Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 555: Trận chiến mở màn



Dịch: Mink

***

Trong cung điện, ai cũng tỏ ra hơi giật mình nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

- Bây giờ Wilson đã chuẩn bị nã pháo rồi chứ?

Hình chiếu một ông lão mặc trang phục thần quan màu trắng nói.

Trên tòa lâu đài, ba lỗ đen xuất hiện và ba họng pháo khổng lồ thò ra.

Ngay sau đó một đám người bay ra bên ngoài.

Người đúng trung tâm chính là Bụi gai đại địa Wilson.

Xung quanh gã chính là sáu kỵ sĩ và ba tên pháp sư mặc pháp bào màu trắng.

- Các người đắc tội chúng ta nên phải nhận thần phạt. Nhưng Thần ta nhân từ nên sẽ cho các người một cơ hội. Chỉ cần các ngươi giao ra con tin và chịu tắm rửa dưới vinh quang của Ngài thì các người sẽ được khoan hồng.

- A! Cái gì thế kìa? Đám thổ dân điên rồi sao?

Hình ảnh lại chuyển đến một chiến trường khác.

Đây là biên giới Đại Tấn.

- Không! Đám thổ dân này bị điên rồi! Bọn chúng tự mình đưa đến tận cửa! Đây thật sự là…

Lô Sắt đột nhiên chuyển giọng:

- Hay là bọn chúng đến để đầu hàng?

- Đám chiến sĩ của bọn chúng không mặc giáp trụ lại mặc quần áo màu trắng tinh như tham gia lễ hội? Hay là bọn chúng đã chuẩn bị tham gia lễ hổi?

Đám khán giả ở quảng trường cười lớn.

Trong đại điện, không ai phát ra tiếng động.

Trên chiến trường, một người đàn ông mặc giáp đỏ, đeo cự kiếm sau lưng bay ra trước.

Gã bay lên cao, nhìn từ trên xuống và tỏ ra khinh miệt:

- Các ngươi đến đây để đầu hàng à?

- Đó chính là Thiên vị kỵ sĩ Nộ Diễm Hacks.




Lộ Sắt giới thiệu.

Nạp Lan Hồng Vũ dẫn đầu, mặc áo trắng, đeo kiếm màu đen ở bên eo.

Lão nói:

- Các ngươi không nên tới đây.

Lão dùng ngôn ngữ của đám người ngoại vực do Khiết Tây Tạp dạy.

- A… Người này…

Jose và đám bạn ngạc nhiên.

Khí tức cao ngạo của lão đập thẳng vào mặt người xem.

Ai đứng ở quảng trường cũng ngẩn ngơ.

- Ta phải hỏi ngươi câu đó mới đúng. Nếu không đầu hàng thì các người đến đây để nhận lấy cái chết à?

- Ngươi học kiếm?

Nạp Lan Hồng vũ nhìn về cự kiếm sau lưng gã.

Hacks ngẩn người:

- Ngươi mù à? Sau lưng ta chính là kiếm, không học kiếm thì học cái gì?

Lão lạnh nhạt trả lời:

- Ngươi biết bản chất của kiếm là gì sao?

- Ai nha… Những người này nói chuyện thật thâm ảo!

Lô Sắt cảm thán.

- Có chuyện gì vậy?

Đám người trong đại điện cũng ngẩn người.

- Bọn chúng không biết sợ sao?

- Ta nghĩ Kiếm Thánh Khắc Lưu Tư là người có quyền lên tiếng nhất ở đây!

Thế giới pháp sư lão già nói.

Hacks nói:

- Kiếm trong tay ta là để thẩm phán kẻ địch của thần điện!

- Chỉ người có tâm mới có thể đạt tới đỉnh của kiếm thuật, người không có tâm, không thể luận kiếm. Ngươi không thành tâm.

Nạp Lan Hồng Vũ nói.

- Hít hà… Lời của lão gia này nói rất có đạo lý nha.

Sắt Kéo sờ tế kiếm ở bên hông.

Không riêng gì nàng mà cả đám kỵ sĩ ở bên cạnh cũng phải thay đổi cách nhìn.

Phương lão bản đứng xem ở phía sau:

- …

- Ha ha! Nếu người cảm thấy chỉ cần dùng một cái miệng có thể thuyết phục được chúng ta thì chắc người đang nằm mơ!

Hacks rút kiếm, cười mỉm.

Sắc mặt của gã dần dần lạnh lùng.

- Chỉ là một tên thổ dân chưa đến cấp tám cũng dám giáo huấn ta sao?

- Ngươi biết cấp tám là gì sao? Là đỉnh cao của nhân loại!

Hacks nói.

- Một kiếm sĩ chưa đến cấp tám cũng dám giáo huấn ta sao? Vậy ngươi hãy nhìn một kiếm này xem trước đã!

Hacks cười nhẹ.

Gã di chuyển chầm chậm.

Ngay lập tức gã đã xuất hiện ở trước mặt Nạp Lan Hồng Vũ!

Kiếm của gã rức lửa chém xuống!

- Thuấn trảm!

Rất nhiếu kỵ sĩ ở quảng trường hét lên.

- Có thể chém đứt một con ma thú cấp tám! OMG!

Nạp Lan Hồng Vũ chỉ nhẹ nhàng nghiêng người.

Lưỡi kiếm khổng lồ lướt sát qua bên người lão trong gang tấc!

Lão vẫn đứng chắp tay như chưa hề làm gì cả!

- Trời ơi!

- Cái quái gì vừa diễn ra vậy?

Quảng trường đã nổ tung.

Hacks vung tay và lưỡi kiếm lại chém thẳng về phía eo của lão!

Nhưng kết quả vẫn như trước đó, lão đã tránh thoát và lưỡi kiếm vẫn chỉ sượt qua một tí tẹo!

Toàn bộ đám người ở quảng trường đã há mồm chữ O.

- Đó là ai? Người mạnh nhất bên bọn chúng à?

Lan Sắt hỏi.

Trong đại điện.

Một gã thần quan hỏi:

- Tên thổ dân kia… thật sự chỉ là cấp bảy?

- Tốt! Tốt lắm! Không nghĩ là ta lại gặp được một kẻ khiến ta phải vận dụng lực lượng chân chính.

Kim văn trên trán gã phát sáng.

Gã bị bao phủ trong hào quang lóa mắt, và tỏa ra khí tức áp đảo.

Không khí xung quanh cũng vặn vẹo!

- Ngươi biết chênh lệch giữa chúng ta lớn như nào sao?

Hacks cười nhạo.

- Để người mở mang chút kiến thức, cái gì gọi là tốc độ!

Gã đã biến mất.

Giống như một cơn gió gã đang quay xung quanh người Nạp Lan Hồng Vũ nhưng không ai nhìn thấy!

Lúc này Nạp Lan Hồng Vũ đã tỏ ra nghiêm trọng.

Nạp Lan Hồng Vũ cảm nhận rất rõ ràng rằng lực lượng của đối phương đã đạt đến mức cao thái quá!

Chênh lệch như này thì kỹ xảo cũng không thể bù lại được.

Đột nhiên Nạp Lan Hồng Vũ hoảng hốt, nghiêng người sang một bên!

Lưỡi kiếm xẹt qua và xé tạo thành một vết chém rất lớn!

Máu tươi ướt đẫm vạt áo.

- Nhanh quá!

Đám người ở quàng trường than thở.

Kiếm khí của gã tạo thành một cơn bão lửa quay quanh người Nạp Lan Hồng Vũ!

Nhưng ngay lúc, lão lại xuất kiếm.

Kiếm của lão như một tia chớp màu đen!

Dù nhanh nhưng nó vẫn không thể so với tốc độ kinh khủng của đối phương.

Một kiếm này nhẹ nhàng như dải lụa rơi trên không, không có biến ảo và cũng không cần biến ảo.

Ngay sau đó, máu tươi vẩy ra.

Giờ khắc này, trong đại điện tất cả tồn tại đều đứng dậy.

Kiếm thánh Khắc Lưu Tư cũng nhìn chằm chằm vào một kiếm này.

Nếu như Hacks sử dụng lực lượng không thuộc về phàm nhân thì một kiếm kia lại như tiên nhân trên trời chém ra vậy!

- Lực lượng cảu ngươi tăng lên nhưng nó không thuộc về ngươi. Vì thế sơ hở của ngươi sẽ phóng đại càng lớn hơn thôi.

Nhất kiếm tây lai, thiên ngoại phi tiên. Ngộ được chính là hiểu, dù hiểu không đủ nhưng vẫn là ngộ.

Có lẽ lão còn chưa đạt tới cảnh giới kia nhưng lão đã nhìn thấy và chạm đến nó.

Kiếm của lão đã gần như hoàn mỹ.

- A!

- Người này…!