Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 466: Kiếm pháp rất khá



Hiền Tụ Nghĩa sắc mặt âm trầm, đám chưởng môn kia sắc mặt càng là khó xem.

Bọn hắn mấy cái này chưởng môn Nga My, Không Động, Thất thương môn, cũng chỉ là nhất lưu viên mãn cảnh giới.

Nếu như Hiền Tụ Nghĩa chịu thua quy hàng, vậy thì bọn hắn cũng đừng nghĩ cái gì có thể trốn được bị nô dịch vận mệnh.

Nhưng đến cả Hiền Tụ Nghĩa cũng bị đánh thương, bọn hắn còn có khả năng lật bàn hay thương lượng sao? 

Đương nhiên không có, bọn hắn bây giờ chính là thịt cá, mà đối phương chính là dao thớt.

Hiền Tụ Nghĩa bỗng nhiên hỏi:

“ ta rất hiếu kì, tuy ta bị thương không phải là lần đầu, nhưng ngươi xuất hiện rất đúng lúc. Lấy cảnh giới của ngươi, rõ ràng không thể cùng ta ở trạng thái toàn thịnh chống lại, vậy mà ngươi vẫn dám trực diện khiêu chiến ta? chẳng lẽ có người mật báo cho ngươi sao?”

hắn lời này vừa ra, đám trưởng lão Vấn Kiếm tông lập tức ánh mắt trở nên cảnh giác cùng căm tức nhìn xung quanh.

ở đây cũng chỉ có vài cái nhân vật quan trọng có thể biết được chính xác tình trạng thương thế của Hiền Tụ Nghĩa mà thôi, hiển nhiên hắn đang thương chưa lành hay đã dưỡng thương thành công đối với người ngoài đều là một ẩn số.

Mà đối phương có thể chính xác như vậy biết được bọn hắn chưởng môn trạng thái chứng tỏ có người mật báo, bên trong Chính khí Minh có nội gián.

Vừa nãy đối phương cũng nói rõ, Ngũ độc phái đã quy hàng bọn hắn, vì bọn hắn mà nghiên cứu độc trùng độc dược.

Như vậy trên giang hồ các môn phái khác thì sao? Chắc chắn ở đây đã có người bị đối phương mua chuộc, càng tệ hơn chính là một môn phái nào đó đã ngã về phía đối phương, can tâm làm hạ nhân của bọn hắn.

Hoài Tử Vận cười lạnh, hắn không nói gì nhưng ánh mắt đắc ý không cần nói cũng biết, bên trong đám người chắc chắn đã có người làm nội gián.

Hiền Tụ Nghĩa ánh mắt thâm trầm, hắn lạnh lùng nói:

“ Vấn Kiếm tông chúng ta chính là chính phái ngọn cờ đầu, ta không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được. Nếu đến cả ta mà cũng thuần phục, vậy thì toàn bộ võ lâm chỉ sợ cũng bị các ngươi nhanh chóng hàng phục mất. Chỉ cần ta còn một hơi thở, vậy thì ta còn phải chiến đấu, Vấn Kiếm tông chúng ta vĩnh kiếp bất vi nô, chúng ta có niềm tự hào của chúng ta, thà chết đứng còn hơn sống quỳ!”

Nói xong hắn từ dưới đất từ từ đứng lên, trên người cương khí lần nữa sáng lên, trên tay Thanh ngọc kiếm của hắn cũng được cương khí bao bọc lại, khí thế một lần nữa trở nên mạnh mẽ.

Hoài Tử Vận cười lạnh:

“ lúc nãy ngươi cũng không đánh lại ta, bản thân ngươi bây giờ trạng thái tồi tệ như vậy, có thể chống nổi mấy chiêu?”

Hiền Tụ Nghĩa tức giận nói:

“ không thể chống cũng phải chống, muốn ta Vấn Kiếm tông xem các ngươi Thần Điện là chủ là chuyện không thể nào!”

Hoài Tử Vận ánh mắt lóe lên một tia sát quang:

“ gian ngoan mất linh gia hỏa!”

Nói xong hắn trên người cương khí cũng mạnh mẽ sáng lên, hiển nhiên hắn cũng không sợ Hiền Tụ Nghĩa, cho dù đối phương là đỉnh phong viên mãn cảnh cao thủ.

Hiền Tụ Nghĩa cảm nhận trạng thái của bản thân, rất tệ.

Lúc trước hắn cùng Thánh Chủ đại chiến trọng thương, vốn không nghĩ trên giang hồ có môn phái nào giám nhân lúc này làm loạn không ngờ lại nhảy ra một cái Thần Điện.

Đối phương không những thực lực cực cường mà hơn nữa còn muốn thu phục bọn hắn làm nô, để cho trên giang hồ tất cả môn phái đều ở trong sự khống chế của bọn hắn lấy bọn hắn vi chủ.

Thương cũ chưa xong thương mới lại tới, Hiền Tụ Nghĩa biết hắn đây chỉ là gượng chống mà thôi, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương.

Dù sao tên Hoài Tử Vận này trạng thái đang ở toàn thịnh, võ lực lại cao, hắn không hề tìm thấy một cơ hội chiến thắng nào.

Càng đánh lâu, hắn sẽ chỉ càng bất lợi mà thôi.

Đã vậy không bằng đặt cược tất cả vào một chiêu, một chiêu phân thắng bại.

Như vậy hắn mới có thể tiết kiệm được thể lực cùng sức lực, nếu để đối phương kéo dài trận đấu thua chắc chắn phải là hắn.

Trong lòng có quyết định, Hiền Tụ Nghĩa lập tức chủ động xông tới.

Hoài Tử Vận trong lòng cười lạnh hướng về phía Hiền Tụ Nghĩa đang nhanh chóng xông tới chính là đâm một kiếm.

Xoẹt! Kiếm khí phá không âm thanh vang lên, Hiền Tụ Nghĩa không chút chần chừ lập tức né người tránh né quát lạnh:

“ trò này chỉ hữu hiệu một lần mà thôi!”

Nói xong hắn lập tức hướng bên trái né qua một chút cả người cũng thoát li phạm vi vung kiếm nguy hiểm của đối phương, trong ánh mắt của hắn lóe lên một tia tàn nhẫn chi mang:

“ Vấn Kiếm tông bí kiếm- Tam nguyệt trảm!”

trên tay của hắn Thanh Ngọc kiếm cương khí trong nháy mắt đại thịnh, Hiền Tụ Nghĩa nội lực cũng điên cuồng vận chuyển, hắn dồn hết sức cho một đòn này, tay phải lập tức vung lên kiếm, tốc độ xuất chiêu của hắn nhanh đến cực hạn, trong điện quang hỏa thạch giây lát, ba đường kiếm ảnh hình bán nguyệt lóe lên, thẳng hướng Hoài Tử Vận ba vị trí hiểm yếu cổ họng, trái tim, phổi đâm tới.

Vấn Kiếm tông bí kiếm có tất cả ba chiêu, chiêu đầu tiên chính là Lục dực tinh, có lực xuyên thấu cực cường, gần như là chiêu thức có sức xuyên thấu mạnh mẽ nhất trên giang hồ hiện nay.

Chiêu thứ hai chính là Hiền Tụ Nghĩa đang sử dụng, tam nguyệt trảm, tốc độ nhanh đến tuyệt luân.

Thiên hạ võ công, vô kiên bất tồi, duy khoái bất phá.

Hiền Tụ Nghĩa một kiếm chiêu này có thể nói là nhanh đến cực hạn, một kiếm này sức sát thương có thể không tương xứng với cảnh giới của hắn nhưng chỉ xét về tốc độ, vậy thì hoàn toàn là vượt xa khả năng phát huy của hắn.

Đỉnh phong viên mãn toàn lực xuất kiếm có bao nhiêu nhanh? Phải nói là cực nhanh.

Cảnh giới càng cao càng dễ dàng nghiền ép cảnh giới thấp không chỉ ở bọn hắn nội lực thâm hậu mà còn là bọn hắn tốc độ xuất chiêu tốc độ phản xạ đều hơn xa đám người ở cảnh giới thấp một đoạn dài.

Dùng cơ sở kiếm chiêu thôi cũng có thể dễ dàng giết người, đoạt đi tính mạng của đám cảnh giới thấp này.

Nhưng Hoài Tử Vận cũng không phải là ăn cơm không, hắn đường đường là kiếm các người thứ hai, xuất thân thần địa, thân kinh bách chiến

Có cái gì ghê gớm chiêu thức mà hắn chưa gặp qua, có cái gì đáng sợ tràng cảnh mà hắn chưa nhìn thấy.

Tuy Hiền Tụ Nghĩa một kiếm này nhanh đến cực hạn, nhưng đối với đỉnh phong hậu kì hắn mà nói, cũng không phải là không thể loáng thoáng nhìn thấy kiếm chiêu.

Đúng lí ra, Hiền Tụ Nghĩa xuất bí kiếm, cho dù là đỉnh phong viên mãn cũng khó lòng mà trông thấy.

Nhưng Thần Điện đám người này từ nhỏ đều được áp dụng phương thức giáo dục đặc biệt, bọn hắn chính là vì chém giết mà sinh, trong quá trình trưởng thành trải qua vô số chém giết, bởi vậy phản xạ thần kinh cùng tinh thần so với người khác phải mạnh hơn một đoạn dài.

Hoài Tử Vận cho dù chỉ là đỉnh phong hậu kì, Hiền Tụ Nghĩa chém ra bí kiếm, hắn vẫn là có thể thấy được ba cái bóng mờ đang hướng mình chém tới.

Nhưng tốc độ quá nhanh, cho dù hắn muốn đỡ, cũng đã không kịp.

Rống! 

Rống to một tiếng, Hoài Tử Vận trên người cương khí sáng lên, hắn kiếm không hề xuất ra mà ngược trở lại ngăn trở ở trước cổ họng cùng với tim của mình, còn bên phổi vị trí, hắn không ngăn kịp, lập tức trúng một kiếm.

Ầm!

kiếm cương cùng cương khí hộ thể va chạm trong nháy mắt, cả hai đồng thời nổ tung.

Một đạo tiên huyết phun ra, Hoài Tử Vận như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, trên ngực cũng bị đâm ra một cái lỗ hổng, máu tươi đang từ đó không ngừng phun ra.

Bịch!

Hắn nặng nề đập xuống mặt đất một cái, cuốn lên một lớp bụi mù, sau đó nằm im bất động.

Đám người hộ vệ đi theo Hoài Tử Vận không hề động đậy, bọn hắn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Hiền Tụ Nghĩa, chỉ cần Hiền Tụ Nghĩa dám xông lên, bọn hắn liền dám liều mạng cản lại

Bọn hắn không quan tâm Hoài Tử Vận thươnng thế bởi vì bọn hắn biết, như thế thương thế còn không giết nổi đối phương.

Thần Điện võ sĩ, không chỉ kiếm pháp cao cường, mà khả năng chịu đòn cũng so với giang hồ võ giả cao hơn nhiều.

Bọn hắn được nội lực hùng hậu chèo chống, một chút vết thương cũng không đáng là gì.

Chưa kể, đây cũng không phải là vết thương chí mạng.

Đám người Chính khí Minh đều ngồi dậy, ánh mắt cực kì chờ mong nhìn về phía kia.

Bọn hắn hi vọng, Hiền Tụ Nghĩa một chiêu bí kiếm có thể giết chết đối phương, giải thoát nguy cơ lần này, không để bọn hắn phải chịu nô bộc chi kiếp.

Nhưng Hiền Tụ Nghĩa sắc mặt lại rất khó xem, bởi vì hắn biết rõ, vừa rồi một chiêu bí kiếm, gần như đã bị cản lại.

Đối phương không theo kịp tốc độ kiếm pháp của hắn là thật sự, nhưng ở trong lúc nguy cấp đã bảo vệ thành công cổ họng cùng tim, hắn chỉ có thể ở bên ngực phải của đối phương đâm ra một cái lỗ máu mà thôi.

Thương thế như vậy, chỉ sợ khó mà giết chết đối phương.

Lo lắng cái gì thì cái đó liền đến, Hoài Tử Vận vốn đang nằm im trên đất vị trí, bỗng nhiên truyền tới tiếng cười:

“ ha ha ha, hắc hắc hắc! đây là đau đớn cảm giác sao? Đã bao lâu rồi, ta không được cảm nhận cảm giác này? Thật hoài niệm a! Hiền Tụ Nghĩa, kiếm pháp của ngươi rất khá đấy, ha ha ha ha ha!”