Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 171: - Đời sống âm nhạc (9)



Edit: Min

Cảnh Dương rút trúng chính là một ca khúc trữ tình, ca khúc này yêu cầu dùng chất giọng và kỹ năng cũng hoàn toàn không thấp, và quan trọng nhất chính là khi hắn hát lại ca khúc xưa mà ai cũng đã nghe không biết bao nhiêu lần này, có thể hát lên những kỹ niệm và cảm xúc chạm đến lòng người hay không.

Cảnh Dương là người áp chót lên sân khấu, lúc bục thang máy đưa hắn lên vị trí trung tâm sân khấu, thì bối cảnh và ánh đèn của màn hình đều biến thành dáng vẻ có mang hơi hướng cổ điển, Cảnh Dương đã tiến vào tình huống của ca khúc rồi.

Suy nghĩ đầu tiên khi khán giả dưới sân khấu và khán giả xem trên phát trực tiếp nhìn thấy Cảnh Dương trên sân khấu, chính là một chàng trai nhẹ nhàng nho nhã. Thật hiếm khi thấy một người con trai mà làn da lại trắng nõn và có cảm giác trong suốt như ngọc mỡ dê thượng đẳng vậy. Bởi vì đường nét gương mặt tinh xảo nên đã khiến cho khán giả nhìn chằm chằm vào mặt hắn, đều quên mất chuyện nên lắng tai nghe ca khúc này.


Sau khi khúc nhạc dạo đầu hạ xuống, Cảnh Dương đi lên phía trước hai bước, giữa mọi cử chỉ của hắn đều toát ra khí chất ưu nhã, làm không ít trái tim của các thiếu nữ trên khán đài đập loạn xạ, và một số người đàn ông bị thu hút bởi người cùng giới, cũng vô tình bị hắn thu hút.

Cố Mang nhìn Cảnh Dương vừa lên sân khấu đã không chút kiềm chế tản ra mị lực, vừa đắc ý vì người đang ở sân khấu kia là thuộc về mình, nhưng đồng thời lại có chút không vui khi hắn bị nhiều người dòm ngó như vậy.

Cảnh Dương vừa mới mở miệng hát câu đầu tiên, giọng hát mát mẻ ôn hoà của hắn tựa như suối nguồn chảy qua trong lòng, làm nội tâm vốn đã hơi xao động của khán giả được an ủi chỉ trong nháy mắt.

Đây chính là cái gọi vừa mở miệng đã quỳ, câu đầu tiên đã có thể hát đi vào lòng người, cũng khiến cho mọi chú ý đang tập trung vào mặt mình, nhanh chóng chìm đắm vào cảm xúc mà ca khúc mang lại.


Càng ngày càng có nhiều người lắng nghe, bắt đầu nhắm hai mắt lại, bọn họ không chỉ là đang dùng tai nghe, mà nhiều hơn chúng là đang dùng tâm cảm thụ.

Hồi ức tựa như những tấm ảnh cũ lần lượt hiện ra ở trong tâm trí của người nghe, bởi vì mỗi người đều trải qua một cuộc sống khác nhau, cho nên những tấm ảnh hiện ra ở trong tâm trí của mỗi người đều không giống nhau. Nhưng thứ cảm xúc khiến người ta nhịn không được ướt nhoè đôi mắt này lại rất giống nhau.

Cố Mang và hai vị giám khảo khác đều là nhân vật quan trọng trong giới âm nhạc, cũng đều là kỳ cựu từng nghe và từng hát qua vô số ca khúc xưa, cho nên rất khó để khơi gợi cảm xúc của bọn họ. Vì sự chuyên nghiệp của mình, nên bọn họ sẽ càng để ý hơn đến từng chi tiết kỹ năng của ca sĩ ở trong quá trình ca hát.


Nhưng sức cuốn hút từ giọng hát của Cảnh Dương rất mạnh, rất khó để khiến người ta không chìm vào cảm xúc, nhưng cũng rất dễ dàng làm cho người ta không thể nào tập trung tinh thần chờ hắn xuất hiện điểm sai sót hoặc là không tốt. Chẳng qua kỳ cựu thì vẫn là kỳ cựu, bọn họ vừa cảm nhận cảm xúc khi Cảnh Dương hát mang lại cho bọn họ, vừa căng dây thần kinh chú ý kỹ năng được hắn phát huy trong lúc hát.

Bởi vì buổi chiều Lưu Hàng có một số việc trì hoãn nên không đi chung với Quý Tiêu đến đây, nhưng cuối cùng vẫn chạy tới trước khi Quý Tiêu lên sân khấu, hai người ở trong phòng nghỉ của Quý Tiêu xem phát trực tiếp được chiếu trên TV.

Khi Cảnh Dương lên sân khấu, nội tâm của Lưu Hàng càng thêm rối loạn, người mà trước đây anh ta vẫn yêu tha thiết, nay lại rất thu hút đứng trên sân khấu như vậy, anh ta cảm thấy bản thân càng yêu hắn sâu đậm hơn.
Lưu Hàng nhìn chằm chằm vào Cảnh Dương ở trong TV, đã quên mất hoàn cảnh xung quanh mình, thậm chí còn quên mất là Quý Tiêu đang ngồi ở bên cạnh. Ánh mắt của anh ta mê say, trong đầu thì đang ảo tưởng Cảnh Dương hát ca khúc này là vì anh ta, và từng hình ảnh liên quan đến quá khứ của hai người xuất hiện ở trong đầu anh ta. Trong những chuyện cũ đó có mất mát, có vui vẻ, có uể oải rơi nước mắt và cả gương mặt tươi cười hạnh phúc nữa.

Lưu Hàng cảm thấy câu chuyện xưa được miêu tả trong ca từ và tâm trạng khi thể hiện ca khúc, rõ ràng chính là đang miêu tả quá khứ của hai người bọn họ. Cảnh Dương hát ca khúc này khiến anh ta cảm thấy nhất định là đang tưởng nhớ quá khứ và kỷ niệm của hai người họ, anh ta thậm chí còn cảm thấy Cảnh Dương nhất định là còn tình cảm với mình, nếu không thì hắn sẽ không thể hát ra tình cảm chân thật như vậy, cái suy nghĩ này làm trong lòng anh ta có nhiều hy vọng vào tương lai hơn.
Trước không nói ca khúc này là Cảnh Dương rút thăm lựa chọn, coi như là chính bản thân hắn quyết định muốn hát ca khúc này đi, thì cũng tuyệt đối không có liên quan dính dáng gì đến Lưu Hàng hết.

Cho nên kinh điển sở dĩ có thể trở thành kinh điển khẳng định là có lý do riêng của nó. Ca khúc này ban đầu đã viết nên rất nhiều cảm xúc của mỗi người khi nhớ về quá khứ, cộng thêm kỹ năng biểu diễn vững vàng của Cảnh Dương, cùng với chất giọng có thể đưa mọi người chìm vào cảm xúc, nên không phải chỉ có Lưu Hàng là cảm thấy ca khúc này được hát riêng cho mình, mà là tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.

Nếu nhất định phải nói là ai chưa chìm vào cảm xúc ca hát của Cảnh Dương, thì người đó chính là Quý Tiêu, cậu ta cũng là người duy nhất hoàn toàn chú ý chất giọng của Cảnh Dương, bởi vì chỉ có một mình cậu ta là muốn nghe được Cảnh Dương hát sai mạnh mẽ hơn bất cứ người nào.
Cảnh Dương hát càng hay thì tâm trạng của Quý Tiêu càng trầm xuống, chất giọng gần như là thứ duy nhất cậu ta tuyệt đối tự tin có thể thắng được Sở Dương. Nhưng cái sự tự tin mà trước đây cậu ta cảm thấy mình có thể dùng chất giọng để thắng đó, đã từ từ vỡ vụn thành bột phấn trong quá trình Cảnh Dương hát, sau đó bị một cơn gió không biết thổi từ đâu tới, nhẹ nhàng thổi bay đi rồi.

Quý Tiêu hoàn toàn không ngờ Sở Dương chỉ trong thời gian ngắn như vậy, mà đã có thể hát tới trình độ này. Cậu ta siết chặt nắm tay, tự an ủi bản thân ở trong lòng, mình phải tự tin là mình nhất định có thể hát hay hơn Sở Dương.

Ca khúc của Cảnh Dương đã kết thúc rồi, nhưng mà rất nhiều người vẫn chưa thỏa mãn với âm nhạc, không hề muốn trở lại thế giới hiện thực từ cảm xúc xúc động. Sau khi âm nhạc dừng lại và toàn bộ ánh đèn đều sáng lên, thì mọi thứ vẫn rất yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào.
Vốn dĩ MC phải chờ tiếng vỗ tay kết thúc và Cảnh Dương chào cảm ơn khán giả thì mới lên sân khấu, nhưng tiếng vỗ tay mãi vẫn không có vang lên, nên MC đành phải lên sân khấu trước, kéo những khán giả vẫn đang đắm chìm ở trong âm nhạc về hiện thực.

MC đứng cạnh Cảnh Dương nói "Phần biểu diễn của thí sinh số bốn Sở Dương đã kết thúc, tôi thấy dáng vẻ của các vị khán giả giống như còn chưa hoàn hồn, này này các vị, cho chút phản ứng đi chứ, các vị cảm thấy cậu ấy hát thế nào?"

Khán giả đã được MC gọi kéo về hiện thực, cùng nhau lớn tiếng đáp lại nói "HAY!!!"

Mặc dù tiếng vỗ tay dành cho Cảnh Dương vang lên hơi chậm, nhưng bởi vì khán giả cảm thấy thật sự hát quá hay, nên tiếng vỗ tay kéo dài rất lâu mà cũng chưa chịu ngừng trong sự phấn khích.

"Được rồi được rồi," đợi mãi mà tiếng vỗ tay không chịu dừng lại nên MC không thể không giơ tay ngăn cản khán giả vẫn đang vỗ tay "Chúng tôi đã biết suy nghĩ của mọi người rồi, bây giờ chúng ta hãy cùng lắng nghe lời nhận xét của ba vị giám khảo."
Nữ giám khảo Trương Lan Tâm ở bên trái Cố Mang nhận xét trước "Trước hết là chất giọng vô cùng vững chắc, không có xuất hiện sai sót, âm sắc cũng rất tốt, rất có sức lôi cuốn. Trình độ này thật sự hoàn toàn không giống như một ca sĩ tân binh, còn hát hay hơn rất nhiều ca sĩ có kinh nghiệm phong phú, căn bản là không tìm được khuyết điểm."

"Chất giọng đúng là không chê vào đâu được." Nam giám khảo Tề Hoán ở bên phải Cố Mang nhận xét "Cách phát âm nhả chữ và lấy hơi khi hát đều được cậu ấy vận dụng rất tốt, bởi vì đôi khi không phải mỗi câu mỗi chữ đều phải hát thật rõ ràng thì mới được xem là hát hay, chỗ nên mơ hồ thì nhất định phải mơ hồ, thế nhưng mơ hồ có mức độ đôi khi thật sự rất khó nắm bắt. Đặc biệt cái khó của ca khúc này là phần chuyển đoạn, nhưng mà cậu ấy đã xử lý nó một cách rất hoàn hảo."
Trương Lan Tâm gật gật đầu nói "Tôi nghĩ điểm mạnh nhất của cậu ấy không phải là chất giọng, mà là một thứ sức mạnh khiến cho chúng ta bất giác quên đi việc phân biệt cậu ấy hát hay hay dở, và làm cho mọi người không khỏi đắm chìm hoàn toàn vào cảm xúc mà ca khúc mang lại, đây là một thành công rất lớn đối với một ca sĩ nếu như có thể làm được điều này. Vì khi chúng ta nghe nhạc, cái mà chúng ta nghe chính là cảm xúc mà âm nhạc mang lại cho chúng ta, lúc này mới gọi là thưởng thức âm nhạc."

"Hai vị giám khảo đều nhận xét Sở Dương rất cao," MC cảm thán nói "Đây hẳn là thí sinh đầu tiên nhận được lời nhận xét cao như vậy trong vòng thi thứ nhất củc cuộc thi Giọng Ca Tự Nhiên kể từ khi nó được tổ chức. Nhưng! Thưa các vị, ông hoàng âm nhạc của chúng ta, người nổi tiếng là có yêu cầu vô cùng khắc khe với chất giọng của ca sĩ, đến bây giờ vẫn chưa nói một câu nào. Rốt cuộc là ngài ấy hài lòng hay là không hài lòng với biểu hiện của Sở Dương đây?"
"Tôi cảm thấy có thể là hai vị này quá kích động nên đã quên chừa lại vài câu cho tôi nói, bọn họ đã nói hết mấy câu mà tôi muốn nói rồi, cho nên tôi không nói chuyện không phải bởi vì tôi không muốn nói, mà là tôi không còn gì để nói hết." Cố Mang cầm micro nói.

Tất cả mọi người đều bật cười vì câu nói của Cố Mang, hai vị giám khảo kia thì cố ý tỏ ra hoảng sợ đứng lên cúi đầu xin lỗi Cố Mang. Cố Mang là tiền bối của bọn họ, tiền bối phàn nàn là bọn họ đã cướp câu mà y muốn nói, mặc kệ là thật hay giả thì bọn họ đều phải tỏ ra thật đường hoàng. Bởi vì ba người cố ý gây cười nên khán giả càng cười lớn hơn nữa.

MC cũng cười to rồi nói "Vậy thì ba vị giám khảo, mời cho điểm!"

Cố Mang cho thẳng điểm mười cao nhất, khán đài liền phát ra tiếng kinh hô.
Hai vị giám khảo kia vốn chỉ định cho chín điểm mà thôi, nhưng mà Cố Mang lại đột nhiên cho mười điểm, nên bọn họ không thể cho điểm thấp hơn Cố Mang được. Bởi vì nếu như bọn họ đưa ra số điểm còn thấp hơn Cố Mang nổi tiếng là nghiêm khắc, thì chẳng phải đang chứng minh là bọn họ cố ý đè thấp điểm sao?

Vì vậy hai vị giám khảo kia cũng đều cho mười điểm, vừa nhìn thấy ba điểm mười thì tiếng kinh hô của mọi người càng lớn hơn nữa. Chẳng qua không phải bọn họ kinh hô vì khó tin, mà là những khán giả không nghe ra được kỹ năng đang cảm thán, thế mà chất giọng của Cảnh Dương lại mạnh như vậy.

"Wow wow wow!" Ngay cả MC cũng kinh ngạc không khép được miệng "Ngay vòng thi đầu tiên đã xuất hiện ba điểm mười, đây thật sự là lần đầu tiên trong cuộc thi của chúng ta xuất hiện tình huống như vậy, và đây cũng là sự chứng nhận thực lực của Sở Dương bởi ba vị giám khảo, chắc là bây giờ các bạn thí sinh khác đang rất áp lực có đúng không? Nhưng mà các bạn cũng đừng quá lo lắng, bởi vì sau khi tất cả thí sinh đều biểu diễn xong thì chúng ta vẫn còn cuộc bình chọn online, chúng ta vẫn chưa thể chắc chắn ai sẽ trở thành hạng nhất của vòng thi đầu tiên. Được rồi! Bây giờ chúng ta cùng mời thí sinh dự thi cuối cùng, Quý Tiêu, chuẩn bị lên sân khấu."
Quý Tiêu ở trong phòng nghỉ nhìn thấy Cảnh Dương được đến ba điểm mười thì càng khó thở hơn, ca khúc mà cậu ta rút trúng không phải là phong cách am hiểu của cậu ta, cho nên cậu ta biết rất rõ rằng mình sẽ không có khả năng đạt được điểm cao giống như Cảnh Dương.

Chẳng qua câu nói của MC đã an ủi cậu ta phần nào, là nếu số phiếu bình chọn online của cậu ta cao hơn Cảnh Dương, thì cậu ta vẫn có khả năng thắng được Cảnh Dương ở cuối vòng thi đầu tiên.

Quý Tiêu căng thẳng đến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mà Lưu Hàng bên cạnh vẫn chưa tỉnh hồn, Quý Tiêu quay đầu nhìn bộ dáng ngu ngơ của anh ta thì biết chắc là vừa rồi nhất định đang xem Cảnh Dương ở trong TV, nhưng bây giờ không phải là lúc để tức giận, cậu ta chỉ có thể đè xuống lửa giận mà đẩy đẩy Lưu Hàng.
Lưu Hàng đột nhiên hoàn hồn, nhìn thấy sân khấu ở trong TV đã trống rỗng, anh ta mới sực nhớ là Cảnh Dương hát xong thì sẽ đến lượt Quý Tiêu.

Lưu Hàng ôm Quý Tiêu, vỗ lưng cậu ta an ủi nói "Đừng khẩn trương, em cứ phát huy như bình thường đi, nhất định là sẽ có thể hát thật hay."

"Anh......," Quý Tiêu hơi do dự nhưng vẫn hỏi ra câu mà mình muốn hỏi "Anh có hy vọng em thắng Sở Dương không?"

Lưu Hàng chỉ suy xét một chút liền nói "Đương nhiên, em chỉ còn hai năm mà thôi, tương lai em ấy còn có rất nhiều cơ hội, cho nên anh hy vọng lần này em sẽ thắng."

Quý Tiêu rất hài lòng cả về tốc độ và nội dung câu trả lời của anh ta, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, dùng sức hít sâu vào một hơi, mang theo quyết tâm nhất định phải hát thật hay đi nhanh ra khỏi phòng nghỉ, chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn.
Min: ai da, hông hiểu sao tui k edit được nữa, kiểu cứ bị nản ấy🤧. Thôi, tui đi beta truyện đây, chứ edit tiếp là thành nồi cám heo mất, hẹn mai gặp lại huhu :((