướng Triệu Vô Cực đập tới.

Chỉ thấy hổ đầu điên cuồng cắn xé màn sáng màu tím nhưng ở bên trên vẫn không hề lay chuyển một chút nào, ngược lại nó răng nanh liên tục kéo ra từng đường hỏa hoa cho thấy Tử hà phản đạn khí của Triệu Vô Cực có bao nhiêu chắc chắn.

Điên cuồng đập hơn mười quyền, hổ đầu cũng điên cuồng cắn xé một lúc, nhưng tất cả đều vô dụng, Triệu Vô Cực như là một cái đại ô quy, sức phòng thủ của hắn mạnh mẽ đến khiến cho Cụ Tiến tuyệt vọng không thể nào công phá.

Mãnh hổ cắn ô quy, cũng chỉ như vậy mà thôi!

Cụ Tiến cánh tay lúc này đã gần như tê dại chết lặng vì đau đớn, hắn có chút run giọng nói:

“ cái này không thể nào! tại sao ngươi lại có thể có cương khí cứng rắn như vậy!”
— QUẢNG CÁO —