Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Chương 30: 30





Nguyễn Kiều cũng không biết nên dùng biểu cảm gì với y, lúc gió lúc mưa, nếu lúc lãnh binh người này cũng thay đổi xoành xoạch thế này thì còn thắng được à?
Nhưng mà dù nguyên nhân y thay đổi quyết định là gì, nàng đi được là tốt rồi.

Nguyễn Kiều thống khoái đồng ý, để thị nữ đi thu dọn hành lý.

Tần Vân Huyên đứng ở bên, mày vẫn luôn nhăn chặt, dù Nguyễn Kiều còn chưa khởi hành, y đã bắt đầu lo lắng.

Nếu không phải nàng không vui thì dù thế nào Tần Vân Huyên cũng không đồng ý để nàng hồi kinh vào lúc này.

Chỉ là nàng gả cho y đã không vui và uỷ khuất rồi, hai ngày nay cũng không biết có phải nghĩ thông rồi mà mới miễn cưỡng nở nụ cười với y không, tóm lại y không muốn nhìn nàng điên cuồng như trước nữa.

Giờ thấy nàng vui vẻ như vậy, y lại không vui, nếu nàng biết Sở Tiêu vốn không ở kinh thành, hai người sẽ không gặp mặt trên đường luôn, nàng có giận y vì y không nói cho nàng không? Chỉ là nếu nói cho nàng...!Tần Vân Huyên lại do dự.

Nguyễn Kiều thấy Tần Vân Huyên đứng thẳng bên cạnh, không nói gì, cũng không đi, lập tức thấy kỳ lạ, "Ngươi còn có chuyện gì à?"
Tần Vân Huyên đột nhiên có chút chột dạ, sờ sờ mũi mình, "Thân thể ngươi không tốt, chắc cũng mấy mấy tháng mới về đến kinh, thân thể ngươi không thích hợp lặn lội đường xa, nếu cảm thấy mệt thì có thể dừng lại nghỉ ngơi, đừng cố gắng chịu đựng.

Trên đường, đến các trạm dịch lớn, có thể viết thư cho ta không?"
Nguyễn Kiều: "?"
"Như vậy ta có thể biết tình hình sức khoẻ và hành trình của ngươi, có thể chuẩn bị thư cho bằng hữu trước, để họ giúp đỡ ngươi." Tần Vân Huyên ra vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng đang thấp thỏm lắm.

Trừ thật sự lo lắng cho Nguyễn Kiều gặp chuyện thì còn một phần vì tư tâm của y nữa.

Nguyễn Kiều nhìn y rồi hào phóng đồng ý, "Được."
Tần Vân Huyên không ngờ Nguyễn Kiều lại đồng ý dễ dàng như vậy, sửng sốt, rồi khoé môi lại cong cong không rõ ràng lắm, ho nhẹ nói, "Ngươi đang vội, ta cũng sẽ không quấy rầy ngươi nữa, ngươi cũng tiện đi xem thuộc hạ có xếp thiếu gì không."
"À, đúng rồi!" Tần Vân Huyên xoay người, đang định đi thì đột nhiên dừng lại, xoay người về, "Không mang theo y nữ kia của ngươi được không? Dù sao có thái y ở đó, cũng không cần đến nàng ta.

Hơn nữa nàng ta còn đang bị thương, căn bản không thể hầu hạ ngươi, thôi thì đừng mang theo gánh nặng như thế, để nàng ta ở lại phủ dưỡng thương đi."
Chẳng lẽ y đã phát hiện y nữ là quân cờ mà Hoàng đế mượn tay Hoàng hậu xếp vào phủ Tướng quân rồi?
Nhưng nghĩ lại, với IQ của y nữ kia, bị phát hiện cũng là chuyện vô cùng bình thường, không biết là ngoài y nữ kia, quân cờ được xếp khá sâu khác là ai.

Thu dọn đồ xong, Tần Vân Huyên lập tức dẫn theo đội xe ngựa hộ tống Nguyễn Kiều khởi hành.

Nếu Tần Vân Huyên cưỡi ngựa đến Diệp thành gần nhất thì cũng mất một ngày một đêm, nhưng mà dẫn theo cả Nguyễn Kiều nên không thể điên cuồng như vậy được.

Sự vụ bên Biên thành tạm thời giao cho Quân sư xử lý, Quân sư nghe nói y muốn đưa Nguyễn Kiều đi, suýt tức lệch mũi, "Bây giờ? Ngay bây người ngài lại nói với ta là ngài muốn hộ tống nàng ta hồi kinh? Đầu ngài có bị cửa kẹp không?!"
Tần Vân Huyên giải thích, "Ta không hộ tống nàng ấy hồi kinh, chỉ đưa nàng ấy đến thành trì tiếp theo thôi, sau đó ta sẽ lập tức quay về, quãng đường còn lại thì ta đã viết thư nhờ những người khác rồi."
Quân sư:!!!
"Ngày có tin là chân trước ngài vừa đi, Bắc Mạc lập tức sẽ hành động không? Chẳng lẽ nàng ta là gian tế bên kia phái đến? Nếu không sao lại đòi hồi kinh vào thời khắc mấu chốt thế này? Còn muốn ngài hộ tống?"
Tần Vân Huyên trầm mặc, "Không phải nàng ấy, là ta nhất quyết phải đưa."
Quân sư cho rằng mình bị ảo giác, một lúc lâu sau mới tức giận, "Ta bảo ngài cẩn thận đề phòng nàng ta chứ không phải bảo ngài cẩn thận chăm sóc nàng ta! Ngài đã đồng ý là sẽ phòng bị nàng ta, kết quả ngài phòng bị như thế hả? Người ta chỉ tuỳ tiện dỗ ngài, tỏ vẻ thảm thương tí là ngài đã tin? Ngài đúng là đầu gỗ, là tên ngốc, bị người ta bán còn đếm tiền giúp người ta!"
"Ngài không nhớ nàng ta gả cho ngài thế nào sao, trước đó còn đòi sống đòi chết như thế nào sao? Ta thấy giờ đầu óc ngài toàn canh mê hồn thôi!" Quân sư càng nói càng giận, cuối cùng đôi mắt vốn không lớn đã bị tức đến trừng to, "Đi! Ngài mau đi đưa đi! Trực tiếp đưa về kinh thành luôn đi, ngài cũng đừng có quay về nữa! Bên này ta sẽ tự mình trông giữ!"
"Sao ta có thể đưa nàng ấy đến kinh thành rồi không về, bỏ mặc ngài một mình trông giữ Biên thành được?" Tần Vân Huyên bị Quân sư chọc cười, biết hắn tức giận cũng vì lo cho mình, "Hàn thúc, đừng giận, ta không ngốc như vậy, tốt xấu gì ta vẫn nhìn ra được, nếu không bao nhiêu năm nay, thám tử Bắc Mạc xếp bên người ta không lần nào thành công?"
Quân sư: "Ồ."
"Lâm A Kiều......" Tần Vân Huyên dừng một lát, "Thôi, nói ra chắc thúc cũng không tin, ta đưa nàng đi rồi về ngay.

Gần đây Bắc Mạc đều chỉ thử, đến lúc đó ta sẽ giả thành hộ vệ bình thường, họ nghĩ ta còn ở trong quân, tất sẽ không dám hành động, đến khi họ phát hiện bất thường thì ta đã về đến nơi rồi."
Quân sư mặc kệ y, nghiêng đầu đi.


Tần Vân Huyên biết là hắn đã đồng ý, trịnh trọng ôm quyền, "Vậy vất vả Hàn thúc rồi."
"Còn ở đó làm gì? Thấy ngài là ta lại tức, còn không đi mau đi? Thế nào, ngài đi còn chưa đủ, muốn cả ta đi cùng chắc?"
Tần Vân Huyên cười, "Nghe nói rượu trắng ở Diệp thành rất nổi danh, lúc về chất nhi nhất định sẽ mang cho thúc một bình."
Quân sư hừ một tiếng, không muốn nói với y thêm câu nào nữa.

Tần Vân Huyên từ nhỏ đã ngoan cố, chỉ có để y đâm đầu vào tường, biết đau rồi thì mới nhớ, không biết lão Tần dạy ra con lừa quật cường này kiểu gì!
Tần Vân Huyên cũng không biết mình trong mắt Quân sư đã ngang bằng với lừa.

Y thay xiêm y của hộ vệ bình thường, cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa của Nguyễn Kiều, bóng người cao lớn của y cũng hắn lên màn xe.

Xe ngựa Đại Sở không những không có giảm xóc mà còn có chút đơn sơ, đường từ Biên thành đến Diệp thành cũng không dễ đi, Nguyễn Kiều ở trong xe ngựa bị xóc nảy đến hoa cả mắt, không nhịn được mà xốc màn thò đầu ra ngoài.

Tần Vân Huyên nhận thấy, quay đầu nhìn qua, phát hiện sắc mặt nàng khó coi thì lập tức hỏi, "Sao thế? Không thoải mái nên muốn dừng lại nghỉ ngơi sao?"
Nguyễn Kiều vô lực lắc đầu, há miệng, kết quả lại ăn phải một mồm bụi.

Nguyễn Kiều lập tức buông mành xuống, ho khan lên, Tần Vân Huyên ở bên ngoài còn nghe được tiếng nàng súc miệng.

Y bật cười, "Bên ngoài bụi lắm, ngươi cứ nói đi, đừng vén mành lên, ta nghe được."
Qua hồi lâu, bên trong mới truyền ra giọng nói vô lực của Nguyễn Kiều, "Còn ngựa không?"
Tần Vân Huyên không hiểu, "Sao vậy?"
Nguyễn Kiều: "Để ta cưỡi ngựa đi, ngồi xe ngựa này sẽ chết người mất."
Tần Vân Huyên nhíu mày, "Không được, cơ thể ngươi không chịu được đâu, hơn nữa......" Đôi mắt Tần Vân Huyên hiện lên nét nghi hoặc, "Ngươi từng học cưỡi ngựa?"
"Đương nhiên là không rồi." Nguyễn Kiều trả lời rất hợp tình hợp lý, "Không phải còn có ngươi sao? Các ngươi đều biết cưỡi, dạy ta chắc không khó đâu nhỉ?"
Tần Vân Huyên: "......"
Trước không đề cập đến sức khoẻ của nàng, chỉ nói đến việc cưỡi ngựa thôi, không phải học nửa ngày là được, dù nàng thật sự là thiên tài cưỡi ngựa thì làn da non mịn của nàng cũng không chịu được đau đớn lúc cưỡi, sợ là đi chưa được mấy dặm, chân nàng đã bị rách da.

Năm bảy tuổi, y lần thứ hai cưỡi chiến mã theo phụ huynh, kết quả đến lúc xuống, quần áo dính máu xé xuống mang cả da của y theo luôn, nỗi đau đó, y không tin tiểu thư kiều quý nũng nịu như Nguyễn Kiều chịu được.

Thay vì dạy nàng cưỡi ngựa mà trì hoãn thời gian thì không bằng khiến nàng bỏ qua suy nghĩ này luôn đi.

Nhưng Nguyễn Kiều thật sự không chịu nổi, nàng cảm thấy nếu mình ngồi xe ngựa nữa thì chắc chắn sẽ nôn, sao có thể bị Tần Vân Huyên dọa được.

Huống chi, Nguyễn Kiều cảm thấy cưỡi ngựa cũng là một kỹ năng, giống như lái xe vậy, không chừng lúc quan trọng còn có thể bảo vệ tính mạng.

Hơn nữa giờ đang đi đường, còn có sẵn sư phụ ở đây, vấn đề khác biệt nam nữ ở Đại Sở không quá nghiêm trọng, nếu nàng không nhân cơ hội học, sau này chắc sẽ càng khó học hơn.

Đáng tiếc, tên ngáo ngơ Tần Vân Huyên này chết sống không đồng ý, còn hù dọa nàng.

Y không đồng ý, các hộ vệ khác cũng không dám, cuối cùng chuyện này cứ giằng co như vậy.

Nguyễn Kiều tức đến mức muốn đá y ngã khỏi ngựa luôn.

Hệ thống lúc này bất ngờ xông ra, [Kiều Kiều, tướng quân là người thẹn thùng, hay là cô làm nũng với y thử xem?]
Nguyễn Kiều:?
Nguyễn Kiều lộ ra biểu cảm chắc chú đùa, "Cái gì thế? Sao cậu lại muốn tôi không có tiết tháo thế chứ!"
Hệ thống: [......]

Hệ thống: [Cô thử đi, thành công thì chẳng phải vui rồi, còn không thành công, cô cũng có mất gì đâu! Hơn nữa tướng quân là phu quân của cô, cô làm nũng thì sao chứ? Cũng đâu có phạm pháp?]
Nguyễn Kiều suy tư, cảm thấy lời hệ thống nói cũng có lý, nghiêm túc ghé vào mành, vì không để bụi lọt vào, nàng rất cẩn thận xốc một góc mành nhỏ lên.

Tần Vân Huyên luôn phân tâm chú ý Nguyễn Kiều thấy mành động thì nhìn qua.

Kết quả lại nhìn thấy đôi mắt to ngập nước dường như biết nói lộ ra sau mành, có lẽ chủ nhân của đôi mắt ấy cũng không ngờ y đang nhìn mình, đôi mắt nhanh chóng xuất hiện nét khó xử mà chớp chớp.

Y đang định hỏi nàng bị làm sao thì nghe được giọng nói mềm mại nũng nịu nho nhỏ gọi, "Tần...!Tần ca ca~ Chàng đồng ý với người ta đi~"
Cái từ Đi cuối cùng kia có chút kỳ quái, nhưng vì thật sự quá ngọt nên Tần Vân Huyên hoàn toàn không chú ý tới, chỉ biết là lúc đó, da đầu y tê rần, chân mềm nhũn.

Nếu không phải y giỏi cưỡi ngựa thì sợ là đã ngã luôn rồi.

Khuôn mặt lộ ra bên ngoài mũ giáp của Tần Vân Huyên đỏ đến doạ người, "Ngươi ngươi ngươi ngươi gọi ta là gì?"
"Tần~ ca~ ca~" Lặp lại lần nữa, Nguyễn Kiều không cần thầy dạy cũng hiểu chớp mắt với Tần Vân Huyên, kết quả vị Tần ca ca nào đó không tiếp thu được, ngựa dưới thân phóng vụt ra ngoài, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Nguyễn Kiều:?
Lúc này, mặt Nguyễn Kiều từ hồng chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang xanh, nàng đột nhiên ném mành xuống, giận dữ hỏi hệ thống, "Tôi không ngọt ngào ư? Tôi không đáng yêu à? Anh ta có ý gì chứ! Tôi doạ người thế sao? Đều tại chủ ý ngáo đá của cậu đấy!"
Hệ thống: [......]
Nó quên mất, Tần Vân Huyên không chỉ ngây thơ mà còn là đầu gỗ không biết cái mô tê gà khỉ gì.

Tần Vân Huyên cưỡi ngựa vọt ra khiến toàn bộ hộ vệ cảnh giác, mọi người đều nghĩ Tướng quân phát hiện gì đó nên đuổi theo, thống lĩnh hộ vệ lập tức giơ tay ý bảo tất cả tạm dừng.

Không khí của đội ngũ lập tức trở nên khẩn trương, mọi người đều cẩn thận vây quanh xe ngựa của Nguyễn Kiều, cảnh giác nhìn bốn phía.

Nhưng qua hồi lâu vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.

Nguyễn Kiều ngồi trong xe ngựa, cảm thấy đã dừng một hồi lâu, lập tức nghi hoặc vén mành lên dò hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Bẩm phu nhân, có thể có mai phục, tướng quân đã đuổi theo rồi." Thống lĩnh hộ vệ cung kính đáp.

Nguyễn Kiều ngốc, "Có mai phục?"
Thống lĩnh hộ vệ nghiêm túc gật đầu.

Nguyễn Kiều nghi hoặc, hỏi hệ thống, "Có mai phục à? Tôi còn tưởng anh ta bị tôi dọa chạy."
Hệ thống im lặng một lát, [......!Không có mai phục đâu.]
Nguyễn Kiều: "......"
Nguyễn Kiều thật sự ngượng ngùng nói với thống lĩnh hộ vệ là tướng quân của các người bị ta làm nũng sợ quá chạy mất blah blah, đành bình tĩnh cười với hắn một cái, "Các ngươi vất vả rồi."
Thống lĩnh hộ vệ bị nụ cười của Nguyễn Kiều làm đỏ mặt, dùng cái tay không kéo dây cương sờ chóp mũi, thẹn thùng nói, "Phu nhân khách khí, tướng quân bảo vệ biên quan, bảo vệ gia đình chúng ta, ta bảo vệ phu nhân thay tướng quân là việc nên làm."
"Tướng quân bảo vệ biên quan vất vả, các ngươi không phải cũng bảo vệ biên quan cùng hắn sao? Nếu không có các ngươi, biên quan rộng lớn chỉ dựa và mình tướng quân cũng không được.

Các ngươi vốn không cần vất vả đưa ta hồi kinh, là sự tuỳ hứng của ta làm phiền các ngươi, nên ta hẳn phải nói lời cảm tạ."
Đám hán tử cao lớn thô kệch bị Nguyễn Kiều khen đến đỏ bừng cả mặt, hóp eo thẳng lưng.

Tần Vân Huyên cưỡi ngựa về, thấy cả đội đứng im tại chỗ, lập tức biết hành động bất thường của mình ảnh hưởng đến phán đoán của cả đội, y không khỏi siết chặt lỗ tai con thỏ trong tay, độ ấm trên mặt vốn đã hạ xuống lại có xu hướng tăng lên.

Y mạnh mẽ áp cảm giác thẹn thùng kia xuống, làm bộ như không có việc gì mà cưỡi ngựa về.


Kết quả càng tới gần thì lại càng thấy không đúng.

Đám người này đều nhìn xe ngựa làm chi?
Thống lĩnh hộ vệ lần này là một Bách hộ trong quân, tuy ngày thường Tần Vân Huyên cũng không ra vẻ gì, nhưng một Bách hộ không có cơ hội nói gì với Tần Vân Huyên.

Nhiệm vụ hộ tống Nguyễn Kiều lần này, cấp trên thấy hắn nhạy bén nhất, biết ứng phó linh hoạt nên mới phái hắn ra.

Trên đường, hắn còn cảm thấy cực kỳ tự hào vì mình có thể vì tướng quân, hộ tống phu nhân hồi kinh.

Giờ lại được Nguyễn Kiều khẳng định, hắn vui đến mức sắp bay lên trời rồi.

Nhưng Tần Vân Huyên không biết, y bắt con thỏ về thì thấy thuộc hạ của mình ai ai cũng mặt mày hồng hào như tắm mình trong gió xuân, lòng lập tức lộp bộp.

Thống lĩnh hộ vệ lúc này cũng đã thấy Tần Vân Huyên, lập tức thu lại biểu cảm, "Tướng quân, ngay cả ngài cũng không bắt được người vừa rồi sao?"
Tần Vân Huyên vốn định hỏi họ vây quanh Nguyễn Kiều làm gì, kết quả, đối mặt với ánh mắt của thống lĩnh hộ vệ, y lại nuốt lời về.

Y gật đầu, lãnh đạm mà "Ừ" một tiếng, ra lệnh, "Đoạn đường kế tiếp phải cẩn thận, không ai được mất cảnh giác."
Mọi người thấy Tần Vân Huyên nghiêm túc như vậy thì cũng càng cảnh giác hơn.

Nguyễn Kiều ngồi trong xe ngựa nghe Tần Vân Huyên đứng đắn lừa người: "......"
"Đi thôi." Tần Vân Huyên dẫn ngựa đi bên trái xe ngựa của Nguyễn Kiều, hộ vệ xung quanh lúc đầu còn thấy ngạc nhiên với con thỏ trong tay y, nhưng sau đó lại thấy y vén rèm lên, lúc con thỏ được đưa vào, tất cả mọi người đều dời mắt đi.

Ha! Tướng quân giỏi thiện xạ bắt thỏ tới dỗ phu nhân, có gì lạ đâu!
Tất cả mọi người đều mắt nhìn thẳng, chú tâm về con đường phía trước, nhưng lại lén lút dựng tai lên.

"Lúc về ta thấy con thỏ này, nghĩ lúc đi đường ngươi sẽ chán nên bắt về cho ngươi."
Con thỏ ngồi trên tay Tần Vân Huyên không những béo mà còn to gan, lúc bị Tần Vân Huyên đưa cho Nguyễn Kiều cũng không giãy giụa gì, bốn chân rũ xuống như thi thể, đôi mắt đỏ to tròn mờ mịt vô tội nhìn Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều vừa thấy đôi mắt kia thì lập tức sáng mắt.

Tần Vân Huyên thấy vậy, tâm tình cũng tốt hơn, khoé miệng cong cong, "Nàng thích là được."
Nguyễn Kiều xách con thỏ kia, "Đương nhiên rồi! Thịt thỏ ngon lắm, sao lại không thích cho được!"
"......" Ý cười cứng đờ trên khuôn mặt Tần Vân Huyên, y dừng một lát rồi mới thử thăm dò tiếp, "Ngươi còn muốn học cưỡi ngựa không?"
"Sao? Không phải ngươi không cho ta học à? Lại đổi s?"
"Lúc đi đường thì ngươi ngồi yên trong xe ngựa, lúc nghỉ ngơi thì có thể dạy ngươi một lát, như vậy vừa không trì hoãn thời gian, cưỡi ngựa trong thời gian ngắn cũng sẽ không khiến ngươi bị thương."
Nguyễn Kiều cố ý kéo dài giọng ra, "Tần ca ca lại tốt như vậy?"
Tần Vân Huyên ho nhẹ, tay hơi nắm chặt, dù là lúc lấy thủ cấp của vạn kẻ địch, y cũng chưa từng toát mồ hôi, vậy mà giờ lòng bàn tay nắm lấy dây cương đã sớm ướt nhẹp.

Nguyễn Kiều nhìn đôi mắt khẩn trương của y, cười khẽ, vươn hai ngón tay quơ quơ, "Hai lần rồi."
Hai lần đều từ chối nàng rồi lại chạy về đồng ý, nghĩ nàng không có tính tình gì à?
Nhưng Tần Vân Huyên không nhận ra ý của Nguyễn Kiều, y sửng sốt, nghĩ đến việc hai lần trước Nguyễn Kiều mềm mại gọi mình Tần ca ca, gò má lại đỏ lên, y rũ mắt, trông như một tiểu tức phụ mà nói, "Ừ, ta sẽ dạy ngươi thật tốt."
Hai người không bắt cùng một kênh, ông nói gà bà nói vịt, trong đội hộ vệ có người mơ hồ nghe được đối thoại của hai người, có người đã không nhịn được mà nhìn thoáng qua Tần Vân Huyên.

Nhìn qua, ôi đậu, mặt tướng quân của họ đỏ như đít khỉ ý!
Hán tử cao lớn thô kệch cùng không biết che giấu, nhìn lén Tướng quân mà còn dám cười thành tiếng.

Cuối cùng lúc nghỉ ngơi chỉnh đốn, hắn bị tướng quân sai đi xách nước có cả đội dùng.

Hộ vệ khác cười ngã trái ngã phải, một người còn vỗ vai hộ vệ kia mà cười nhạo, "Lão lục, nhận mệnh đi! Ai bảo ngươi vừa rồi chê cười tướng quân, còn cười thành tiếng nữa cơ! Ngươi không biết tướng quân và phu nhân là......"
"Khụ", "Khụ", "Khụ" xung quanh đột nhiên vang lên tiếng ho khan, hết đợt này đến đợt khác, nhưng hộ vệ nói chuyện lại vẫn không nhận ra điều gì khác lạ, còn đắc ý dạt dào cười nhạo đồng bọn, kết quả sau lưng lại vang lên giọng nói lãnh đạm của Tần Vân Huyên, "Đó là gì?"
"Đương nhiên là......" Hộ vệ sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại, cứng đờ xoay người, quả nhiên thấy được khuôn mặt tuấn tú của tướng quân nhà mình, nụ cười trên mặt hắn lập tức sụp xuống, "Tướng...!Tướng quân......"
"Ta thấy có vẻ ngươi rất nhàn, vậy thì đi xách nước với hắn đi, xách nước xong thì đi nhặt củi."
Hộ vệ: "......"
Tướng quân vẫn là tướng quân thiết huyết kia, chỉ có trước mặt phu nhân mới trở nên dịu dàng thôi!

Thuộc hạ ai bận việc người đó, Tần Vân Huyên tìm khoảng đất trống rồi đỡ Nguyễn Kiều lên chiến mã của mình.

Con ngựa này tên Truy Phong, đi theo y rất nhiều năm, tính cách vô cùng cương cường, nhưng lại thân cận với Nguyễn Kiều, thậm chí lúc Nguyễn Kiều tới gần, nó còn chủ động cúi đầu.

Tần Vân Huyên kinh ngạc, ôn nhu sờ mặt nó, "Thường ngày nó không cho ai chạm vào, dù là tắm cũng là ta tắm cho nó, không ngờ nó lại thích ngươi."
Nguyễn Kiều cong môi, cầm dây cương của Truy Phong, bâng quơ như nói đùa, "Có thể là do nó sợ ta."
"Truy Phong theo ta đánh trận nhiều năm, dù trong vạn quân cũng chưa từng run rẩy, ngươi nói xem vì sao nó lại sợ ngươi?" Tần Vân Huyên vừa cười vừa nói, nắm con ngựa thong thả ddi về phía trước, lại không phát hiện chân Truy Phong đang run run.

"Có thể là vì ta lợi hại?" Nguyễn Kiều nghiêng đầu cười khẽ, dưới ánh mặt trời, cả người nàng như sáng lên, tim Tần Vân Huyên lập tức loạn nhịp.

Y đột nhiên thu hồi tầm mắt, ừ một tiếng, sau đó dạy Nguyễn Kiều những điều cần chú ý và một số kỹ xảo cưỡi ngựa, nhưng có vẻ y không tập trung cho lắm.

Nguyễn Kiều không phát hiện ra sự bất thường của y, nghe rất nghiêm túc, Truy Phong cũng rất phối hợp.

Tần Vân Huyên dẫn Nguyễn Kiều đi vài vòng, Nguyễn Kiều đã có thể kéo dây cương, để Truy Phong chạy chậm nửa vòng.

Nguyễn Kiều rất vui, lúc còn ở mạt thế, nàng đã muốn biến động vật biến dị thành thú cưỡi, nhưng động vật biến dị quá mạnh mẽ, thậm chí một con mèo cũng cao ngang toà nhà ba tầng, thật sự là những sự tồn tại mà nàng không thể khống chế.

Giờ ngồi trên lưng ngựa, nàng đột nhiên có cảm giác vui sướng khi nguyện vọng thành sự thật.

Chỉ là mông hơi đau, sườn đùi cũng bị cọ đến đỏ.

Thân thể này quá kiều nộn, cả một buổi chiều, Nguyễn Kiều chỉ biết dựa người trong xe ngựa mà nhe răng nhếch miệng, hỏi hệ thống có chức năng chữa lành hay trong cửa hàng hệ thống có thuốc gì không.

[Kiều Kiều, không có đâu, hiện giờ mới chỉ có chức năng rà quét thăm dò thôi, sau này Kiều Kiều vượt qua mấy thế giới nữa, không chừng tôi có thể mở được cửa hàng hệ thống trong truyền thuyết đấy~]
Có lẽ vì sợ Nguyễn Kiều tức giận, hệ thống dùng giọng vừa mềm mại vừa đáng yêu, còn lộ ra chút chột dạ.

Nguyễn Kiều hoàn toàn không dao động, chuẩn xác bắt được tin tức trong lời nó vừa nói, "Cậu có hệ thống rà quét thăm dò?"
Hệ thống đột nhiên có hơi bất an, [......Đúng rồi.]
Nguyễn Kiều: "Vậy cậu dò cho tôi xem nơi nào có quặng sắt với mỏ than đi."
Hệ thống: [......!Cô định làm...!Làm gì?]
Nguyễn Kiều chớp mắt, "Thu thập tài nguyên giúp tướng quân đáng thương của chúng ta."
Hệ thống đã bị Nguyễn Kiều nhuộm màu cũng không dễ lừa như thế giới trước nữa, nghe nàng nói vậy thì lập tức cảnh giác hơn, nhưng vẫn còn ngây thơ, [Thật à?]
"Đương nhiên rồi? Tôi không cho anh ta, tôi giữ lại có tác dụng gì đâu?" Nụ cười của Nguyễn Kiều có chút quỷ dị, chỉ là hệ thống đơn thuần hoàn toàn không phát hiện.

Hệ thống: [Vậy chờ đến lúc chúng ta dừng chân thì tôi thăm dò giúp cô.]
Nguyễn Kiều cười, "Nhớ là còn chưa bị phát hiện, nằm trong rừng núi thì càng tốt, tốt nhất là nằm trong rừng già, núi non trùng điệp, dễ thủ khó công, không dễ bị phát hiện.]
Hệ thống mới yên tâm một tí lập tức cảnh giác hơn, [Cô cần như vậy làm gì?]
"Đào quặng sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, nằm ở núi sâu rừng già, chẳng những không dễ phát hiện, nếu không cẩn thận lộ ra, người ngoài muốn cướp cũng khó."
Hệ thống cứ thấy quái quái, nhưng lại không nghĩ ra.

Thôi, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, dù sao Nguyễn Kiều hoàn thành nhiệm vụ là được.

Nguyễn Kiều nhận được lời hứa của hệ thống, tuy chân đau vô cùng, nhưng tâm trạng lại vui sướng bay bay.

Mà Tần Vân Huyên ở ngoài xe lại có chút biệt nữu, bởi vì tim y hôm nay đập mạnh thình thịch không ngừng với Nguyễn Kiều.

Y quay đầu nhìn mành xe ngựa của nàng, tựa như có thể nhìn xuyên qua mành xe mà thấy nàng vậy, càng nhìn sắc mặt càng nghiêm túc, cuối cùng thì có phần chật vật quay mặt đi.

Y không nghĩ ra, rõ ràng biết người nàng thích không phải mình, thường ngày cũng chỉ vì cảm thấy có lỗi với nàng nên chăm sóc nàng một hai, Nguyễn Kiều cũng không phải loại hình y thích, sao tim y lại đột nhiên loạn nhịp vì suy nghĩ Nàng nở nụ cười dưới ánh mặt trời rất đẹp chứ?
Chắc chắn là vì ánh mặt trời hôm nay quá xán lạn khiến người ta hoa mắt, vậy nên tim y bị hỏng rồi.

Đúng! Chắc chắn là vậy!.