Không chỉ hô hấp của Từ Tử Hinh trì trệ, mà ngay cả mấy tên mới vào cửa đều nhìn ngây người.
Uy lực thứ này lớn thế nào, mọi người đều rõ, chỉ sợ Võ Tông bình thường cũng không chịu được mấy pháo, mà người sử dụng, chỉ cần là người bình thường cũng dùng được.
Nói cách khác, cầm thứ này lên, cho dù chỉ là người bình thường khi đối mặt với Võ Tông trở xuống cũng có sức đánh một trận, cho dù là Võ Tông, đối mặt với cái này mà không cẩn thận là có thể xảy ra chuyện!
Magnum còn chưa tính, thế mà ngay cả súng bắn tên lửa cũng xuất hiện?!
- Hử...?!
Lý Hạo Nhiên vừa vào cửa, nhìn thấy Phương Khải lấy ra súng bắn tên lửa, lông mày liền siết chặt.
Nhìn khắp toàn bộ Cửu Hoa, thậm chí là Giang Nam, bàn về tạo nghệ luyện khí, thì phải nói Lam Diễm Tông của hắn là chính tông nhất.
Nhưng lấy thực lực Lam Diễm Các ở tại Cửu Hoa thành này, luyện chế thanh Magnum được sửa đổi, đồng thời để cho uy lực có thể đạt tiêu chuẩn, có thể nói là đã cố hết sức, lại càng không nói đến việc luyện chế súng bắn tên lửa.
Toàn bộ Cửu Hoa thành, thậm chí toàn bộ khu vực Giang Nam, theo lý thuyết thì không nhà ai có thực lực như vậy.
Trừ khi là một đại tông môn mời được cao tầng trưởng lão chuyên luyện khí nào đó xuất thủ.
- Lão bản, cái này ngươi làm như nào?
Lý Hạo Nhiên kỳ quái hỏi.
- Không phải giả chứ?
Từ Tử Hinh không vui, đem súng bắn tên lửa đoạt vào tay, cẩn thận quan sát.
Thân súng nặng nề, cầm trong tay nặng trĩu, mỗi một cái cấu tạo, đều giống trong trò chơi như đúc!
Thậm chí ngay cả cảm giác cầm ở tay cũng giống trong trò chơi!
Cầm khẩu súng bắn tên lửa này khiến cho Từ Tử Hinh cảm giác như mình đang ở trong trò chơi!
- Sẽ không... Là thật chứ?!
Từ Tử Hinh nhìn về Phương Khải đầy khó khắn, rất rõ ràng là có chút khó tiếp nhận được cái kết quả này.
Ta khổ sở, hao tốn bao nhiêu vật lực và nhân lực vất vả lắm mới chế tạo được một thanh Magnum, hơn nữa chỉ có giống bên ngoài.
Mà Phương Khải tiện tay lấy ra là một thanh súng băn tên lửa, đồng thời nhìn bộ dạng này đúng là hàng xịn?!
Lúc này Lương Thạch cũng đang ở bên cạnh, có chút không nhịn được:
- Lão bản, cái này làm như nào? Làm sao mà thật như thế?
Lương Thạch biết rất rõ những đồ này phỏng chế khó khăn đến mức nào, lúc trước bọn hắn cũng định phỏng chế, cho nên đập vào số tiền không nhỏ, nhưng kết quả là cái bóng cũng không được.
Bọn hắn đốt không nổi số tiền đó, rất nhanh liền từ bỏ.
Cho nên hắn không cho rằng khẩu súng bắn tên lửa này của Phương Khải là thật.
- Các ngươi vây quanh đây làm cái gì thế?
Thời gian này vẫn còn sớm, chính là giờ cao điểm khách hàng vào, Nạp Lan Minh Tuyết vừa đi vào, thấy bên này đang vây quanh một đống người, lập tức tò mò lại nhìn.
Không vì cái gì khác, chỉ cần vây quanh Phương Khải, khẳng định là có gì đó mới mẻ.
- Chúng ta đang thảo luận khẩu súng bắn tên lửa của lão bản có phải thật hay không!
Từ Tử Hinh đại biểu cho quần chúng, mở miệng nói.
- Đương nhiên là thật!
Thế nhưng đêm đó Lam Yên tận mắt nhìn thấy Phương Khải dùng súng bắn tên lửa đưa một tên Võ Tông lên trời.
- Chẳng lẽ các ngươi không biết kỹ thuật súng ống của lão bản!
- Biết!
Từ Tử Hinh nói.
- Nhưng đây không phải trong chò trơi?
- Không nhìn một chút xem trò chơi nhà ai.
Nạp Lan Minh Tuyết nhàn nhạt nhắc nhở một câu.
-...
Qua thời gian dài như vậy, rất nhiều người đã coi quán nét của Phương Khải chỉ là một nơi chơi trò chơi, mà đồ vật trong đó cũng không phải là thật, nhưng nghe Nạp Lan Minh Tuyết nói như thế, mọi người mới nhớ dù sao súng bắn tên lửa cũng là tiệm này làm ra, vì sao tiệm này lại không thể chế tạo ra?
- Lão bản, súng bắn tên lửa này có bán không?
Lý Hạo Nhiên rất coi trọng khẩu súng bắn tên lửa của Phương Khải, sau khi xác nhận là hàng thật, lập tức mở miệng hỏi.
Phương Khải nhún vai:
- Sinh ý bản điếm làm, trên bảng đen ghi rất rõ ràng.
- Vậy hợp tác thì sao?
Nạp Lan Minh Tuyết thuận miệng hỏi.
Trên thực tế thì Nạp Lan Minh Tuyết cũng không ôm nhiều hi vọng, dù sao phần lớn thời gian của Phương Khải đều là ở trong quán chơi game, những chuyện khác rất ít khi làm, thậm chí sinh ý của quán cũng lười quản.
Nạp Lan Minh Tuyết không ít lần có ý đồ, nhưng muốn hợp tác với một người như vậy, tỷ lệ thành công dường như rất thấp.
- Hợp tác thế nào?
- Hử?
Nạp Lan Minh Tuyết ngẩn ra luôn tại chỗ, thiếu chút nữa là cho rằng mình nghe nhầm.
Phương Khải đáp ứng, không phải không có nguyên nhân, mà là hắn nhận được một cái nhiệm vụ.
Tin tưởng khoa học: Truyền bá kiến thức căn bản về súng ống.
Nhiệm vụ miêu tả: Tham dự thảo luận nghiên cứu lý luận cơ sở của ba loại súng ống.
Nhiệm vụ ban thường. Mở ra tu luyện thất của trò chơi, đồng thời thu hoạch được một ngày sử dụng.
Nhiệm vụ thuyết minh: Thật ra cái này rất khoa học.
-... Ngươi tồn tại mới là không khoa học.
Phương Khải yên lặng nhổ nước bọt trong lòng.
- Đó là bởi vì khoa học của các ngươi quá mức nông cạn.
-...
Phương Khải không còn gì để nói.
- Ngươi nói cho ta biết tu luyện thất của trò chơi là cái gì đi.
- Hoàn thành nhiệm vụ sẽ biết.
Hệ thống trả lời.
Phương Khải:
-... Ngươi nói cho ta biết trước thì ngươi sẽ chết à.
Hệ thống không nói gì,
Phương Khải:
-...
- Hay là, chúng ta ra chỗ khác đàm luận đi?
Lý Hạo Nhiên nhìn mọi người đang vây quanh, mở miệng đề nghị.
- Ta đi Thanh Phong Minh Nguyệt Các bao một phòng.
Nạp Lan Minh Tuyết lập tức mở miệng.
-... Đồ vật như súng ống, chẳng lẽ có thể chế tạo?
Mấy người chơi ở thấy, thấy mấy người kia quyết định như vậy, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Nói tóm lại, súng ống này vốn là vũ khí kỳ lạ trong Resident Evil, trong lòng một số người, từ vật phẩm ảo mà có thể chế tạo thành vật thật thì đã vượt quá giới hạn nhận biết.
-----------
Thanh Phong Minh Nguyệt Các.
Phong ba đuổi người dường như đã qua, tạm thời không còn vấn đề gì.
Bên trong Resident Evil, dạy cho tất cả người chơi một chút tri thức liên quan tới vũ khí và thời đại điện khí, nhưng lại không phải là tất cả.
Đối với kiểu vũ khí này thì Nạp Lan Minh Tuyết cũng có một vài nghiên cứu nhất định, nhưng rõ ràng là thành quả không như mong đợi.
Mặc dù Lam Diễm Các chế tạo ra hàng nhái, nhưng căn bản mà nói, nó không cùng một loại, Lam Diễm Các chế tạo là thuộc về phạm trù pháp khí, một vài yêu tố chỉ là thêu hoa trên gấm để sử dụng.
Lam Yên rót rượu cho tất cả mọi người, lúc này Nạp Lan Minh Tuyết mới lên tiếng nói:
- Phương lão bản cảm thấy lên hợp tác như thế nào?
- Rất đơn giản.
Phương Khải mở miệng nói.
- Ý kiến của ta là, thành lập một sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật về súng ống, ta làm cố vẫn nghiên cứu, trong quá trình các ngươi chế tạo có vấn đề gì thì hỏi ta.
Đứng ở góc độ của Phương Khải, khi bọn họ nghiên cứu súng ống, chỉ điểm một vài tri thức liên quan là được rồi, còn phần sản xuất hàng loạt? Phương Khải không ngốc, sau khi sản xuất hàng loạt thì ai còn quản tới nữa? Hắn một không có quyền, hai không có người, kết quả chẳng lẽ về sau lại giao cho người khác?
Cho nên việc sản xuất hàng loạt hắn tạm thời không thể cân nhắc.
Phương Khải chỉ cần để bọn hắn dùng cách luyện khí, luyện chế súng ống thành một thanh pháp khí tương đối đặc biệt, vậy là đủ.
Trên cơ sở này, rồi mới nói chuyện về quyền lợi với nghĩa vụ khác.