“ Vô cực a, ngươi nói chúng ta có phải là người một nhà hay không?”
Triệu Vô Cực híp mắt lại, trong lòng cười lạnh.
Muốn lôi kéo rồi sao?
Hắn âm thầm vận chuyển Tử Hà Bất Diệt thần công để cho mình tăng tốc hồi phục nội lực, ngoài miệng thì cười nói:
“ có thể xem là như vậy!”
Âm hậu lúc này cười càng quyến rũ hơn:
“ hay là chúng ta cùng nhau xử lí Hiền Tụ Nghĩa trước, sau đó chúng ta lại phân cao thấp a. ngươi thấy thế nào?”
Triệu Vô Cực gật đầu nói:
“ cung kính không bằng tuân lệnh!”
Nói xong hắn hướng Hiền Tụ Nghĩa nhìn lại, bày ra tư thế chiến đấu.
Hiền Tụ Nghĩa thở dài, từ lúc ba người vây công Kiến Đức đại sư, hắn đã sớm nghĩ tới trường hợp này.
Nhưng lời đã nói ra, không thể cứ như vậy nuốt xuống
Huống hồ hắn cùng Kiến Đức đại sư liên thủ, hắn cũng không có chỗ lợi gì, ngược lại cầm chắc phần thua, lại giúp Kiến Đức dễ dàng hơn đoạt lấy võ lâm chí tôn chi vị.
Như thế kết quả, hắn cũng không muốn nhìn thấy, so với cùng Âm hậu liên thủ kết quả cũng không tốt bao nhiêu.
Bởi vậy hắn cũng không rời khỏi Âm hậu cái này tạm thời thuyền, tiếp tục cùng bọn hắn vây công Kiến Đức đại sư.
Triệu Vô Cực không vội tấn công, hắn đang chờ Âm hậu mở màn trận chiến.
Quả nhiên Âm hậu liếc nhìn hắn một cái, sau đó liền chủ động xông lên.
Vẫn là như cũ quen thuộc mở đầu, hai cái Đại cực luân chuyển chưởng hướng Hiền Tụ Nghĩa đánh tới.
Hiền Tụ Nghĩa trên người cương khí lập tức sáng lên, kiếm ngang hoành trảm:
“ Thanh phong kiếm pháp - phong khởi!”
Một đạo kinh thiên kiếm khí lóe lên thẳng hướng Âm hậu Đại cực luân chuyển chưởng xông tới.
Kiếm khí chặn lại hai cái Đại cực luân chuyển chưởng, nhưng Đại cực luân chuyển chưởng sức xoay tròn công phá mạnh mẽ vô cùng, cho dù là Hiền Tụ Nghĩa kiếm khí mạnh mẽ, nhưng bị đụng vào hai đạo Đại cực luân chuyển chưởng này lập tức bị cản lại, khó lòng tiến thêm một bước.
Tuy một đạo kiếm khí này cùng hai Đại cực luân chuyển chưởng của Âm hậu chống lại có chút gian nan, nhưng sau đó nó lập tức nổ tung khiến cho Đại cực luân chuyển chưởng của Âm hậu bị đánh vạt ra hai bên, ở trên mặt đất cày ra hai đạo to lớn lỗ hổng.
Hiền Tụ Nghĩa cũng theo ỡ giữa hai đạo Đại cực luân chuyển chưởng tách ra con đường ngược hướng mà lên, trên người hắn cương khí mạnh mẽ sáng tỏ, khí thế vô cùng đầy đủ, trên mặt hắn hiện lên một vẻ sắc bén chi ý, một kiếm vung ra đồng thời quát lớn:
“ Thanh phong kiếm pháp - kiếm khí tung hoành!”
Hắn một kiếm vung ra, hàng loạt kiếm khí hướng Âm hậu bay thẳng mà tới, đem nàng bao phủ chìm vào biển kiếm khỉ.
Âm hậu đối mặt với một số lượng lớn kiếm khí như vậy ngược lại không sợ hãi một chút nào, trên tay nàng hai cái tiểu cực ma trường hiện lên, liên tục hướng kiếm khí của Hiền Tụ Nghĩa vỗ tới.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng bạo tạc không ngừng vang lên, Âm hậu trên tay hai cái tiểu Cực ma trường vung đánh tốc độ vô cùng nhanh chóng, hướng về phía nàng chém tới gần mười lăm đạo kiếm khí đều bị nàng đánh nổ, khí kình cuốn lên thổi tóc áo nàng ở trong gió phi vũ bay lượn
Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, hắn lúc này trong lòng cũng có tính toán riêng, lập tức tay cong thành trảo, hướng Hiền Tụ Nghĩa xông tới.
Lúc trước hắn đã ở trước mặt đối phương lộ ra Ngũ Quỷ mật tịch thức đầu tiên, vậy thì cũng không có gì để che giấu nữa, vừa lên chính là dùng cao tốc di chuyển hướng Hiền Tụ Nghĩa xông tới.
Hiền Tụ Nghĩa vừa công kích xong Âm hậu, bên phải của hắn kình phong lập tức tập kích.
Hắn đã sớm chú ý tới Triệu Vô Cực dị động, không hề hoảng loạn chút nào vung kiếm hoành ngang hướng hắn eo chém tới.
Triệu Vô Cực bước chân hơi chậm một chút, hắn lập tức dừng lại thế xông tới, kiếm của Hiền Tụ Nghĩa ở trước eo của hắn 5cm vị trí sượt qua.
Triệu Vô Cực cũng không sợ đối phương sáng lên kiếm khí tấn công hắn.
Cho dù là thế kiếm khí cũng là kiếm khí mà thôi, muốn đem hắn cương khí hộ thể đánh xuyên qua, đối phương còn chưa có bản lĩnh này.
Nhưng Hiền Tụ Nghĩa cũng không có cái gì thủ đoạn sáng lên cương khí hoặc kéo dài cương khí bám trên kiếm, một kiếm này hắn chỉ là phá hư thế tới của Triệu Vô Cực mà thôi.
Hiền Tụ Nghĩa một kiếm đang chém ngang bỗng nhiên biến đổi quỹ đạo hướng lên sau đó một kiếm bổ thẳng xuống.
Triệu Vô Cực đối với một kiếm này không chút sợ hãi, trên tay hắn cương khí đại thịnh, lập tức hai tay giang ra sau đó vỗ lại như vỗ một con muỗi đồng dạng.
Chính là muốn làm động tác tay không bắt kiếm.
Hiền Tụ Nghĩa cười lạnh,muốn khống chế kiếm của hắn để cho Âm hậu có cơ hội tấn công hắn sao?
Đúng là vọng tưởng!
Kiếm của hắn ỡ giữa không trung lại lần nữa uốn mình một cái, như là một cái độc xà vô cùng dẻo dai cực kì xảo trá thoát ra bên ngoài tay của hắn, hướng hắn cổ tay phương hướng cắt tới.
Triệu Vô Cực cũng không hề hoảng loạn, lập tức thu tay trái lại, tay phải một chưởng vỗ lên sống kiếm của đối phương.
Ầm!
Hiền Tụ Nghĩa kiếm bị Triệu Vô Cực đánh hơi ngưng lại một chút, hắn đang muốn vung kiếm phản công, Triệu Vô Cực đã so với hắn càng nhanh một chưởng lại đánh tới.
Vô Cực bảo điển - Thiên địa biến!
năm vòng âm dương hoàn Thiên địa biến chưởng kình xuất thể mà ra, Triệu Vô Cực ở khoảng cách cực gần tấn công.
Với khoảng cách này là cực kì khó có thể tránh né, hai người chỉ có thể ngạnh kháng với nhau.
Hiền Tụ Nghĩa cũng không chút chần chờ liền sử xuất ra của mình kiếm chiêu đối kháng:
“Thanh phong kiếm pháp - tam phong nhất quyển!”
Ba thanh kiếm cương từ nội lực của Hiền Tụ Nghĩa ngưng tụ mà ra điên cuồng xoay tròn hướng Triệu Vô Cực đại thủ đánh tới phương hướng lập tức xoắn giết mà tới.
Hai bên vừa chạm vào nhau, một luồng khí lãng lớn nổ ra, Triệu Vô Cực đại thủ thế tới mạnh mẽ vô song, kiếm của Hiền Tụ Nghĩa thì không ngừng xoắn nát, muốn đem đại thủ cắt ra thành từng khúc nhỏ.
Triệu Vô Cực cùng Hiền Tụ Nghĩa trong nhất thời lâm vào thế giằng co, khiến cho cả hai đều không dứt ra được, lúc này Âm hậu liền xông tới.
Trên tay nàng ngưng tụ ra hai cái Đại cực luân chuyển chưởng, không hề e ngại một chút nào hướng Hiền Tụ Nghĩa ném tới.
Đương nhiên, đòn đánh bày cũng đem Triệu Vô Cực bao trùm vào bên trong.
Triệu Vô Cực cùng Hiền Tụ Nghĩa ánh mắt lập tức trở nên giận dữ, trong lòng đều thầm mắng một tiếng tiện nhân.
Hai người cùng đấu nội lực tạm thời không thể tách ra, thế mà đối phương lại không chút ngần ngại tấn công cả hai người muốn đem hai người cùng giết chết.
Nếu không thể giết, vậy ít nhất cũng là đánh trọng thương.
Bất kể tình huống nào, nàng đều là người có lợi nhất.
Hai người trong nhất thời nhìn vào mắt nhau, sau đó đạt được nhận thức chung.
ầm!
kiếm cương chưởng kình đồng thời nổ tung, hai người mạnh mẽ hướng về phía sau lùi lại.
Ầm!
Âm hậu Đại cực luân chuyển chưởng lại một lần nữa đánh vào mặt đất, nổ ra hai cái to lớn hố to.
Triệu Vô Cực cùng Hiền Tụ Nghĩa vội vàng lui lại, hai người không vội tấn công mà bắt đầu ổn định trong người mình nội lực.
Bởi vì hai người mạnh mẽ đánh ra nội lực để nhanh chóng kết thúc nội lực so đấu, bởi vậy cả hai đồng thời bị nội lực phản phệ một chút khiến cho nghịch huyết xông lên, trong lồng ngực một mảnh cảm giác khó chịu mà thôi.
Rất nhanh thì cả hai liền đã tốt lên.
Triệu Vô Cực khó chịu hỏi:
“ Âm hậu, ngươi định giết cả ta sao?”
Âm hậu lơ đễnh nói:
“ đâu có a, ta chỉ là biết Hiền Tụ Nghĩa rất lợi hại, nên phải công kích cẩn thận một chút, không dám nhẹ tay mà thôi!”
Triệu Vô Cực trong lòng muốn mắng to, rõ ràng là muốn giết cả ta a, chúng ta bây giờ còn là người một thuyền, ngươi đã không nhịn được muốn tốc chiến tốc thắng ròi sao?
đúng là độc nhất nữ nhân tâm a!
Hiền Tụ Nghĩa thì không có gì lạ, hắn vốn quen thuộc Âm hậu khuôn mặt như vậy.
Nếu Âm hậu trở nên hiền lành vô hại, hắn mới cảm thấy đáng nghi hoặc đây.
Vô tình, tàn nhẫn mới chính là tính cách của nàng, nàng từ trước tới giờ đều không phải cái gì người hiền lành.
Triệu Vô Cực trong lòng âm thầm cảnh giác, không thể để hắn trong lúc cùng Hiền Tụ Nghĩa chiến đấu liền bị nàng cho âm, đưa hai người đồng thời đánh giết, bậy thì quá oan rồi.
Lúc này Hiền Tụ Nghĩa phong duệ chi khí đã bị mài bớt đi không ít, thế công cũng sẽ không giống như lúc trước dũng manh, lúc này chính là lúc thích hợp hắn tiến hành kế hoạch theo tính toán của mình.
Triệu Vô Cực khóe miệng kéo lên một nụ cười, hai tay lại phát động cơ sở trảo pháp, hướng Hiền Tụ Nghĩa xông tới tấn công!