- Ôi chao, nhớ ngày xưa khi lão phu mới đến đây lần đầu tiên, quán này chỉ chục cái máy. Bây giờ quy mô đã lớn như vậy rồi.
Nạp Lan Hồng Vũ ngồi trên ghế salon, nói.
- Hì hì, lão gia tử, ngài còn chưa thấy tiệm net mở hàng ngày đầu tiên.
Tống Thanh Sơn cười nói.
- Lúc đó mới thật sự là nhỏ, chỉ có bốn chiếc máy tính!
- Chỉ có ta và tên mập mạp chết bầm này.
Gã chỉ Vương Thái và Lương Sơn đang ăn mì tôm ở bên cạnh.
- Và lão Lương nữa chứ. Lúc đó quán chỉ có mỗi trò chơi Resident Evil, muốn chơi trò khác cũng không có, làm sao có nhiều trò chơi như bây giờ?
- Còn nữa nè!
Lâm Thiệu nói lớn:
- Các ngươi còn chưa trải qua thời kì chỉ có game offline, làm gì có công hội chứ, mọi thứ đều phải làm một mình!
- Ha ha ha! Khi đó lão bản vô cùng vippro, ngày nào chúng ta cũng đứng xem lão bản chơi.
- Bây giờ ta không còn vippro nữa à?
Phương lão bản cầm một cốc mì tôm đi đến.
- Nói về công hội…
Lam Yên nhíu mày nói:
- Các ngươi có để ý thấy điều này không? Tiểu Bạch, Kỳ Tiên đã lâu không xuất hiện rồi?
- Ai vậy?
Phương lão bản không biết.
- Ngươi chơi trong quán net à?
- Đúng vậy.
Lam Yên cau mày, nói
- Trong lúc lão bản đi Thần Tinh hải vực, trò chơi truyền kì cũng phát hành đúng không? Chúng ta xây dựng công hội, thu nạp một đám người mới, nhưng vài người chơi thân với chúng ta đã lâu chưa quay lại.
Nàng nhớ rõ một cô bé tên Tiểu Bạch, tính cách của cô bé rất hợp với nàng nhưng gần đây lại không thấy.
- Có lẽ họ bận chuyện gì đó.
Lão bản nói.
- Không thể.
Lam Yên nói.
- Kì quái là ngay cả QQ cũng không sử dụng nữa.
- Nàng nói thế khiến ta cũng nhận ra là công hội Nghịch Thiên cũng có mấy người mới như vậy. Lúc đầu bọn họ online rất đều nhưng bây giờ cũng không thấy đâu nữa.
Phương lão bản nói.
- Lão bản làm hội trưởng mà không để ý gì cả? Tại sao lại làm hội trưởng vậy?
Lam Yên nói.
- Hỏi ai đây. Chả lẽ ta phải đi hỏi thăm từng người à? Dù ta muốn làm thế nhưng hai bên chỉ quen trên mạng, ai biết bạn là ai?
Phương lão bản khinh bỉ.
- Tức quá! Hôm đó cô bé còn nói ngày mai chơi tiếp nhưng sau đó lại không thấy đâu cả.
Lam Yên nói.
- Các ngươi đang nói ai thế?
Một cô gái mặc áo màu lam nhạt đến đây. Đó là Diệp Tiểu Diệp và vài tu sĩ Vân Hải tông.
- Cái gì mà không gặp lại?
- Mấy người mới trong công hội của chúng ta. Ta chơi cùng bọn họ, còn nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Rồi đột nhiên họ không đến chơi nữa.
Lam Yên nói.
- Đột nhiên không thấy nữa à?
Diệp Tiểu Diệp hỏi:
- Có phải là đột nhiên không online, QQ cũng không liên lạc, truyền tin ngọc cũng không được, giống như mất tích?
- Làm sao ngươi biết?
Không chỉ Lam Yên, cả Nạp Lan Minh Nguyệt, Tống Thanh Sơn đều chú ý.
Diệp Tiểu Diệp nói:
- Cũng không biết có phải không, mọi người còn nhớ Chu Hồng Anh sư tỷ chứ? Chính nàng dẫn ta đến quán net đấy.
- Ngươi không định nói nàng cũng mất tích à?
- Không phải vậy
Diệp Tiểu Diệp nói:
- Bạch Lãng đại ca, Trương sư tỷ và vài tu sĩ khác lập nhóm với nhau đánh đến vòng mười sáu đội của cuộc chiến pháp sư trong Diablo2, các người còn nhớ không? Ta nghe Trương sư tỷ nói, bọn họ bị tông môn bắt đi và sau đó không còn liên lạc được nữa.
- Cái gì?
Phương lão bản cũng cảm thấy chuyện này có chút không ổn.
- Tin được không?
Đổng Thanh Ly và mọi người, kể cả Nạp Lan Hồng Vũ cũng tập trung lại.
- Chuyện này chưa chắc chắn lắm.
Lam Mặc, Nạp Lan Hồng Vũ nhìn nhau.
- Chuyện xảy ra từ lúc nào?
Nạp Lan Hồng Vũ hỏi.
- Tầm nửa tháng trước.
Lam Yên nói.
- Nửa tháng à?
Phương lão bản nói.
- Hình như thời gian không giống nhau lắm. Đám người trong công hội của ta biến mất gần một tháng rồi. Ta còn nghĩ do bọn họ không có tiền chơi net.
Thái Hi tông.
Khác với ở trong quán net.
Phần lớn ngươi chơi không còn cảm thấy vui vẻ như khi đi net.
Đám người chơi ở đây phải chịu vô số lần tra tấn trong ngày.
Chỗ này vốn là nơi để đệ tử Thái Hi tông đấu luyện. Bây giờ nó được cải tạo lại bằng cách phủ kín cấm chế ở xung quanh và trên không, dù là đào đất cũng khó thoát!
Từng tên đệ tử tông phái mặc áo màu xám đang thực hiện huấn luyện cường độ cao để dùng hết linh lực trong cơ thể.
Một gã trung niên mặc áo bào trắng là quản lý ở chỗ này. Tuy Tôn Giả mới là người chịu trách nhiệm nhưng lão không phải tự mình ra tay mà do đám tu sĩ tu luyện lôi pháp làm thay.
- Lôi pháp chính là pháp thuật chính khí nhất trong thiên địa!
Thiên Lôi Tử là một gã mũi ưng, đang răn dạy đám đệ tử bên dưới.
- Tổn Giả sai ta đến đây để dùng lôi pháp thanh tẩy tà độc trong cơ thể các ngươi!
Ánh mắt của gã thâm độc nhìn chằm chằm vào một người đệ tử bị trói trên cột trụ:
- Để tránh các ngươi bị tà độc quấy phá, khiến cho không thể tự kiềm chế, chúng ta sẽ có người nhìn chằm chằm các ngươi 24/24.
Gã chỉ vào tên đệ tử kia, nói;
- Để ta giúp các ngươi.
Gã bấm pháp quyết, vô số sấm sét màu lam bổ vào tên đệ tử kia. Sau đó tiếng kêu cực kì thảm thiết của y vang lên!
Đám đệ tử này vốn là thiên kiêu trong tông môn của họ, nhưng bây giờ ánh mắt của ai cũng vô thần, kêu rên thảm thiết, không còn tự tin, luôn phải lo sợ,lúc nào cũng như cái xác không hồn huấn luyện liên tục.
Bọn họ nhìn lên trời và muốn được như những chú chim đang bay lượn.
- Các ngươi đã nghe rõ rồi chứ! Hôm nay, một đám đệ tử đã được giải độc thành công và quay lại tông môn rồi. Nếu các ngươi chịu hợp tác với việc trị liệu của bản tông thì cũng sẽ được quay về tông môn như bọn họ.
Trong mắt bọn họ sáng lên chút thần thái nhưng ảm đạm xuống rất nhanh. Bọn họ hy vọng là sẽ có người đến cứu chính mình.
- Làm Yên tỷ, ta nhớ tỷ.
Một cô bé mười năm mười sáu tuổi đang sắp khóc đến nơi, nhìn về phía cấm chế bên ngoài, tỏ ra tuyệt vọng thì thầm: