Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch nhìn về phía Ngụy Tuấn bên này.
Ngụy Tuấn lúc này đang che ngực đứng đấy, hắn sắc mặt vô cùng âm trầm nhìn lấy Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch.
Cái này quả thật nằm ngoài ý muốn của hắn, bốn cái luyện khí kì đỉnh phong vậy mà cũng không thể giết chết Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch, chuyện này mang ý nghĩa, hành động lần này của hắn đã thất bại hơn nửa.
Nếu hắn không thể giải quyết xong Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch tại chỗ này, Thanh Vân Tông đã không thể quay về, phụ thân hắn ở Thanh Vân Tông cũng sẽ vị chuyện này mà bị liên lụy, gặp nguy hiểm cực lớn.
Hoàng Văn Trác lúc này cũng đi tới, hắn lau đi khóe miệng máu tươi nhìn Ngụy Tuấn nói:
“ Ngụy Tuấn, không phải ngươi nói chuyện này chắc chắn có thể thành công sao? Ngươi thu thập tình báo của hai người bọn họ đâu có nói bọn hắn mạnh tới mức này?
Ngươi đây chính là hại chết chúng ta!”
Hoàng Văn Trác thái độ vô cùng gay gắt mắng nhiếc lấy Ngụy Tuấn.
Hắn cùng Triệu Vô Cực có thù khôn giả, nhưng hành động lần này Ngụy Tuấn luôn miệng khẳng định có thể thành công mà đội hình bên này có đến bốn cái luyện khí kì đỉnh phong bởi vậy hắn mới tham gia vào hành động ám sát lần này.
Nhưng Ngụy Tuấn nói hắn thu thập tình báo đã tính toán qua, Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực không thể nào là bọn hắn đối thủ, mà sự thật thì sao, bọn hắn quyết đấu, Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đều thể hiện ra chiến lực vượt qua bọn hắn tưởng tượng, bốn người thì hai người trong đó đã bị chém giết trở thành hai cái xác lạnh siu siu, chỉ còn hai người bọn hắn, sao có thể làm đối thủ của Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch.
Tuy cùng Triệu Vô Cực có thù nhưng nếu hắn nhẫn nại một chút tìm cơ hội ra tay không phải là không có cơ hội trả thù, nhưng cái này đuổi giết ám sát hành động đã là một cái ác tính hành động, nặng nề vi phạm tông quy, lại đả động đến Thanh Vân Tông dòng chính đệ tử, quả thật chết mấy lần cũng không hết tội.
Đại sự không thành, Hoàng Văn Trác trong lòng tức giận, bởi vậy tìm Ngụy Tuấn phát tiết cũng không có gì là lạ.
Ngụy Tuấn ánh mắt mang theo tức giận cùng băng lãnh nhìn hắn lên tiếng:
“ đừng vội trách ta, ngươi nhìn một chút Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch, bọn hắn trạng thái không hề tốt chút nào?”
Hoàng Văn Trác đưa ánh mắt nhìn qua, quả nhiên thấy được Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch sắc mặt đều vô cùng tái nhợt, Triệu Vô Cực thân hình thì còn có chút hư nhược lung lay như thể hắn lúc nào cũng có thể ngã xuống đồng dạng.
Hiển nhiên một loạt chiến đấu khiến hắn đã suy yếu đến mức tận cùng, đến bây giờ còn chưa ngất đi đều là dựa vào ý chí cứng rắn chèo chống mà thôi.
Nhưng cho dù như vậy, Hoàng Văn Trác trong lòng vẫn không hề chắc chắn có thể đánh giết được hai người vẫn tiếp tục đối với Ngụy Tuấn phát ra tức giận chất vấn:
“ bọn hắn trạng thái kém thì thế nào? Chúng ta cũng không phải dều đang trọng thương sao? Ngươi nhìn ngươi, ngực còn bị Triệu Vô Cực một cước đạp cho gãy xương, so với bọn hắn có tốt bao nhiêu?
Ngươi dựa vào cái gì mà có thể bình tĩnh cùng tự tin như vậy? Ngươi nghĩ có thể đánh thắng được hai bọn hắn sao?
Ta quả thật là bị ma quỷ ám ảnh mới tin lời nói của ngươi, tham gia vào ngươi cái này ngu ngốc đánh giết hành động, để bây giờ có nhà cũng không thể về.
Thanh Vân Tông chỉ sợ một thời gian ngắn nữa liền sẽ xem ta như tội đồ mà truy sát ta a!”
Hoàng Văn Trác liên tục đối với Ngụy Tuấn trách cứ trút giận, hắn chiến ý đã tan rã quá nửa, lúc này cho dù đứng trước cơ hội đánh giết Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch cũng không hề có dũng cảm liều mạng thử nghiệm.
Hắn bây giờ chính là đang nghĩ như thế nào an toàn rời đi, tiếp theo nên đi đâu, gia nhập cái tông môn nào, làm sao để có thể trốn thoát Thanh Vân Tông truy sát?
Nhưng trước đó cũng phải đối với Ngụy Tuấn phát tiết lửa giận trong lòng một hồi hắn mới có thể cảm giác được trong lòng có chút xuất khí, có chút cân bằng.
Hắn cũng không hề nghĩ rõ ràng, cùng Ngụy Tuấn mắng chửi cũng không hề đem tình hình cứu được tốt hơn mà chỉ làm cho hắn cùng Ngụy Tuấn quan hệ ở giữa càng căng thẳng mà thôi.
Hoàng Văn Trác chính là điển hình hạng người không bao giờ cảm thấy bản thân sai, không bao giờ nhìn rõ vì bản thân năng lực không đủ mà dẫn tới thất bại ngược lại đem tội lỗi quy đến trên đầu người khác để hắn cảm giác được thất bại không phải là do mình.
Nhưng có điều hắn không hề biết, hành động của hắn bình thường đối với đám sư đệ còn tốt, không ai dám phản kháng hắn cũng như nói hắn, nhưng hắn lại đang chêu trọc nhầm người.
Phốc!
Hoàng Văn Trác ánh mắt trợn tròn, hắn ánh mắt tràn đầy tơ máu nhìn xuống, bên dưới bụng hắn đã bị Ngụy Tuấn phi kiếm xuyên thủng.
Hắn ánh mắt tràn đầy không dám tin nhìn lấy Ngụy Tuấn, trong miệng mấp máy mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời.
Ngươi hẳn là đang nghĩ, tại sao ta lại dám giết ngươi? Không phải chúng ta là đồng minh sao? Ta không sợ tông quy truy tội sao? Đối với ngươi tức giận không phải là nên đưa mặt lên cùng ngươi làm hòa, vì chống lại Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch mà để cho ngươi đánh đúng không?
Hoặc là nói, ta nên cùng ngươi phối hợp hoặc lợi dụng ngươi, dù cho ngươi bị thương cũng là một cái trợ lực, so với việc đem ngươi giết chết càng có lợi đúng không?
Nếu ngươi đang nghĩ như vậy, vậy thì ta chỉ có thể cùng ngươi nói, ngươi quá ngây thơ cũng quá buồn cười rồi!
Ngươi thái độ, cao cao tại thượng, đem tội lỗi quy cho ta, trách cứ ta, nhưng ngươi có phải là nhầm lẫn hay không, ta không phải cầu ngươi cùng ta đi giết Triệu Vô Cực Từ Tiểu Bạch, mà chỉ là đưa ra thôn tin, dụ dỗ ngươi mà thôi.
Chúng ta quan hệ chính là hợp tác, lợi dụng lẫn nhau.
Vậy tại sao ta phải nghe ngươi càu nhàu, phải nhịn ngươi?
Ta đâu phải là của ngươi thủ hạ, là đám ngoại môn đệ tử dưới trướng của ngươi!
Hơn nữa, ta lá bài tẩy cuối cùng còn chưa lật, nếu bây giờ lật, kết quả chỉ có hai mà thôi
Một cái chính là ta thắng, Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch chết, một cái chính là ta vẫn thất bại, cuối cùng phải bỏ trốn lưu lạc thiên nhai.
Bất kể một cái nào trong đó, ngươi cũng không có bất kì tác dụng gì, hơn nữa vì để tránh cho ngươi thấy quá nhiều việc không nên thấy cùng mồm miệng không chặt chẽ, bởi vậy ta chỉ có thể tiễn ngươi một đoạn đường mà thôi!
Người chết mới có thể trên một cấp độ nào đó làm người ta yên lòng a!”
Ngụy Tuấn ánh mắt băng lãnh nói xong, hắn rút ra của mình kiếm, trên thân hắn linh lực bắt đầu phun trào, từng sợi hắc khí từ bên trong bắt đầu lộ ra, bao phủ lấy cơ thể của hắn đồng thời ánh mắt của hắn cũng biến thành xích hồng chi sắc.
Hoàng Văn Trác ánh mắt trợn to trong miệng hắn dùng hết chút sức lực còn lại lẩm bẩm mấy tiếng:
“ ma công!”
Đối phương là Thanh Vân Tông đệ tử, là danh môn đại phái đệ tử, vậy mà dám bí mật tu tập ma công, hắn vậy mà tu luyện ma công!
cuối cùng thì hắn cũng hiểu, Ngụy Tuấn sao lại giết hắn.
Chính vì đối phương muốn sử dụng ma công cùng Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực đại chiến một trận cuối cùng.
Cho dù kết quả như thế nào, sự tồn tại của hắn cũng là thừa thãi chứ đừng nói hắn vẫn còn cùng Ngụy Tuấn lên tiếng trách mắng khiến đối phương tức giận.
Hoàng Văn Trác ánh mắt bỗng nhiên dại ra, sinh cơ nhanh chóng theo đó trôi đi.
Đến cuối sinh mạng của mình hắn mới nhận rõ một điều, ngoại môn hàng cự đầu sư huynh danh tiếng cùng vị trí này đã khiến hắn mê muội quá lâu, khiến hắn đối với thế cục không phân rõ, khiến hắn không biết mình có thể cùng ai bày ra thái độ cùng lúc nào bày ra thái độ mới thích hợp.
Hoàng Văn Trác khóe miệng kéo lên một cái thê thảm nụ cười, từ từ ngã vào trong vũng máu, hơi thở càng lúc càng yếu, cuối cùng tắt hẳn.
Triệu Vô Cực nhíu mày nhìn Ngụy Tuấn cùng Hoàng Văn Trác hành động tức giận nói:
“ Ngụy Tuấn, ngươi vậy mà dám tự ý tu luyện ma công, ngươi đây là muốn chết sao? Không biết lần trước các vị trưởng lão sau khi thu được chiếc nhẫn của ngươi nơi mà Huyết Sát ma quân phụ thân đã bắt đầu đối với ngươi để ý cùng điều tra rồi sao?
Ngươi ở trong tầm ngắm của bọn hắn vậy mà còn dám tu luyện ma công, quả thật là không biết chữ chết là viết như thế nào a!”