Khốn kiếp, biết trước như vậy hắn cùng Từ Tiểu Bạch liền âm thầm rời khỏi tông môn, nếu không phải hắn e ngại không báo cáo mà rời đi tông môn sẽ bị trách phạt thì đối phương sao có thể biết được tin tức của hắn cùng Từ Tiểu Bạch?
May mắn hôm nay bọn hắn đều đang ở toàn thịnh trạng thái, nếu là vừa cùng Thiết bối cương châm hùng đại chiến một trận xong trọng thương trạng thái lại gặp phải đám người này vây giết vậy thì kết quả quả thật càng hỏng đến nát bét.
Triệu Vô Cực ánh mắt dư quang liếc về một góc, nơi đó chính là Tiểu Hoàng đang ẩn nấp vị trí, trong lòng hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái, xem ra Tiểu Hoàng đã làm tốt nhiệm vụ hắn giao phó.
Triệu Vô Cực nhìn Từ Tiểu Bạch cười nói:
“ Tiểu Bạch, hôm nay hai chúng ta sợ rằng tai kiếp khó thoát.
Bên trong bọn hắn ba người là hướng ta tới, một người là hướng ngươi tới, xem ra là ta liên lụy ngươi a!”
Từ Tiểu Bạch rút ra của mình bảo kiếm cười nhạt:
“ là bằng hữu, nói cái gì liên lụy hay không! Từ Tiểu Bạch ta từ trước đến giờ đều không phải hạng người thấy bằng hữu của mình gặp nguy hiểm mà khoanh tay đứng nhìn.
Cho dù hôm nay không phải là có người hướng ta tới ta cũng nhất định phải quản việc này.
Chúng ta ở trên giang hồ đồng sinh cộng tử cũng không phải một hai lần, còn cần khách sáo như vậy sao?”
Triệu Vô Cực sâu nhìn hắn một cái, gương mặt đối phương lúc này bớt đi mấy phần tiểu bạch kiểm khí, lại tăng thêm mấy phần kiên nghị cùng hào sảng, ánh mắt tràn đầy sắc bén thể hiện ra hắn quyết tâm như sắt đá.
Triệu Vô Cực hài lòng gật đầu nói:
“ ta quả thật giao ngươi người bằng hữu này không sai! Ngươi không phải là muốn lịch luyện sao? Hôm nay chúng ta dùng tính mạng của mình để lịch luyện một phen a!”
Từ Tiểu Bạch cười to:
“ ha ha, vừa đúng ý ta!”
Ngụy Tuấn lúc này cũng quát lạnh:
“ cùng bọn hắn nói nhảm nhiều làm cái gì, lên!”
nói xong hắn chủ động sáng lên linh lực hộ tráo, trên tay cực phẩm linh khí bảo kiếm cũng theo đó mạnh mẽ sáng lên, một đạo kiếm khí dài đến năm mét trực tiếp chém ngang hướng Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch vung tới mở màn trận chiến.
Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực trên thân linh lực hộ tráo nhanh chóng sáng lên, hai người dưới chân một chạm nhẹ hướng hai bên trái phải phương hướng phân biệt tách ra vô cùng ăn ý.
“ta cùng Ngụy Tuấn xử lí Triệu Vô Cực, Phạm Trình ngươi cùng Khiết Tích xử lí Từ Tiểu Bạch đi!”
“ được!”
Khiết Tích cùng Phạm Trình ứng một tiếng rút ra của mình bảo kiếm hướng về Từ Tiểu Bạch phương hướng mạnh mẽ mở đòn phủ đầu hai đạo kiếm khí.
Từ Tiểu Bạch cũng không hề có chút nào e ngại chi ý, hắn trên thân kiếm liên tiếp vang lên lốp đốp lôi điện nổ tung âm thanh, Từ Tiểu Bạch cũng một kiếm vung ra, một đạo này đến bốn mét lôi đình kiếm khí xuất hiện hướng hai người đón đầu xông tới.
Đạo kiếm khí này tốc độ vô cùng nhanh chóng như là phá không mà ra, tuy Từ Tiểu Bạch chỉ là luyện khí kì thập trọng nhưng trên thân kiếm lôi điện đôm đốp nổ vang khiến nó khí thế không hề thua kém hai người một chút nào.
Ầm!
Ba đạo kiếm khí đồng thời va chạm ở giữa không trung nổ ra một to lớn bạo tạc âm thanh, Từ Tiểu Bạch dưới chân thân pháp thi triển ra, hắn lập tức hóa thành tàn ảnh nhanh chóng tiếp cận Phạm Trình cùng Khiết Tích.
Khiết Tích có kinh nghiệm cùng Từ Tiểu Bạch giao thủ rống to:
“ cẩn thận, kiếm pháp của hắn là chuyên cận chiến loại hình, nếu bị hắn dây dưa lên sẽ rất nguy hiểm!”
Phạm Trình ánh mắt nhíu lại nói:
“ dùng kiếm khí đánh chết hắn!”
“ được!”
hai người bước chân hơi lùi, đồng thời trên tay kiếm cũng bắn đầu bắn ra từng đạo kiếm khí hướng về Từ Tiểu Bạch phương hướng lao tới chém tới.
Từ Tiểu Bạch không chút nao núng, thân pháp triển khai bắt đầu né tránh.
ầm... ầm... ầm!
kiếm khí đánh trượt bắn vào phía sau lưng hắn đại thụ cùng cự thạch khiến cho đại thụ trực tiếp chặn ngang đứt gãy cự thạch thì trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, có thể thấy được đối phương lực công kích không hề yếu một chút nào
cái này sắc bén lại mạnh mẽ kiếm khí nếu trảm vào trên người chỉ sợ Từ Tiểu Bạch không chết cũng trọng thương.
Từ Tiểu Bạch tuy là không lấy thân pháp tự hào cùng phát triển như Triệu Vô Cực nhưng hắn thân pháp cũng không phải là dạng kém cỏi gì.
Hắn thân pháp chính là hoàng giai cực phẩm thân pháp, được chính Long Ngạo Thiên truyền thụ cho hắn tên là Phiêu tuyết bộ pháp, một khi sử xuất ra thân hình nhẹ nhàng linh động như phiêu tuyết, không thể nào dễ dàng có thể đánh trúng được hắn
Mà cái này phiêu tuyết bộ pháp tốc độ còn không chậm, giữa bọn hắn năm mươi mét khoảng cách vị trí cũng không phải là quá xa, nếu muốn cùng Từ Tiểu Bạch chơi diều, như vậy hai người không sớm tì muộn cũng sẽ bị hắn đuổi kịp.
Dù sao lúc xuất chiêu còn muốn thân thể bị ngừng lại một chút đây, tốc độ của bọn hắn cũng không bằng được Từ Tiểu Bạch toàn lực xông tới, bởi vậy nếu như không dùng kiếm khí trực tiếp đánh bại được Từ Tiểu Bạch bọn hắn không sớm thì muộn cũng sẽ bị Từ Tiểu Bạch xông tới triển khai cận thân tác chiến.
Lấy Từ Tiểu Bạch không hề ngừng nghỉ tu luyện kiếm pháp mà nói, cận thân tác chiến mới là hắn chân chính sở trường.
Đến lúc đó cho dù có là vượt cấp khiêu chiến, hắn dựa vào cái này cực tốc bôn lôi kiếm pháp hoàn toàn có thể cùng hai người giao phong.
.......
Triệu Vô Cực bên này không khí chiến đấu cũng rất căng thẳng.
Kiếm tu vốn là một đám lực công kích cực cường người, cho dù chỉ đang ở luyện khí kì hắn bây giờ cũng đã cảm nhận được áp lực mà bọn hắn mang tới.
Vượt cấp khiêu chiến vốn đã khó, lại vượt cấp khiêu chiến một lần hai cái luyện khí kì đỉnh phong ngoại môn hàng đầu đệ tử khiến cho hắn áp lực lại càng to lớn.
Ngũ Quỷ mật tịch - ngũ quỷ dạ hành!
Ngũ Quỷ mật tịch - quần ma loạn vũ!
Triệu Vô Cực dưới chân bước ra một bước, ba cái Triệu Vô Cực phân thân hiện ra cùng hắn giao thoa một cái hướng về phía trước phân thành trái phải giữa ba cái phương hướng đồng thời chạy tới, sau lưng mỗi đạo phân thân đều kéo lấy kim sắc bóng mờ, tốc độ tấn mãnh vô cùng.
Từ Tiểu Bạch thân pháp đã nhanh, Triệu Vô Cực thân pháp so với hắn càng nhanh, lúc này hai người vừa thi triển ra thân pháp liền thấy được hai bên chênh lệch có bao nhiêu lớn.
Ngụy Tuấn ánh mắt co rút lại, tốc độ thật nhanh!
Hắn rống to:
“ Hoàng Văn Trác, hai người chúng ta không thể tránh né được Triệu Vô Cực đeo bám đâu, hắn thân pháp quá nhanh cho dù chúng ta toàn lực thôi động thân pháp cũng không thể kéo ra khoảng cách, chỉ có thể cận chiến mà thôi!”
Hoàng Văn Trác cũng là lão thủ lập tức nói:
“ ta không thể phân biệt được đâu là chân thân đâu là phân thân, chúng ta trực tiếp sử dụng kiếm khí đánh tan của hắn phân thân!”
“được!”
Ngụy Tuấn ứng một tiếng, hai người trên kiếm nổi lên từng đạo sắc màu khác nhau màu sắc linh lực, linh lực từ trong khí hải dũng mãnh xông ra, một kiếm vung lên, hàng trăm đạo dài một mét kiếm khí như là hình quạt mở rộng tàn sát về phía trước.
Triệu Vô Cực đang cực tốc di chuyển ánh mắt híp lại, hắn hai mắt nhanh chóng hướng về hai bên liếc ra, sau đó lại trở lại vị trí cũ trong nháy mắt quét hình toàn bộ kiếm khí vị trí.
“khốn kiếp, Kiếm khí dày đặc quá, ta không đủ tinh thần đi điều khiển phân thân né tránh.
Nếu chỉ lo điều khiển phân thân, ta chỉ sợ cũng không né tránh nổi kiếm khí!”
Triệu Vô Cực quả quyết buông tha cho phân thân, dù sao phân thân cũng chỉ là để làm rối loạn đối phương tầm nhìn cùng công kích mà thôi, hắn cũng không hề trông chờ phân thân có thể đột phá được hai cái luyện khí kì đỉnh phong đánh giết.
Hắn dưới chân kim liên hào quang mãnh liệt lóe lên một cái, thân pháp nhập vi khống chế lúc này phát huy ra.
Mười bông hoa sen liên tục ở dưới mặt đất nở ra, Triệu Vô Cực trong nháy mắt vừa tiến tới vừa dùng thân hình xê xích cực nhỏ phạm vi né tránh ở giữa từng đạo kiếm khí kẽ hở lách người mà qua.
“ thân pháp thật mạnh, đây là hoàng giai cực phẩm Bộ bộ sinh liên thân pháp sao? Cái này ít nhất cũng phải là đại thành cảnh giới, thậm chí có thể là viên mãn cảnh giới a!”
Ngụy Tuấn con ngươi co rút lại, hắn nhìn rõ ràng Triệu Vô Cực chính là ở giữa màn kiếm khí dày đặc như mưa rơi giống như là một con thuyền ngược dòng mà lên, cực kì nhẹ nhõm né tránh toàn bộ kiếm khí của hai người đánh giết.
May mắn chính là, ba đạo phân thân của Triệu Vô Cực cũng ở trong làn mưa kiếm khí vừa rồi bị đánh tan, khiến bọn hắn có thể chuyên tâm đối phó Triệu Vô Cực chân thân.
Hoàng Văn Trác lúc nào lấn người mà lên, trên thân kiếm linh lực đại phóng quang hoa, một kiếm từ phía trên trảm thẳng xuống đồng thời rống to: