Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 323: Rớt xuống vực (2)



Không ngờ hôm nay hắn chỉ săn giết một cái nhất lưu sơ kì cảnh giới mà thôi lại gặp phải loại này tình huống khiến cho bản thân cũng bị trọng thương, quả thật là lỗ vốn về nhà bà ngoại.

Không lột da róc thịt Triệu Vô Cực hắn cũng không cần xưng cái gì Kiếm ma nữa rồi.

Nhưng đập vào mắt hắn chính là Triệu Vô Cực ôm lấy Tiếu Mị Mị bị luồng kia xung lực đánh bay ngược về phía sau.

Bọn hắn chính đã ở bờ vực mép sau khi bị Kiếm ma một kiếm đâm trúng lại là bị phản chấn ảnh hưởng bay ngược càng thêm mạnh mẽ, hướng bờ vực bên kia xông tới rơi xuống.

Nhìn vào ánh mắt của hắn chính là Triệu Vô Cực ánh mắt tức giận, không cam lòng, sợ hãi, giận dữ, oán độc cùng căm thù.

Một cái vô cùng nhiều biểu cảm cùng cảm xúc ánh mắt bị Triệu Vô Cực thể hiện ra.

Trong lòng Triệu Vô Cực lúc này thầm thề, chỉ cần có thể giữ lại một mạng, hắn nhất định phải tìm Kiếm ma báo thù, cho dù đối phương ở chân trời góc biển, hắn cũng phải tìm ra sau đó tự tay giết chết hắn.

Kiếm ma vô lực tái chiến, hắn không cam lòng nhìn Triệu Vô Cực mang theo Nguyệt dạ tam tinh tàn bội rơi xuống vực sâu, nhưng không thể nào ngăn cản được đối phương.

Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị rất nhanh chóng thì rơi xuống vực sâu, Kiếm ma phải mất một lúc mới có thể đứng lên được, hắn một tay ôm ngực cố gắng điều hòa trong người thương thế, đi đến bên bờ vực nhìn xem.

Phía dưới chính là vạn trượng vực thẳm, chỉ thấy mây mờ che phủ lấy bầu trời phía dưới, không thể nào nhìn rõ bên dưới là cái gì hoàn cảnh.

Nhưng dựa theo độ cao này, cho dù Triệu Vô Cực cái gì bản lĩnh, trúng một kiếm của hắn lại bị đánh tan rơi xuống cũng không thể nào có cơ hội sống sót.

Trên người hắn đồ vật kia hi vọng sẽ không bị rơi hỏng, nếu có thời gian nhất định phải tìm đường xuống bên dưới điều tra một phen.

Kiếm ma trong lòng thầm nghĩ như vậy.

Triệu Vô Cực chết đã là việc chắc chắn, hắn lần này tới Thiên Vân Thành cũng là có của bản thân mình mục đích.

Chính hắn là người thả ra tin tức, mong muốn tập hợp trên giang hồ những người đang sở hữu Nguyệt dạ tam tinh tàn bội, mong từ bên trong nhận được truyền thừa của tên thiên tài hòa thượng năm xưa.

Hắn cũng đã ẩn ẩn suy đoán ra, bên trong chính là có bí quyết tam hoa tụ đỉnh của đối phương, nhưng thứ hắn càng mong chờ hơn chính là phật gia tu tâm dưỡng tính công pháp.

Bởi vì tu luyện kiếm ma kinh lại thêm sử dụng Huyết ma kiếm, tinh thần của hắn cực độ không ổn định, lúc nào cũng có giết chóc khát vọng ở trong lòng hắn sinh ra.

Kiếm ma trước giờ lúc tỉnh lúc điên, tuy một thân công lực cùng kiếm pháp mạnh mẽ, nhưng hắn vẫn không thể tránh khỏi bị phát điên tình trạng.

Bởi vậy, hắn mong muốn ở trong này tìm ra một chút tu tâm dưỡng tính truyền thừa của tên hòa thượng kia để sung thiếu sót của bản thân, giúp hắn trở lại trạng thái bình thường.

Nhưng hôm nay truy sát Triệu Vô Cực, đồ vật kia đã ở gần ngay trước mặt, nhưng không ngờ ở giây phút cuối cùng lại xảy ra chuyện.

Hắn cũng không có thời gian lập tức truy đuổi Triệu Vô Cực, trên người đối phương hẳn là chỉ có một cái Nguyệt dạ tam tinh tàn bội, hắn có một cái nữa là hai.

Thiên Vân Thành thời gian này không chừng sẽ còn xuất hiện hai cái nữa, hắn muốn trước tiên thu thập đầy đủ, sau đó mới tìm đường xuống vực kia tìm xác Triệu Vô Cực thu lấy phần kia tàn bội. 

Trong lòng âm thầm tính toán xong, Kiếm ma không nhịn được lại phun ra một ngụm máu tươi.

Thương thế so với hắn tưởng tượng còn phải nặng, lục phủ ngũ tạng bị chấn động không nhẹ, hắn cần nhanh chóng bế quan chữa thương.

Kiếm ma cắn răng, thật là xui xỏe.

Dưới chân loạng choạng di chuyển, hắn muốn tìm một chỗ an toàn để chữa thương, sau đó tiếp tục mưu đồ đại nghiệp.

.......

Thời gian quay lại một chút trước đó, Triệu Vô Cực ôm lấy Tiếu Mị Mị rơi xuống vực sâu.

Ngoái đầu nhìn xuống phía dưới là sâu không thấy đáy vực thẳm cùng mây mù vờn quanh, Triệu Vô Cực trong lòng siết chặt tới cực điểm.

Trước đây hắn từng đi chơi qua tàu lượn siêu tốc, cảm giác rơi nhanh cùng dưới chân mất trọng lực hắn đã từng nếm thử qua, nhưng so với lúc này chẳng là cái thá gì.

Từ trên đỉnh núi rơi xuống vực cảm giác so với cái kia tàu lượn còn phải chân thực mạnh bạo gấp trăm lần, chân thực đến mức tim hắn như thắt lại, như là đang bị người khác cầm lấy bóp mạnh vậy.

Gió ở bên tai hắn ù ù thổi vang, Triệu Vô Cực chỉ cần ngoảnh đầu xuống liền bị cuồng phong thổi cho không mở mắt ra nổi.

Cứ như vậy, hắn cùng Tiếu Mị Mị chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Liếc mắt nhìn thấy Tiếu Mị Mị vì bị xung kích mà ngất đi, khuôn mặt có chút tái nhợt, Triệu Vô Cực trong lòng trầm trọng vô cùng.

Hắn ở giữa trời đang cực tốc rơi xuống, Triệu Vô Cực cố gắng ổn định trong người nội lực, cưỡng ép để nó không tiếp tục xông loạn, hắn bắt đầu nếm thử vận chuyển lên Tử Hà Bất Diệt thần công.

Phải có nội lực vận chuyển một cách bình thường, Triệu Vô Cực mới có thể sử dụng nhẫn trữ vật, hắn mới có cơ hội ở tình huống này sống sót.

Trong cơ thể khí tức đảo loạn nhanh chóng bị hắn dùng ý chí cưỡng ép đè xuống, nhưng Triệu Vô Cực muốn vận công lên lại gặp trắc trở.

Lúc nãy Kiếm ma một kiếm kia liền truyền vào trong cơ thể hắn một luồng kiếm ma chi khí khiến cho hắn lúc muốn vận công liền không hề thông thuận, chu thiên tuần hoàn bị tắc nghẽn.

Vạn hạnh trong bất hạnh chính là luồng kiếm ma chi khí này cũng không quá nhiều, Triệu Vô Cực có thể gắng gượng đối phó được.

Hai mắt sung huyết, Triệu Vô Cực giống như là đang nghẹn một cái gì, hắn trong lòng tức giận gầm to một tiếng:

“ Phá cho ta!”

ẦM!

Trong cơ thể nổ ra một tiếng lốp bốp, Triệu Vô Cực nội lực như là dòng nước lũ cuốn trôi đi cục đá cản đường kiếm ma chi khí, hắn tuy chưa hóa giải được nội lực đối phương quấy rối nhưng đã có thể vận chuyển lại nội công.

Cái này kiếm ma chi khí nhất định phải sớm loại trừ, nếu để nó ô uế Triệu Vô Cực nội lực chỉ sợ tương lai sẽ để lại tai họa ngầm cực kì to lớn.

Có thể sử dụng được nội lực, Triệu Vô Cực lập tức từ trong nhẫn trữ vật tìm kiếm lấy ra một đoạn dây thừng.

Trong nhẫn trữ vật hắn trước đây bị Triệu Vô Cực bỏ vào rất nhiều thức tạp vật như là cây đuốc, dầu cháy, đồ ăn, gạo,.... đủ thứ loạn thất bát tao.

Dù sao hắn nhẫn trữ vật không gian lớn, muốn bỏ vào cái gì liền bỏ vào.

Triệu Vô Cực cũng sợ bản thân gặp phải trường hợp không có đồ ăn, nên cũng đặc biệt bỏ vào rất nhiều gạo cùng dầu muối.

Nếu hôm nay rơi xuống vực không chết, Triệu Vô Cực dám khẳng định hắn cũng sẽ không vì đói mà chết.

Chỉ cần hắn có thể động được nội lực, thức ăn nước uống không thành vấn đề.

Nhưng trước mắt, vẫn là nghĩ cách làm thế nào để thoát chết trước đã.

Triệu Vô Cực lấy ra dây thừng, may mắn đầu này dây thừng là một đầu bị hắn buộc sẵn lên móc câu, dùng để băng tường vượt rào loại kia móc câu.

Ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm địa điểm thả câu, Triệu Vô Cực ánh mắt lập tức sáng lên.

Phía dưới chính là mộ gốc cây hướng bên ngoài vực mọc ra, nhìn có vẻ chắc chắn.

Triệu Vô Cực không còn thời gian để chần chờ, hắn lập tức vận lên nội công, ở trên tay sáng lên cương khí hộ thể.

Hắn lúc này cương khí đã tới mức sức cùng lực cạn, chỉ có thể hiện lên một lớp mỏng bảo vệ tay phải của hắn mà thôi, Triệu Vô Cực cũng không quản nhiều như vậy lập tức ném ra dây móc.

Dây móc hướng cái cây kia lao tới, Triệu Vô Cực trong lòng âm thầm cầu nguyện bản thân mình ném chính xác, dây móc cũng đừng ra cái gì yêu thiêu thân.

Tính mạng của hắn cùng Tiếu Mị Mị đều trông chờ vào nó, nếu như không thể thành công bắt lấy, vậy thì hắn sợ rằng phải ngã tan xương nát thịt.

May mắn Triệu Vô Cực ném dây móc kĩ thuật cũng là khá tốt, dây móc ở trên cây xoay ba bốn vòng, sau đó lập tức cuốn vào một chỗ.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Trên tay Triệu Vô Cực lập tức truyền tới một luồng cự lực, hắn mạnh mẽ bám vào dây thừng, ngăn chặn bản thân trụy xuống xu thế.

Nhưng Triệu Vô Cực xung lực nãy giờ tích lũy đâu phải muốn dừng liền dừng đơn giản như vậy, chỉ thấy cả thân cây kia cũng theo hắn kéo mạnh một cái mà lập tức nghiêng ra bên ngoài, như là muốn bật gốc vậy.

Triệu Vô Cực trên tay phải mạnh mẽ phồng lên một vòng cơ bắp, hàm răng nghiến chặt, Triệu Vô Cực lập tức tăng thêm lực siết chặt vào dây thừng, cố gắng dừng lại trụy xuống xu thế.

Đồng thời hai chân hắn cũng hướng dây thừng kẹp lấy, muốn dùng chân để giảm bớt áp lực cho tay phải.