“ ồ, chưa xong? ngươi còn có thể chiến đấu nổi sao?”
Triệu Vô Cực cười, nhưng vì nụ cười này hắn càng khó thở, liên tục ho khan mấy cái, lại nôn ra không ít máu đen mới dừng lại được.
“ cuối cùng cũng nôn ra được đám này nghịch huyết, tốn thật nhiều công sức a, cảm giác nôn ra xong cả người cũng nhẹ nhõm hắn lên”
Triệu Vô Cực nhìn nhìn hai tay mình, trên tay hắn không thiếu gì chỗ trầy da, máu của hắn cũng ở hai tay bắt đầu đọng lại thành những vết nâu đen.
Triệu Vô Cực bóp bóp hai tay, cố gắng cảm nhận sức mạnh bên trong cơ thể mình.
Hắn nhắm mắt lại, dùng tinh thần của mình đi cảm ứng vòng xoáy đan điền của mình.
Bên trong đan điền bởi vì Triệu Vô Cực vừa nãy điên cuồng vận công mà có chút mờ nhạt nội khí đã không còn đầy đủ như trước.
Nhưng hắn cảm giác được, đan dược của mình lúc trước ăn vào đang tại phát huy sức mạnh, khiến cho hắn nội lực bắt đầu chầm chậm tăng lên, đan điền vòng xoáy cũng đang rục rịch muốn động trở lại.
Triệu Vô Cực sử dụng ý chỉ của mình bắt đầu điều động bên trong đan điền vòng xoáy, để nó bắt đầu nhanh chóng cổ động lên, tiếp tục xoay tròn.
Bên trong đan điền hắn nội lực giống như là khí ga, vừa bị Triệu Vô Cực ý chí chạm tới lập tức giống như là gặp tia lửa, bùng nổ ra to lớn cộng hưởng, tỏa ra của nó to lớn sức mạnh.
Vốn đang im ắng vòng xoáy đan điền, lúc này như là được châm lửa động cơ, bắt đầu chầm chậm xoay tròn, nhưng sau đó càng lúc càng nhanh, xoay mỗi lúc càng thêm mạnh mẽ.
Cuối cùng, Triệu Vô Cực vòng xoáy đan điền liền mạnh mẽ xoay tròn trở lại, giống như là trước đây lúc hắn chưa hề bị thương, trong cơ thể cảm giác sức mạnh lập tức trở về, mãnh liệt như là hồng thủy phá đê, thế tới vô cùng cường hãn.
Triệu Vô Cực mở mắt ra, vừa rồi một chớp mắt chính là ở trong thế giới nội thể của hắn bên trong, tuy nói thì lâu mà xảy ra thì nhanh vô cùng.
Hồng Thiên Tửu chỉ thấy Triệu Vô Cực hơi nhắm mắt lại sau đó liền mở ra mà thôi, không hề biết hắn vừa làm gì.
Triệu Vô Cực nội lực vận chuyển toàn thân, nhưng lúc đến trước ngực, hắn cảm giác được một trận chậm chạp, giống như là bị thứ gì ngăn cản.
Hắn nhíu mày một cái, lập tức vận sức Tử Hà Bất Diệt thần công như là một dòng nước lũ ở trong kinh mạch của hắn xông tới, bất kì nơi nào nó đi qua, tất cả những bụi bặm bẩn thỉu, ngoại lai đồ vật đều bị nó mạnh mẽ cuốn trôi, ở trong dòng nước qua lại xoắn nát đánh tan.
Nội lực của hắn không khác gì hồng thủy, nơi nó đi qua tất cả mọi thứ đều bị cuốn trôi tàn phá, không còn sót lại một chút gì.
Triệu Vô Cực có chút cảm giác được, đây mới đúng là hồng thủy a, so sánh với trước đây cái gì bạt lãng kiếm pháp sóng thần, ý cảnh quả thật quá kém cỏi.
Cho dù là đỉnh phong viên mãn cảnh cường giả để lại ở trong cơ thể hắn nội lực, hắn cũng có thể mạnh mẽ cuốn trôi đánh tan tất cả, không hề có chút khó khăn nào.
Triệu Vô Cực trước đây ở nhị lưu không thể tiến cảnh, mỗi lần đột phá đều tích lũy căn cơ cho hắn càng thêm vững chắc, lúc này một khi vận công liền thể hiệ ra của nó uy lực.
Bừng!
Trên ngươi hắn màu tím cương khí hộ thể lần nữa mạnh mẽ sáng lên, sau đó cương khí bắt đầu từ bên trong ra ngoài, lan tỏa ra toàn thân của hắn, tạo thành một lớp màng phủ xung quanh người hắn.
Triệu Vô Cực lúc này mới chân chính cảm nhận được cảm giác sức mạnh tràn ngập trở lại trong cơ thể của mình, như là lúc trước hắn còn ở trái đất, đi đá bóng về rất mệt mỏi, nghỉ ngơi sau vào tắm.
Cảm giác nước lạnh xối lên toàn thân, thân thể hắn như được gột rửa, gột rửa không chỉ có cặn bã trên cơ thể mà còn là sự mệt mỏi trên tinh thần của hắn.
Triệu Vô Cực lúc này, giống như là đang ở thăng hoa, một cảm giác vô cùng sung sướng.
Hồng Thiên Tửu ánh mắt khó tin nhìn lấy tất cả, hắn giống như quên mất, lúc này hắn nên lập tức tấn công Triệu Vô Cực, không cho Triệu Vô Cực có cơ hội phục hồi mà cứ đứng ngây ngốc ở đó nhìn lấy Triệu Vô Cực biểu diễn.
Không phải hắn đã bị ta đánh bại rồi sao? không phải là bị trọng thương rồi sao? Không phải là đã không còn sức chiến đấu rồi sao? nội lực cũng đã hao hết, hắn là làm sao hồi phục được? Không những thế, tại sao ta còn cảm giác hắn đang thăng hoa? Tuy không rõ ràng, nhưng nếu hắn có thể yên tĩnh ngồi xuống vận công, sợ rằng nội công sẽ lập tức có tăng tiến lớn!
Hồng Thiên Tửu cứ như vậy dùng ánh mắt khó tin nhìn lấy tất cả, hắn có chút không hiểu nổi tại sao Triệu Vô Cực lại có thể đứng lên, sáng lên mạnh mẽ như vậy cương khí?
Cho dù là ngũ tuyệt hàng ngũ cường giả như hắn, đối với sức mạnh của mình đánh ra một đòn cực kì hiểu rõ, hắn cũng không hề gặp qua người nào mà ăn một đòn “ long chiến vu dã” của mình xong còn có thể đứng dậy vận công như vậy.
Trước đây đối thủ của hắn, trúng chiêu xong không chết thì cùng lập tức trọng thương ngất đi, không hề có chút cơ hội phản kháng nào.
Mà tới Triệu Vô Cực chỗ này, hắn lại giống như là tuyệt xử phùng sinh, tỏa ra càng lớn mạnh hơn sinh cơ, khó tin đến làm người ta cảm giác không chân thật.
Triệu Vô Cực nhìn về phía Hồng Thiên Tửu, thở dài nói:
“ vốn ta định để dành chiêu thức này cho ngũ tuyệt chi chiến, nhưng nếu ở đây không thể thắng nổi ngươi, vậy thì ta cũng không cần tham gia cái gì Hoa Sơn luận võ nữa. Hồng tiền bối, cẩn thận rồi!”
Triệu Vô Cực vừa nói xong, dưới chân một đạp, cả người lóe lên, lập tức như là mũi tên rời cung xông về phía trước.
Hắn xông tới, mang theo một loại ý chí quyết chiến không lùi. Lần này nếu không thể thành công thì hắn cũng không cần bất kì thứ gì nữa, bảo quát trong đó, chính là sinh mạng của mình.
Ngũ Quỷ mật tịch - ngũ quỷ dạ hành.
Triệu Vô Cực đầu tiên là phát động Ngũ Quỷ mật tịch thức thứ nhất mạnh mẽ kéo ra từng đường bóng mờ.
Hắn tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ chạy được một đoạn ngắn, liền đã đạt tới đỉnh phong tốc độ của hắn.
Sau lưng Triệu Vô Cực kéo ra bốn cái bóng mờ hư ảnh, chính là vì tốc độ của hắn quá nhanh mà tạo thành hư ảnh.
Hồng Thiên Tửu ánh mắt híp lại.
Đối phương tuyệt xử phùng sinh, bùng lên sức chiến đấu sẽ là vô cùng mãnh liệt.
Bởi vậy lúc này hắn càng phải cẩn thận hơn trước nhiều lần, không thể lật thuyền trong mương được.
Hắn thu người lại tạo thành thủ thế, nội lực mạnh mẽ xúc động, ẩn mà không phát, chờ đợi Triệu Vô Cực xông tới, chính là một kích trí mạng.
Nhưng hắn cũng biết, đây chính là cơ hội cuối cùng của hắn.
Nãy giờ cùng Triệu Vô Cực đánh, hắn đã dùng hết chiêu thức rồi.
Đúng vậy, Hàng long thập bát chưởng mười tám chiêu hắn cũng chỉ học được vài chiêu mà thôi, mà hắn một chiêu đang ấp ủ “ kháng long hữu hối” này, chính là hắn là bài cuối cùng.
Bản thân hắn thiên tư cũng có, căn cơ cũng không tệ, tâm kế cũng là ở trong Cái bang thuộc vào loại hàng đầu hạng người.
Nhưng từ khi đạt được chức bang chủ về sau, được truyền cho Hàng long thập bát chưởng, hắn luyện môn võ công này vô cùng không khoái.
Chiêu thức cho dù hắn cố gắng như thế nào tập luyện, đánh ra cũng không thông thuận, khiến cho tất cả mười tám chiêu hắn cũng chỉ học được mấy chiêu mà thôi.
Đối với hắn, việc này quả là một sỉ nhục to lớn cũng là tiếc nuối to lớn nhất đời hắn.
Cầm trong tay thần công, nhưng lại không thể phát huy ra được thần công chân chính sức mạnh.
Hắn từng nghĩ, nếu có thể phát huy ra được Hàng long thập bát chưởng tất cả chiêu thức, có khi nào hắn sẽ lực áp quần hùng, trở thành võ lâm chí tôn không?
Đừng nhìn các đời trước bang chủ đều không thể lực áp quần hùng mà cho rằng Hàng long thập bát chưởng không mạnh, căn bản chính là cùng thế hệ bọn hắn đối thủ cũng rất mạnh mà thôi.
Càng về sau võ đạo càng xuống dốc, không chỉ hắn Cái bang mà các môn phái khác cũng là như vậy.
Đừng nhìn hắn chỉ học được mấy chiêu, ngay cả Hiền Tụ Nghĩa cũng không thể nào cùng sư phụ hắn so sánh, sư phụ hắn lại càng không thể cùng sư phụ của sư phụ hắn so sánh.
Võ đạo cứ như thế xuống dốc, nên Hồng Thiên Tửu mới dám khẳng định, chỉ cần hắn có thể học được đầy đủ Hàng long thập bát chưởng, hắn có thể lực áp quần hùng.
Hắn chỉ cần dựa vào mấy chiêu mình học được mà đã có thể trở thành ngũ tuyệt, vậy thì học hết Hàng long thập bát chưởng, hắn hoàn toàn có cái tự tin này.
Nhưng Hồng Thiên Tửu không biết, sở dĩ hắn không học được hết Hàng long thập bát chưởng lí do sâu xa cũng là nằm ở chính hắn, mà không phải bất cứ vấn đề gì bên ngoài.