Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Chương 8: 8





Khuôn mặt vốn không cảm xúc của Bùi Chỉ Hành lạnh đến doạ người, y vốn không phải người dễ giận, Hạ Văn Trạch nhiều lần làm phiền y ở thư viện nhưng y không quan tâm, trong mắt y, Hạ Văn Trạch chỉ là một tên hề chúa thôi.

Nhưng Hạ Văn Trạch không nên chạy tới trước mặt Nguyễn Kiều, nhiều lần quấy rối nàng, đặc biệt là còn dùng ánh mắt háo sắc nhìn nàng khiến ngực Bùi Chỉ Hành như có ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt.

Bùi Chỉ Hành luôn lý trí siết chặt nắm tay, muốn đấm Hạ Văn Trạch một cái thật mạnh.

Nhưng y còn chưa kịp làm gì, Nguyễn Kiều bên cạnh y đã ra tay trước.

Nàng nhấc một chân dưới váy lên, đá cho Hạ Văn Trạch quỳ rạp xuống đất, còn nhanh tay cho Hạ Văn Trạch ăn thêm cái tát nữa.

[Kiều Kiều làm quá đẹp! Đấm hắn mạnh vào!]
"Không phải ngày nào cậu cũng sợ tôi OOC à?"
[Ớ...! Tôi quên mất!] Hệ thống im lặng trong giây lát, [Nhưng hắn quá chướng mắt, khiến tôi ghê tởm.

Dù sao ngày nào cô cũng OOC rồi, OOC thêm tí cũng không sao!]
Nói xong, hệ thống như đã tự thả bay bản thân, nói tiếp, [Cô chỉ cần lo đánh thôi, chỗ nào đánh đau nhưng không nguy hiểm đến tính mạng thì cô cứ đánh mạnh vào.

Nếu có dấu vết thì tôi sẽ xử lý giúp cô! Dù sao người ta nhìn cô yếu đuối mong manh như vậy, có đánh người thì cũng không đau!]

"Nghe được đấy." Nguyễn Kiều cười, "Nhưng mà đánh trước mặt mọi người không sướng như trùm bao tải rồi đánh, thôi coi như hưởng chút lợi ích vậy."
Nguyễn Kiều xoa xoa tay, sau đó nhanh như chớp nhào vào lòng Bùi Chỉ Hành, chôn mặt trong lòng y giả khóc, "Phu quân, vừa rồi hắn muốn sờ ta!"
Vừa giả khóc, Nguyễn Kiều còn không quên nhắc nhở hệ thống, "Nhớ xử lý dấu vết nghen."
Hệ thống ngẩn ngơ.

Mà người xung quanh cũng vì động tác bất ngờ của Nguyễn Kiều mà ngốc.

Dù ai thấy một tiểu nương tử mềm yếu xinh đẹp đột nhiên xách váy đá người thì cũng không bình tĩnh nổi.

Tốc độ của Nguyễn Kiều quá nhanh, không ai nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy đôi giày thêu đỏ rực dưới váy của nàng loé qua, sau đó là một tiếng bốp giòn tan, mạnh đến mức nam tử trẻ như Hạ Văn Trạch phải quỳ rạp xuống đất.

Khiến người ta nghi ngờ có phải bản thân hoa mắt rồi không.

Họ hoảng hốt nhìn qua Hạ Văn Trạch, kết quả lại thấy hắn bụm mặt quỳ rạp trên đất, quỷ khóc sói gào, như là bị người ta đánh nát xương ấy.

Mọi người: "......"
Đang ăn vạ đấy à?!
Công tử nhà huyện lệnh này không biết xấu hổ gì cả!!!
Đinh Tam và quản sự ở bên phản ứng lại thì đều đỏ bừng cả mặt.

Thiếu gia khoa trương quá rồi! Mặt thiếu gia còn không đỏ tí nào luôn đấy!
Duy chỉ có Bùi Chỉ Hành biết chân tướng đang thương tiếc ôm tức phụ nhà mình, khuôn mặt lạnh lùng.

"Bổn thiếu gia gãy xương......!Bổn thiếu gia nát mặt......!Đồ tiện nhân, nếu ta có chuyện gì bất trắc, phụ thân ta sẽ không tha cho ngươi!!!" Hạ Văn Trạch kêu gào không ngừng, giận dữ mắng Đinh Tam và quản sự, "Còn không mau gọi người tới trị thương cho bổn thiếu gia!......!Ai ui......"
Trong đám người có một nam nhân trung niên xem trò, thấy Hạ Văn Trạch nói vậy thì ra lệnh cho gia phó, "Đến hiệu thuốc bên cạnh mời lang trung tới khám cho hắn xem nào, sợ là tiểu nương tử đánh hắn đến nội thương rồi."
Nam nhân nói xong, người xung quanh lập tức cười to ầm ầm.

Chỉ chốc lát sau, lão lang trung đã mang theo dược đồng xuất hiện, thấy Hạ Văn Trạch kêu gào dọa người như thế thì cũng vội vàng tiến lại gần.

Kết quả vừa khám xong, sắc mặt lão lang trung lập tức thay đổi.

Đinh Tam thấy vậy thì lo lắng thấp thỏm, hắn chỉ có dựa vào Đại thiếu gia nên mới tác oai tác quái được như bây giờ, nếu Đại thiếu gia xảy ra chuyện gì, lão gia chắc chắn sẽ không tha cho hắn.


Quản sự cũng rất sợ hãi, dù sao hôm nay xảy ra chuyện thì ông ta cũng có mặt ở hiện trường, "Đại phu, thương thế của thiếu gia nhà chúng ta thế nào? Có phải bị thương căn cốt rồi không?"
"Bị thương căn cốt? Hở, đùa nhau à? Chẳng lẽ bị tiểu nương tử ấy tát một cái thì mặt cũng bị thương?" Lão lang trung hừ một tiếng, được dược đồng đỡ đứng dậy, vẻ mặt ghét bỏ quay lại hiệu thuốc.

"Các vị hương thân, Thái An năm thứ sáu, ta lấy được danh Tú tài, giờ đang đọc sách ở thư viện Bình Nam, Hạ Văn Trạch này ỷ mình là nhi tử huyện lệnh, nhiều lần quấy rầy thê tử ta, hôm nay ta muốn đến nha môn tìm huyện lệnh đòi công đạo, thỉnh chư vị làm chứng cho ta."
"Đương nhiên rồi!"
"Tú tài chớ sợ, chúng ta đều là nhân chứng cho ngươi."
"Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân, huống chi lại chỉ là nhi tử của huyện lệnh."
"......"
Nam nhân trung niên vừa cho gia phó đi gọi lang trung cũng sờ râu, vẻ mặt xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, "Đúng vậy, đúng vậy."
Bùi Chỉ Hành nhìn thoáng qua nam nhân trung niên rồi vái tay chào mọi người, "Vậy Bùi mỗ xin đa tạ."
Một đám người mênh mông cuồn cuộn tới huyện nha, Bùi Chỉ Hành đi bên cạnh Nguyễn Kiều, "Đừng sợ, hôm nay ta lột một lớp da của hắn, cũng sẽ không để hắn lại dám trêu chọc nàng nữa."
Nguyễn Kiều hơi ngẩng đầu, thấy ánh mắt ôn nhu quan tâm của Bùi Chỉ Hành, trong nháy mắt, tim nàng đập lỡ một nhịp.

Vừa đẹp trai vừa ôn nhu, ai mà chẳng thích?
Huyện lệnh tuy là cha của Hạ Văn Trạch, nhưng khác với Hạ Văn Trạch, hắn vẫn cần mặt mũi.

Nghe nhi tử bị đánh, còn là bị một tiểu nương tử trói gà không chặt đánh, huyện lệnh còn tưởng mình bị ảo giác.

Đến lúc thấy người, hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, hận như chưa từng sinh thằng con này ra!
Sao hắn lại có thằng con ngu như thế?! Gần đây đã dặn nó không được ỷ vào thân phận mà làm xằng làm bậy, kết quả thằng nghịch tử này ngoảnh đầu đi là lại gây chuyện, sợ cha nó thuận lợi quá hay gì?!
Ông nhìn kỹ Bùi Chỉ Hành, trước đó đã nghe nói, người này tuyệt đối không phải vật trong ao, nếu không ngăn chặn thì chỉ có thể giao hảo, tuyệt đối không thể đắc tội.

Huyện lệnh nhìn thằng con vẫn đang tru tréo của mình, đúng là không muốn nhìn thằng đần này thêm một giây phút nào nữa.


Đần hết thuốc chữa luôn rồi!
Đặc biệt là khi thấy nam nhân trung niên trong đám người, hắn hận không thể đánh chết thằng con kia!
Nghe nhi tử vẫn còn kêu gào bảo mình xử lý phu thê Bùi Chỉ Hành, huyện lệnh giận mắng, "Câm miệng lại cho ta! Trên đại đường không được ồn ào, ngươi coi nơi này là đâu?"
"Trước mặt bàn dân thiên hạ đùa giỡn nữ tử nhà lành, ỷ thế hiếp người, đến giờ vẫn không biết hối cải, xưa ta không rảnh quan tâm đến ngươi, không ngờ ngươi lại hỗn trướng đến vậy! Người đâu, kéo hắn xuống, phạt 30 trượng!"
Hạ Văn Trạch luống cuống, "Cha, cha!!"
"Bịt miệng nó lại cho ta!"
Nhìn Hạ Văn Trạch bị bịt miệng kéo xuống, huyện lệnh thở dài một hơi, vái sâu với Bùi Chỉ Hành và Nguyễn Kiều, thái độ thành khẩn, cũng không làm dáng, "Con mất dạy là lỗi của phụ thân.

Nuôi ra một hỗn trướng như vậy đều là trách nhiệm của ta.

Ta xin lỗi hai người.

Là huyện lệnh, ta vốn phải nghiêm phạt nó nặng hơn vì hành vi của nó.

Nhưng ta chỉ có một nhi tử, không thể không mặt dày xin hiền chất, nể mặt nghiệt tử này chưa phạm vào đại sai, bỏ qua cho nó.

Hôm nay đúng luật phạt trượng nó, về ta lại cấm túc nó nửa năm, sau này ta cũng sẽ quản nó nghiêm hơn!".