Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 70: - Truyền thuyết Thánh Quang (3)



Edit: Min

Buổi tối khi Cảnh Dương đến, Oreid đang bị ma khí tra tấn, tuy rằng bộ dáng vẫn rất thống khổ như cũ, nhưng rõ ràng đã không còn tình trạng mất đi lý trí nữa, đang giãy dụa giữa thanh tỉnh cùng mất đi lý trí.

Cảnh Dương ngồi xổm xuống trước mặt Oreid, giơ tay vuốt ve gương mặt y, tưởng tượng đến cảnh y cứ như vậy mỗi ngày đều bị tra tấn suốt năm năm trời, hắn liền rất đau lòng.

Oreid ôm chặt Cảnh Dương, mặt chôn ở cổ hắn dùng sức hít thở, bộ dáng muốn ôm chặt hơn nhưng lại không dám, như đang ôm trong lòng cọng rơm cứu mạng hay bảo bối của mình. Một tay của Cảnh Dương ôm y trấn an, một tay đặt lên ngực y, phát động Thánh Quang Chi Lực giúp y tiêu trừ ma khí.

Đau đớn của Oreid lập tức được giảm bớt, nhưng y vẫn cứ ôm Cảnh Dương, y thích cảm giác được ôm hắn vào trong lòng, cũng hưởng thụ loại tình cảm mà y chưa bao giờ trải nghiệm qua.

Mấy bữa tối liên tục, Cảnh Dương đã giúp tiêu trừ ma khí trong cơ thể Oreid được hơn phân nửa, kế tiếp chỉ cần bức tinh huyết trong cơ thể y ra, y sẽ không bao giờ bị ma khí tra tấn cùng khống chế nữa.

Buổi tối Cảnh Dương ở chính điện giúp Oreid tiêu trừ ma khí, ban ngày lại ở trong phòng mình ngủ bù, các binh lính trông coi hắn đều cho rằng hắn không có ra khỏi cửa. Ban ngày khi có người hầu tới đưa cơm cho hắn, nhìn thấy hắn vẫn luôn ngủ, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Rõ ràng chỉ có thể sống đến mười ngày, nhưng người này lại không làm gì hết, chỉ ngủ, không lâu nữa sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, còn chưa ngủ đủ nữa hả?

Hiển nhiên hành vi dù ban ngày hay ban đêm vẫn luôn ngủ của Cảnh Dương, không chỉ có binh lính cùng người hầu cảm thấy kỳ lạ, còn có những người được phái đến giám thị hắn mọi lúc.

Cartier nhận được thông báo liền tò mò muốn tìm hiểu nguyên nhân, khi cậu ta đến thì quả nhiên liền thấy Cảnh Dương đang trùm mền ngủ ngon lành.

Một người hầu của Cartier tiến lên kéo chăn của Cảnh Dương quăng xuống đất, một người khác cầm ly nước sôi đi đến cạnh giường hất vào mặt Cảnh Dương. Cảnh Dương mở to mắt, nhanh nhẹn né tránh, gối đầu ướt một mảng lớn, còn bốc khói.

Cảnh Dương nhìn Cartier, ánh mắt lạnh băng, trên mặt một chút biểu cảm cũng không có.

“Nghe nói ngươi suốt ngày đều đang ngủ, nửa bước không ra ngoài, thì ra là thật.” Thái độ Cartier như người trên cao nhìn xuống Cảnh Dương.

“Liên quan gì tới ngươi? Nói thẳng mục đích ngươi tới đây đi.” Cảnh Dương nói.

Cartier cười cười nói “Ta thấy ngươi chỉ còn mấy ngày để sống, cảm thấy ngươi rất đáng thương, hảo tâm muốn mang ngươi đi ra ngoài, nhìn thế giới này một lần cuối cùng. Ngươi đã năm năm không về đế đô, chẳng lẽ không muốn nhìn xem đế đô đã thay đổi như thế nào?”

“Không có hứng thú, ngươi có thể đi rồi.” Cảnh Dương nói.

“Ngươi mấy năm nay không ở đế đô, có lẽ còn chưa biết, hiện tại ở đế đô, không có bất luận kẻ nào dám cự tuyệt thiện ý của ta.” Cartier vẻ mặt ngạo nghễ nói.

Cảnh Dương hiểu được mục đích của cậu ta, hôm nay có muốn đi ra ngoài với cậu ta hay không cũng không đến lượt hắn quyết định, bây giờ không phải là lúc xung đột với cậu ta, vậy thì cứ thoả mãn cậu ta thôi.

Xe ngựa ra khỏi Thánh Điện liền chạy thẳng về hướng bắc, đến đường phố phồn hoa nhất của đế đô thì hai người xuống xe ngựa bắt đầu đi bộ.

Sau khi người trên đường nhìn thấy Cartier, ai cũng dừng lại hành lễ với cậu ta, biểu tình rất cung kính, một đường đi tới, không hề có ngoại lệ. Đây chính là đãi ngộ chỉ có Hoàng Đế cùng hoàng tử mới có, trước đây ông nội Sylvi cũng có đãi ngộ này nhưng bây giờ lại đổi thành Cartier.

Nhưng mặc kệ là Hoàng Đế và hoàng tử, hay là ông nội Sylvi cũng không ai giống như Cartier, cố ý đi trên đường cái, dựa vào người khác cung kính mà cảm thấy thỏa mãn.

Cartier vẫn luôn duy trì mỉm cười, dùng ánh mắt ôn hoà nhìn mọi người trên đường, giờ phút này trong lòng cậu ta vô cùng hưởng thụ loại tôn vinh này.

Cảnh Dương đi chung với đám người hầu của Cartier, vẫn luôn giữ khoảng cách với cậu ta, nhìn bóng dáng của cậu ta chậm rãi đi về phía trước, trong lòng Cảnh Dương vô cùng khinh bỉ. Người càng tự ti lại càng ham hư vinh, càng hy vọng được người khác tán thành; người thật sự cường đại căn bản sẽ không để ý mấy thứ này.

Bọn họ đi đến gác chuông cao nhất ở trung tâm thành phố, Cartier đứng trên tường vây quan sát toàn bộ thành phố như cậu ta đang nhìn đế quốc của mình. Giống như tất cả mọi người ở phía dưới cùng toàn bộ thế giới đều đang thuần phục dưới chân cậu ta.

Cartier cho binh lính lui xuống, chỉ để lại mấy người hầu tâm phúc của cậu ta, nhìn Cảnh Dương nói “Vinh quang của Glenn gia mấy người đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Bây giờ, mọi vinh quang đều chỉ thuộc về ta, tất cả những thứ này đều là ta đoạt của ông nội ngươi, ngươi rất hận ta phải không?”

“Ta đương nhiên hận ngươi, ta cũng hận ông nội ta, nếu không phải ông quá mức nhân từ, nếu như ông không thay ngươi cầu tình để cứu ngươi, ngươi đã sớm không tồn tại ở trên đời này, cũng sẽ không có cơ hội làm ác.” Cảnh Dương nói “Là ông nội lòng dạ yếu đuối, hại càng nhiều người.”

“Rất lâu trước kia, ta cũng rất hận ông nội ngươi,” Cartier dừng một chút nói “Cũng rất hận ngươi, ta hận ông trời không công bằng, tại sao có người vừa sinh ra đã có được thứ mà người khác cả đời cũng không có được, mà có người vừa sinh ra liền chú định cả đời đều là bi kịch chứ. Dựa vào cái gì ông nội ngươi lại có được Thánh Quang Chi Lực cường đại, có thể chưởng quản Thánh Điện còn được mọi người tôn kính. Dựa vào cái gì ngươi vừa sinh ra chính là cháu trai của ông nội ngươi, không cần cố gắng hay trả giá đã có thể kế thừa tất cả mọi thứ của ông ta; còn ta chẳng những xuất thân bần hàn, thứ duy nhất ta có lại là ma khí cùng vận mệnh long đong.”

“Ông nội ta có lỗi với tất cả mọi người trong đế quốc, nhưng ông ấy không hề có lỗi gì với ngươi.” Cảnh Dương trầm mặt nói “Ông ấy có được lực lượng cường đại cũng là nhận lấy trách nhiệm lớn hơn người bình thường, bây giờ ngươi đứng vị trí của ông ấy, có làm được một phần vạn của ông ấy hay không? Ông ấy coi trọng mỗi một sinh mạng, cho rằng bất kỳ ai trên thế giới này đều có quyền được sống, ông ấy dùng tinh lực cả đời đi cứu rất nhiều nhân loại. Cho dù ngươi nửa người nửa ma, ông ấy cũng cực lực đi cứu, hy vọng ngươi có thể sinh sống như những người bình thường khác. Khẳng định ông ấy đã không ngờ tới cứu ngươi sẽ tạo nên hậu quả như vậy. Ta nghĩ, trước khi ông ấy chết đã rất hối hận vì quyết định của mình.”

Cartier không thể phản bác, lửa giận trong lòng dâng lên, dùng ánh mắt ác độc trừng Cảnh Dương hồi lâu, sau đó đột nhiên cười nói “Vận mệnh của vài người là do ông trời định sẵn, nhưng cũng có vài người tự thay đổi vận mệnh của mình. Người dựa vào sự sắp đặt của ông trời vĩnh viễn cũng không sánh bằng người tự dựa vào bản thân. Cho nên ông nội ngươi không thể sánh với ta, mà ngươi càng không có tư cách so sánh với ta. Tương lai về sau ta sẽ càng vinh quang hơn, tiếc là ngươi và ông nội ngươi đều không thể tận mắt chứng kiến.”

……………………

Tiêu trừ tinh huyết còn tốn sức hơn tiêu trì ma khi, thời gian hao phí cũng lâu hơn, buổi tối Cảnh Dương đi vào chính điện rất sớm.

“Hôm nay cảm giác thế nào?” Cảnh Dương đánh giá thần sắc của Oried.

Oreide cười cười nói “Tốt hơn lúc trước rất nhiều, hôm nay thế mà chỉ phát tác một lần, cũng không thống khổ giống như trước đây. Tốc độ tinh huyết tạo ra ma khí hoàn toàn không nhanh bằng tốc độ của em, bây giờ ma khí đã không thể khống chế lí trí của ta được nữa.”

“Dựa theo tốc độ khôi phục hiện tại của ngài, trước khi tôi bị đem đi hiến tế cho ma thú, ngài được thả ra ngoài hẳn là sẽ không có vấn đề gì.” Cảnh Dương nói.

Oreide lập tức nhíu mày, biểu tình nghiêm túc nói “Mặc kệ có vấn đề hay không, ta đều sẽ từ nơi này đi ra ngoài, cho dù phải cược cả tánh mạng của ta, ta cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào thương tổn em.”

Cảnh Dương tin tưởng lời nói của y, nhưng chỉ nhìn y, không nói gì cả.

Oreid nhìn lại hắn, nghiêm túc nói “Ta sẽ chứng minh cho em xem.”

Khi Cảnh Dương muốn bắt đầu giúp Oreid tiêu trừ tinh huyết, liền bị y ôm vào trong lòng ngực. Oreid hôn lên môi hắn, Cảnh Dương không cự tuyệt hay phản kháng, mà thừa nhận nụ hôn bá đạo mang theo ôn nhu của y.

Cảnh Dương thuận theo còn thường xuyên hôn đáp lại, làm cho trong lòng Oreid mềm mại cùng vui sướng, y vẫn luôn muốn thử lại cảm giác đè hắn ở dưới thân, nhưng lo lắng lần đầu tiên đã để lại cho hắn ấn tượng không tốt, sẽ làm hắn sinh ra sợ hãi.

Đầu lưỡi của Cảnh Dương bị y quấy loạn đau nhức và thuận theo bị y áp ngã xuống mặt đất, lúc y kéo trường bào của hắn qua bên hông, bàn tay tiến vào trong quần áo vuốt ve cơ thể hắn, Cảnh Dương cũng không cự tuyệt, chỉ là phát ra tiếng rêи ɾỉ kháng nghị tinh tế.

Ngay lúc Cảnh Dương cho rằng y sẽ tiến thêm một bước, Oreid đột nhiên dừng động tác, quay đầu nhìn về phía cửa đại điện đang đóng chặt.

Cảnh Dương phát hiện y không thích hợp, chớp chớp đôi mắt ướt nước, khôi phục thanh tỉnh “Làm sao vậy?”

“Có người tới, mau trốn đi!” Oreid nhanh chóng nâng Cảnh Dương đứng dậy, nhặt áo choàng khoác lên trên người hắn, cơ thể Cảnh Dương vừa biến trong suốt thì cánh cửa phía sau lưng hắn cũng lập tức bị mở ra.

Lúc này đến, Oreid nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết là ai. Y không xoay người, đưa mắt ra hiệu cho Cảnh Dương bảo hắn trốn đi.

Cảnh Dương nhìn Cartier đi vào, xoay người đi đến phía sau cột đá bên trái, xem cậu ta muốn làm gì.

“Đại hoàng tử điện hạ.” Cartier mặc thánh bào màu trắng thánh khiết, sau khi đóng cửa lại liền chậm rãi đi về phía Oreid.

“Cút!” Oreide cũng không quay đầu lại nói.

“Đã nhiều ngày không tới gặp điện hạ, lòng ta rất nhớ nhung ngài, xin ngài hãy xoay người lại nhìn ta đi, điện hạ…….” Cartier giơ tay muốn vuốt ve lưng của Oreid.

Oreid trước khi bị cậu ta chạm đến liền xoay đánh văng tay của cậu ta, lúc đánh phát ra tiếng vang rất lớn, tay Cartier ngay lập tức đỏ cả lên.

“Ngài ghét ta đến vậy sao?” Cartier che lại tay phát đau, ủy khuất nhìn Oreid.

“Đâu chỉ là ghét.” Oreid lạnh lùng nói “Mà ta cực kỳ chán ghét ngươi, ngươi làm ta cảm thấy thực ghê tởm.”

“Tại sao chứ?” Cartier lã chã chực khóc nhìn Oreid “Chẳng lẽ ta lớn lên rất khó coi sao?”

“Dưới túi da lớn lên không tồi này của ngươi, có bao nhiêu ích kỷ cùng tà ác, người khác nhìn không thấy, ta lại thấy rất rõ ràng.”

“Ta thật sự thực thích ngài, Đại điện hạ, ngài ở chỗ này đã năm năm rồi, chẳng lẽ không cô đơn tịch mịch sao? Ngài thử với ta một lần đi, ta bảo đảm sẽ làm cho ngài thoải mái, ngài khẳng định sẽ thích chơi ta.” Cartier ngưỡng mặt, trong mắt nhìn Oreid không che giấu được du͙ƈ vọиɠ.

Oreid vừa thấy mặt của Cartier liền cảm thấy tức giận, một khi trong lòng phẫn nộ liền sẽ gia tốc sinh ra ma khí. Y dùng sức đẩy Cartier văng rất xa, che ngực nơi bị ma khí tra tấn ngồi xổm xuống.

Cảnh Dương ở một bên xem cũng rất tức giận, vậy mà có người dám giở trò câu dẫn nam nhân của hắn, hắn hận không thể đi lên xét xác Cartier ngay lập tức.

Tuy Cartier cùng Ma Vương và Nhị hoàng tử vẫn còn duy trì quan hệ tình nhân, nhưng cậu ta lại bị thuyết phục bởi vẻ bề ngoài cùng khí thế của Oreid, cậu ta cảm thấy người nam nhân càng xứng với cậu ta hơn Nhị hoàng tử, thậm chí còn anh tuấn hơn cả Ma Vương. Càng không chiếm được thì lại càng muốn có được, Oreid càng từ chối cậu ta, du͙ƈ vọиɠ muốn chinh phục toàn bộ nam nhân của cậu ta càng lớn.

Cartier rất tin tưởng vào cơ thể của mình, đến Ma Vương và Nhị hoàng tử còn mê muội, người khát vọng muốn chạm vào cậu ta càng nhiều vô số kể. Nhưng ánh mắt cậu ta từ trước đến nay đều rất cao, cậu ta chẳng những coi trọng dáng người bề ngoài, người có thân phận thấp một chút cậu ta đều chướng mắt.

Trước kia Ma Vương từng nói cơ thể của cậu ta là thứ tuyệt vời nhất trên thế giới, cậu ta tin rằng mình nhất định có thể dùng cơ thể để chinh phục Oreid. Chỉ cần chinh phục được Oreid, nam nhân cường đại nhất cao quý nhất trên thế giới này chỉ là thuộc về một mình cậu ta.

Cartier từ trên mặt đất bò dậy, cởϊ qυầи áo của mình ra, đi về phía Oreid đang bị ma khí tra tấn “Điện hạ, ngài nhìn thân thể của ta này, ta có được Thánh Quang Chi Lực rất cường đại, ta có thể giúp ngài tiêu trừ ma khí, cũng có thể giúp ngài khôi phục huy hoàng của trước kia. Chỉ cần ngài chịu yêu ta, cùng ta ở bên nhau, ta có thể giúp ngài trở nên cường đại hơn nữa.”

Oreid chậm rãi đứng lên, cõi lòng Cartier tràn đầy kỳ vọng nhìn y, Oreid nâng lên một chân đá thật mạnh vào bụng cậu ta, Cartier té thật mạnh lăn trên đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Cảnh Dương rất muốn qua đi bổ sung thêm một cú, gia tộc Glenn chịu cực khổ, Oreid chịu sự thống khổ, đều là do người này tạo thành. Bây giờ cậu ta lại dám đến đây câu dẫn Oreid, muốn dùng cơ thể mình để chinh phục tất cả thật hả?

Bộ dáng phát cuồng không chịu khống chế của Oreid, chính là đánh Cartier một trận. Cartier đau đến phát run, trong miệng vẫn luôn hộc máu, nếu lại bị Oreid đánh tiếp như vậy cậu ta nhất định sẽ chết ở chỗ này.

“Người đâu! Mau tới đây!” Cartier liều mạng kêu to “Cứu, cứu ta!”

Thị vệ ngoài cửa của Cartier đẩy cửa ra chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng này làm cho bọn họ đều sửng sốt. Oreid phát cuồng vô cùng đáng sợ, bọn lính lại không dám động thủ với y, do dự không dám tiến lên.

“Cứu ta…….” Cartier hướng binh lính duỗi tay ra.

Nhìn thấy Oreid đã ngừng lại, bọn lính mạo hiểm nhanh chóng tiến lên, đem Cartier cả người trần như nhộng kéo ra ngoài, một giây cũng không dám dừng lại.

Cartier bị kéo tới đại điện bên ngoài, vừa lúc Nhị hoàng tử Fluffy dẫn người đi lại đây, nhìn thấy bộ dáng này của cậu ta liền lập tức chạy tới ôm lấy “Cartier!”

Cartier té xỉu trong lòng ngực Fluffy, Fluffy vừa ôm cậu ta chạy về Thánh Điện nơi Cartier ở, vừa phân phó binh lính đi kêu một vị trưởng lão trong Thánh Điện lại đây.

Cảnh Dương đứng ở cạnh cửa, sau khi nghe được động tĩnh bên ngoài đều biến mất, cởϊ áσ choàng đi về phía Oreid.

Bộ dáng Oreid đã hoàn toàn không giống lúc phát cuồng mất khống chế khi nãy nữa, bị ma khí tra tấn thống khổ tất nhiên là có, nhưng thật ra y đã không còn giống như trước kia mất đi ý thức của mình nữa, dáng vẻ phát cuồng vừa rồi là y giả vờ.

Cảnh Dương đặt tay lên ngực y phát động Thánh Quang, Oreid đè tay hắn lại, ôm hắn vào trong lòng ngực, hai người ngồi dưới đất, duy trì tư thế này rất lâu.