Nhìn Hiền Tụ Nghĩa thẳng hướng phía dưới chân núi Hoa sơn lướt đi, tràng diện trong lúc nhất thời liền lạnh.
Âm hậu đứng yên một chỗ, nàng khóe miệng bỗng nhiên tràn ra một tia máu tươi.
Triệu Vô Cực “a” nhẹ một tiếng, còn tưởng ngươi không bị nội thương đây.
Hóa ra là gượng chống a, nhưng có chút chống không nổi tiết tấu, ha ha ha.
Âm hậu lấy tay lau đi khóe miệng máu tươi, kiểm tra một chút trong cơ thể mình nội lực.
Vừa rồi cùng Hiền Tụ Nghĩa liều mạng một chiêu, nàng nội lực cũng tiêu hao quá nữa, còn lại ba bốn thành.
Nhưng ba bốn thành, hẳn là đủ để đối phó Triệu Vô Cực rồi.
Nàng nhìn về phía Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực sắc mặt tái nhợt tới cực hạn đứng đó.
Trên mặt hắn không nhìn được một chút huyết sắc nào, gần như là mới từ trong mộ bò ra xác chết vậy.
Âm hậu có chút giật mình, không đến mức này a.
Nãy giờ hắn bị Hiền Tụ Nghĩa chém mấy kiếm, bị thương cũng là ngoài da đổ máu mà thôi, làm sao có thể thương nặng đến mức như thế này?
Chẳng lẽ trước đó hắn đã bị thương sẵn? Cũng không giống a, tên Triệu Vô Cực lúc trước vào trận chiến khí thế rất no đủ, trên người không giống như là đang bị nội thương.
Hắn còn cùng Kiến Đức đại sư đánh một trận rất mạnh mẽ cơ mà sao có thể bị thương như thế được.
Nhưng nếu hắn không bị thương sẵn tại sao bây giờ chỉ ở một bên xem trận đấu thôi mà sắc mặt cũng kém như vậy?
Nàng vốn còn tưởng rằng, Triệu Vô Cực chính là nội lực tiêu hao quá đà, sau đó cũng mượn thế để nàng cùng Hiền Tụ Nghĩa đánh một trận làm ngư ông đắc lợi.
Nàng biết rõ, nhưng cũng không sợ.
Dù sao hai người đều là tiêu hao quá đà, đến lúc đó chân chính quyết đấu lúc, lợi thế vẫn là nghiêng về bên nàng.
Nhưng Triệu Vô Cực tình huống bây giờ giống như không phải tiêu hao quá đà, mà là sắp chết a.
Cả người sắc mặt trắng xám không có chút huyết sắc, người thỉnh thoảng còn đang phát run lên, có dấu hiệu lung lay sắp đổ, nhìn ở đâu cũng thấy một loại cực độ suy yếu khí tức.
Nếu bây giờ Triệu Vô Cực bỗng nhiên ngã ra đất chết đi, nàng cũng cảm thấy không có gì là lạ.
Nhưng chính là như thế nàng mới cảm giác là lạ.
Triệu Vô Cực chỉ ở một bên xem chiến đấu, hắn hoàn toàn có đủ thời gian vận công trị thương tạm thời áp chế thương thế, cho dù là hắn trước đó có bị thương, cũng không đến mức này a.
Nhìn trên thân hắn quần áo bị nhuộm thành một cái huyết nhân Âm hậu kinh nghi bất định.
Chuyện khác thường tất có yêu, không thể đối với tên tiểu tử này khinh thường được.
Đối phương lá từ sức chiến đấu cho đến thủ đoạn, mỗi thứ đều khiến nàng cùng đám này ngũ tuyệt cấp cường giả kinh ngạc không thôi, bởi vậy nàng không hề muốn bản thân phải nhận thêm bất kì cái gì kinh ngạc.
Bởi vì kinh ngạc một lần đồng nghĩa với nàng cách chiến bại thậm chí chiến tử càng gần một bước.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nhưng nàng bây giờ có chút không nhìn rõ, Triệu Vô Cực sâu cạn thế nào, trạng thái của hắn rốt cuộc vì sao mà thành ra như vậy.
“Âm hậu quả nhiên danh bất hư truyền, lực bại chính phái đệ nhất tông chưởng môn Hiền Tụ Nghĩa, chuyện này nếu đồn ra ngoài quả thật là một việc vô cùng lớn danh tiếng a. nhưng nhìn trạng thái của ngươi giống như không được tốt lắm, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Âm hậu nghe ra, Triệu Vô Cực đây chính là châm chọc nàng.
Hắn một mặt như là cương thi thiếu máu như vậy còn có thười gian đi chêu trọc nàng, thật là không biết tự nhìn lấy bản thân mình sao?
Âm hậu lạnh lùng nói:
“ trạng thái của ta được hay không không quan trọng, quan trọng Triệu công tử nhìn so với ta còn không ổn a! Mị nhi của chúng ta tuổi còn trẻ, ngươi không định để nàng trở thành góa phụ chứ?”
trong lòng nàng thì sớm mắng: ngươi tốt nhất chết, ngươi chết Mị nhi mới có thể chết tâm, yên tâm trở lại Cực Nhạc Ma Tông tu luyện, lấy cảnh giới cường đại của nàng, tương lai kế thừa Cực Nhạc Ma Tông đã là chuyện chắc chắn, nàng cũng có thể lực ép trên giang hồ tất cả các loại thiên tài, chưởng môn!
Mất đi Tiếu Mị Mị cái này tư chất tốt nhất đệ tử, Âm hậu không phải là không tiếc, nhưng đối phương muốn đi theo Triệu Vô Cực, nàng cũng không thể cản a.
Lúc đó nếu nàng cản chưa chắc Tiếu Mị Mị đã nghe.
Nữ nhân yêu, rất ngu ngốc cùng điên cuồng.
Hơn nữa làm như vậy sẽ chỉ khiến bọn hắn lén lút vụng trộm, quan hệ của hai người lâu ngày sẽ càng khó chịu, sau đó như là một cái lò xo bị đè ép, đến lúc bắn ngược lại, là vô cùng to lớn tai họa.
Triệu Vô Cực không để ý nàng lời lẽ châm chọc, ngược lại trong mắt chiến ý chi hỏa bốc lên cười lạnh:
“ ổn hay không Âm hậu ngài có muốn tới thử một chút?”
Âm hậu mày nhíu lại hỏi:
“ ngươi là từ đâu tới tự tin có thể chiến thắng ta?”
Triệu Vô Cực sắc mặt bỗng nhiên hiện lên một vẻ hung ác lãnh khốc:
“ tự tin? Ta đương nhiên là tự tin, bởi vì ta hoàn toàn có thể thắng được ngươi. Đừng tưởng ta không biết, ngươi đang muốn kéo dài thời gian để khôi phục nội lực đúng không? Nhưng đáng tiếc, ta không thể nào cho ngươi làm chuyện đó được!”
nói xong, trên người Triệu Vô Cực bỗng nhiên sáng lên cương khí, một luồng cực độ huyết tinh chi khí lan tràn trong không khí, sát khí của hắn tứ ngược bốn phía, khiến cho bầu không khí như là lạnh xuống mấy độ.
Âm hậu có chút kinh hãi, Triệu Vô Cực đây là sao a? hắn trạng thái không phải cực kì kém sao? Tại sao còn có thể phát ra như thế to lớn uy lực cùng khí thế? Hắn mặt cắt không còn giọt máu, tại sao còn có thể sáng lên cương khí?
Bên trong này, chắc chắn có âm mưu! Phải cẩn thận đối đãi mới được.
Âm hậu nghĩ nghĩ, nàng cũng sáng lên của mình màu hồng cương khí cùng Triệu Vô Cực đối kháng lại, hai người khí thế trong nháy mắt ra chạm, không ngừng đè ép lẫn nhau.
Nhưng càng va chạm, Âm hậu tựu càng kinh hãi.
Nàng trong cơ thể đã có bốn thành nội lực lưu lại, vậy mà trên khí thế so sánh tới, nàng lại bị Triệu Vô Cực đè lên một chút.
Phải biết, nàng là đỉnh phong viên mãn cảnh giới a.
Mà Triệu Vô Cực lại chỉ là đỉnh phong trung kì, hắn vậy mà có thể ở trên mặt khí thế chèn ép nàng, khiến cho nàng không đạt được cái gì lợi thế ngược lại phong mang còn bị gọt đi một đầu, trong lúc nhất thời rơi xuống hạ phong.
Đây là chuyện không thể nào a! hắn rốt cuộc là làm sao làm được? vừa nãy là chuyện gì xảy ra?
Còn nữa, trên người hắn cương khí tuy không có gì thay đổi, nhưng tại sao bây giờ nàng lại cảm giác được trong không khí tràn đầy một mùi huyết tinh chi khí a, rốt cuộc hắn đang dùng cái gì võ công bí thuật? Sao bản thân nàng kiến thức rộng lớn cũng không nhận ra a!
Âm hậu cảm giác được một tia cực độ không đúng.
Nàng rất sợ bị kinh ngạc, bởi vậy mỗi lần hành động đều muốn chuẩn bị kĩ càng.
Nhưng lần này, nàng thật sự bị kinh ngạc tới.
Triệu Vô Cực hết một lần tới một lần lại làm cho nàng cảm xúc trầm trọng, lần này càng so với hai lần trước càng trầm trọng hơn, bởi vì nàng không biết mùi huyết tinh chi khí này rốt cuộc là cái gì võ công bí pháp.
Chiến lực vượt qua cùng cảnh giới, thiên kiêu có thể làm được, cái này nàng hiểu.
Chưởng ý mạnh mẽ, khả năng điều động vận dụng nội lực li thể cực mạnh, cái này nàng cũng hiểu, có thể rèn luyện được.
Nhưng cái này huyết tinh chi khí cùng bầu không khí lạnh sâm sâm này, nàng cho dù là chuyên sát phạt cùng tính kế tâm cơ thâm trầm hạng người cũng cảm giác được vô cùng xao động bất an, mà nàng lại không hiểu nó là cái gì võ công hoặc bí pháp.
Không ngờ, Triệu Vô Cực vậy mà còn có loại này hậu chiêu.
Chính vì vậy, nàng mới cảm giác sợ hãi. Tên tiểu tử Triệu Vô Cực này quá tà dị, khắp nơi thể hiện ra không đúng.
Nhân loại, luôn luôn đối với thứ vượt qua tầm hiểu biết của mình sự việc ôm lòng kính sợ, từ sâu trong nội tâm sinh ra sợ hãi chi ý.
Bởi vậy Âm hậu lúc này chính là cao độ cảnh giác, nàng dùng ánh mắt đề phòng nhìn lấy Triệu Vô Cực.
Chỉ cần hán động, nàng cũng nhất định phải động không thể để cho hắn chiếm được tiên cơ.
Ngược lại nàng cũng không muốn chủ động tấn công khi còn chưa hiểu rõ tình hình của đối phương, như thế quá mạo hiểm.
Triệu Vô Cực hướng Âm hậu cười nói:
“ có một người, muốn ta nhất định phải đạt được võ lâm chí tôn chi vị, nếu không hắn nhất định truy sát ta.
Ta tuy không sợ hắn truy sát, cũng không sợ hắn, nhưng dù sao việc này cũng không mấy khó khăn, bởi vậy, ta đành phải làm mà thôi.
Âm hậu, phần quà này, ta chính là chuẩn bị cho ngươi, hoặc là người cuối cùng.