Hệ Thống Hậu Cung Nhị Thứ Nguyên Của Ta

Chương 1300: Sử Lai Khắc Thất Quái tụ tập



Đường Vũ Lân đang chuẩn bị tu luyện thì Hồn Đạo Truyền Tin rung lên, hắn lấy ra Hồn Đạo Truyền Tin nghe liền hưng phấn. Đường Vũ Lân kinh hỉ không thôi, hắn lại bấm dãy số của Đường Long gọi cùng đi.

Ring Ring

Đường Lon đang an giấc ở trên giường thì Hồn Đạo Truyền Tin rung lên, hắn mở đôi mắt vẫn mơ ngủ của mình ra nhìn Hồn Đạo Truyền Tin.

- Chuyện gì vậy Vũ Lân?

- 2 người đã tới Thiên Đấu Thành.(Đường Vũ Lân)

- Chờ ta một chút.

Xoạt

Đường Long ngồi dậy đánh thức Vũ Ti Đóa và Long Vũ Tuyết trong lòng, hai nàng xoa đôi mắt mong lung của mình nhìn Đường Long.

- Sao vậy?(Vũ Ti Đóa)

- À, 2 trong Thất Quái đã chạy tới Thiên Đấu Thành. Vũ Lân gọi ta cùng đi tiếp bọn họ.

- Chính sự quan trọng, anh mau đi đi.(Long Vũ Tuyết)

- Ừm, ngủ tiếp đi.

Đường Long mặc đồ xong, thân hình biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã ở bên cạnh Đường Vũ Lân.

- Chúng ta đi thôi.

Đường Vũ Lân hưng phấn khi gặp lại bạn bè của mình nên không có ngụy trang, hắn chỉ đơn giản đội nón cùng đeo khẩu trang sau đó đi ra ngoài, Đường Long lắc đầu, nện bước đi theo phía sau. Tổng bộ Đường Môn hầu như trải rộng toàn bộ Thiên Đấu Thành thế giới dưới lòng đất. Cho nên cửa ra cũng là bốn phương thông suốt. Mấy phút đồng hồ sau, Đường Vũ Lân và Đường Long liền xuất hiện ở Thiên Đấu Thành trên đường phố.

Đường Vũ Lân hai mắt híp lại, Tinh Thần Lực tản ra ngoài, không kiêng nể gì lan tràn ra ngoài. Tinh Thần Lực đạt tới Linh Vực Cảnh tản ra Tinh Thần Lực tìm kiếm, nếu không có cường giả Tinh Thần Lực đạt tới Linh Vực Cảnh sẽ không phát giác ra.

- Hả?(Thiên Cổ Đông Phong)

Thiên Cổ Đông Phong đang chuẩn bị đi vào Thiên Đấu Thành lớn nhất phòng đấu giá lúc lại dừng bước. Bên cạnh hắn, Cổ Nguyệt Na thấy Tháp chủ dừng bước cũng dừng bước theo, nàng nghi hoặc nhìn Thiên Cổ Đông Phong.

- Tháp chủ, có vấn đề gì sao?(Cổ Nguyệt Na)

Cổ Nguyệt Na mang theo khẩu trang, che lại rồi chính mình dung nhan nhưng một đầu huyễn lệ tóc bạc, cùng một đôi câu hồn đoạt phách màu tím đôi mắt lại không che dấu được thân phận nếu có người quen biết nhìn thấy.

- Không tệ Tinh Thần Lực! Na Nhi, ngươi cảm nhận được?(Thiên Cổ Đông Phong)

Cổ Nguyệt Na: Tinh Thần Lực dao động quen thuộc này là của Đường Vũ Lân.

Cổ Nguyệt Na lắc đầu, không có mở miệng, vì nàng cảm ứng được bên cạnh Tinh Thần Lực của Đường Vũ Lân có một đạo khí tức cực kỳ quen thuộc với nàng.

- Tinh Thần Lực của ngươi hẵn đã đạt tới Linh Vực Cảnh biên giới, không cần gấp gáp. Chờ ngươi đột phá về sau sẽ cảm nhận được.(Thiên Cổ Đông Phong)

- Tháp Chủ, ngài là nói, vừa mới có Linh Vực Cảnh Tinh Thần Lực cường giả tại phóng thích chính mình Tinh Thần Lực?(Cổ Nguyệt Na)

Cổ Nguyệt Na tuy biết Đường Long và Đường Vũ Lân ở phụ cận nhưng vẫn giả vờ không quen biết.

- Ân. Tựa hồ là đang tìm cái gì cũng không có chiến ý. Đi thôi, chúng ta đi vào. Thiên Đấu Thành, vốn chính là cái nơi ngọa hổ tàng long. Nếu không có hôm nay phải giúp ngươi đập món đồ vật, ngược lại là muốn đi xem một chút, là vị nào đại năng ở chỗ này.(Thiên Cổ Đông Phong)

Đường Vũ Lân thu lại Tinh Thần Lực sau đó nhìn sang Đường Long gật đầu ra hiệu. Hắn ở phía trước dẫn đường, ba lượn quanh hai lượn quanh về sau. Hắn liền thấy được thân ảnh quen thuộc.

Chứng kiến Nhạc Chính Vũ trong nháy mắt, Đường Vũ Lân nụ cười trên mặt liền trở nên nồng đậm. Nhạc Chính Vũ tựa hồ cảm nhận được Đường Vũ Lân và Đường Long tới gần, mãnh liệt xoay người thấy từ đằng xa bước tới Đường Vũ Lân và Đường Long.

Mắt thấy, hai người liền mặt đối mặt. Đường Vũ Lân lại đột nhiên ra tay, hướng Nhạc Chính Vũ chỗ ngực đập đi. Nhạc Chính Vũ đồng dạng ra tay, tay phải của hai người trên không trung va chạm.

BA

Hai tay chạm vào nhau sau đó gắt gao cầm nắm.

Đường Vũ Lân dùng sức kéo một phát, Nhạc Chính Vũ vẫn chêch lệch về sức mạnh nên bị Đường Long lôi tới bị Đường Vũ Lân dùng bả vai va chạm rồi thoáng một phát lồng ngực.

- Hoan nghênh trở về.(Đường Vũ Lân)

- Có phải hay không quá kích tình tràn đầy rồi hả?(Nhạc Chính Vũ)

- Chính Vũ, Tiểu Ngôn đây? Sao không thấy nàng đi cùng ngươi tới đây?

Đường Long mỉm cười nhìn Nhạc Chính Vũ, Nhạc Chính Vũ từ nụ cười Đường Long cảm thụ được mùi vị nguy hiểm.

- Nàng có chính nàng phải đi đường. Nàng tại lúc rời đi thậm chí không có nói cho ta biết nàng đi nơi nào, nhưng ta đại khái có thể đoán được một ít. Yên tâm đi, ta trước đã liên hệ qua nàng, nàng cũng là cái này một hai ngày đã đến.(Nhạc Chính Vũ)

- Lão Đại, tuy rằng ngươi tại Tinh Đấu Chiến Võng toàn bộ Liên Bang khiêu chiến thi đấu bên trên đã lấy được quán quân nhưng chúng ta cũng đều có không nhỏ tăng lên. Đừng đến lúc đó đều đánh không lại chúng ta.(Nhạc Chính Vũ)

- Long ca, tới lúc đó ta muốn so tài với ngươi.(Nhạc Chính Vũ)

- Ồ, một mình ta chấp ngươi cùng Tạ Giải cùng đấu đều không thành vấn đề.

- Ta cũng vậy, ngươi cùng Tạ Giải cùng lên đi.(Đường Vũ Lân)

- Đây chính là các ngươi nói, đừng để chúng ta đánh khóc.(Nhạc Chính Vũ)

Đường Vũ Lân buông tay Nhạc Chính Vũ ra, cả ba sóng vai đi ở trên đường phố.

- Đúng rồi, ta đã là Thượng Tá rồi. Bằng vào bổn sự tại Phương Nam Quân Đoàn lăn lộn kiếm được. Ngay cả ta gia gia cái kia lão cổ hủ đều không nói gì. Hai người quân hàm thế nào?(Nhạc Chính Vũ)

- Xem ra ngươi tại Phương Nam Quân Đoàn phát triển không sai.

Nhạc Chính Vũ vui mừng khi gặp lại mọi người, thời gian ở Phương Nam Quân Đoàn rất tốt nhưng không bằng cùng với mọi người.

- Chính Vũ, nói cho ngươi cái tin tức tốt, ngươi bây giờ đã là Hải Thần Các Trưởng lão một trong rồi. Có thể tham gia Hải Thần Các hội nghị.(Đường Vũ Lân)

- Hải Thần Các trưởng lão? Cũng đúng, trừ chúng ta 8 người cũng không còn người nào.(Nhạc Chính Vũ)

Vì cho mọi người cái kinh hỉ, Đường Vũ Lân cũng không có thông báo cho mọi người Sử Lai Khắc Học Viện và Đường Môn vẫn còn học viên với đệ tử sống sót.

- Thân là Sử Lai Khắc Thất Quái chi thủ đương đại, chẳng phải ngươi là Hải Thần Các Các chủ?(Nhạc Chính Vũ)

- Đúng vậy.(Đường Vũ Lân)

Nhạc Chính Vũ bắt đầu thì thầm với Đường Vũ Lân dự tính đi cửa sau giành lấy vị trí Hải Thần Các Phó Các chủ, có điều Đường Vũ Lân từ chối.

- Chúng ta khi xây dựng lại Sử Lai Khắc Học Viện thì Phương Nam Quân Đoàn sẽ ủng hộ chúng ta?(Đường Vũ Lân)

- Rất khó! Tuy rằng có chút đả kích ngươi nhưng ta vẫn muốn ăn ngay nói thật. Gia gia ta tại ta xuất môn trước liền rõ ràng nói cho ta biết. Hắn cùng Phương Nam Quân Đoàn cũng sẽ không ủng hộ chúng ta xây dựng lại Sử Lai Khắc. Bởi vì vậy rất có thể sẽ mang lại cho gia tộc cực lớn ảnh hưởng. Ít nhất, Sử Lai Khắc xây dựng lại thì Phương Nam Quân Đoàn sẽ không cản tay.(Nhạc Chính Vũ)

- Bất quá, có hai tình huống thì gia gia sẽ cân nhắc.(Nhạc Chính Vũ)

- Thứ nhất, chúng ta tại xây dựng lại trong quá trình thể hiện ra có thể đối kháng phản đối thế lực năng lực. Dưới loại tình huống này, hắn có thể cân nhắc cho nhất định được ủng hộ.(Nhạc Chính Vũ)

- Thứ hai, ta thành tựa Tứ Tự Đấu Khải Sư. Như vậy, ta thành Phương Nam Quân Đoàn kế tiếp nhiệm kỳ Quân Đoàn Trưởng, Phương Nam Quân Đoàn trình độ nhất định hướng chúng ta nghiêng vì cá nhân ta.(Nhạc Chính Vũ)

- Hai tình huống mà ta nêu rất khó thực hiện.(Nhạc Chính Vũ)

- Hai tình huống mà ngươi nhắc tới, chúng ta đều có thể đạt được. Ngươi chỉ cần đề thăng thực lực tới Siêu Cấp Đấu La là được, từ Tam Tự Đấu Khải thăng lên Tứ Tự Đấu Khải giao cho ta cùng Vũ Lân.

- Được không?(Nhạc Chính Vũ)

- Ta là Cửu tinh mà Vũ Lân gần bước vào Bát tinh. Ngươi nói xem?

Nhạc Chính Vũ giật mình nhìn Đường Long với Đường Vũ Lân, hắn không ngờ tới Đường Long là Cửu tinh Thần Tượng và Đường Vũ Lân là Thất tinh Thánh Tượng.

Đường Vũ Lân dẫn Nhạc Chính Vũ xuống căn cứ dưới lòng đất của Đường Môn, Nhạc Chính Vũ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt liền trợn mắt ngoắt mồm. Lam Mộc Tử vừa vặn từ bên trong đi ra, nhìn thấy Đường Vũ Lân, hắn mỉm cười.

- Các chủ.(Lam Mộc Tử)

- Lam sư huynh, không cần đa lễ.(Đường Vũ Lân)

Nhạc Chính Vũ chấn kinh khi thấy Lam Mộc Tử ở trước mặt mình, Nhạc Chính Vũ xoay sang nộ hống với Đường Vũ Lân nhưng chỉ vui đùa, Long Dạ Nguyệt đề nghị hai người Đường Vũ Lân và Nhạc Chính Vũ so tài một trận, kết quả là dù Nhạc Chính Vũ dùng tới Thánh Dung Thuật không có gây được thương tổn cho Đường Vũ Lân.

Đường Vũ Lân nhìn thấy Nội viện đệ tử đang xì xào bàn tán, hắn là biết đối với bản thân làm Hải Thần Các Các chủ thì vài Nội viện đệ tử trong lòng bất mãn nhưng trở ngại Long Dạ Nguyệt với Nhã Ly mới không có đề cập tới. Hắn thỉnh cầu Long Dạ Nguyệt có thể đúng ra tiếp một kích toàn lực của mình, Long Dạ Nguyệt cũng đồng ý.

Đường Long vận dụng tới Võ Hồn và Kim Long Vương Huyết mạch vào súc thế đánh ra Được Ăn Cả Ngã Về Không về phía Long Dạ Nguyệt, uy thế kinh khủng khiến cho Nội viện đệ tử kinh hãi đồng thời bọn hắn chứng kiến Long Dạ Nguyệt lùi về sau nửa bước, Đường Long thấy Long Dạ Nguyệt diễn kỹ chỉ lắc đầu.

Đường Vũ lân suy tư một lúc mới gọi điện cho Mang Thiên, khi Mang Thiên biết Đường Vũ Lân đạt tới Hồn Thánh mới tiết lộ tin tức liên quan tới cha mẹ cho Đường Vũ Lân, Đường Vũ Lân cũng căn dặn Mang Thiên vài điều mới dập máy. Hắn khi biết được tin tức của cha me mình liền đi tìm Tang Hâm, Tang Hâm nghe xong Đường Vũ Lân thuận lại câu chuyện suy nghĩ một lát.

- Đấu Linh Đại Lục là ba phiến đại lục bên trong nhỏ nhất, hơn nữa chỉnh thể địa hình hẹp dài, nhiều đồi núi khu vực. Muốn nói địa thế tương đối cao thành thị, ước chừng có ba cái mà ba cái trong thành thị, có hai cái đều là biên thuỳ tiểu thành. Lớn nhất một tòa thành thị là tại Đấu Linh Đế Quốc thủ đô tên là Linh Ba Thành. Bên kia vừa vặn có một cái Truyền Linh Tháp trọng yếu phân bộ.(Tang Hâm)

Có Tang Hâm chỉ rõ hướng đi, Đường Vũ Lân tinh thần tỉnh táo rất nhiều, hắn càng có niềm tin tìm được cha mẹ mình.

Hôm sau, Đường Vũ Lân nhận được tin từ Từ Lạp Trí bọn họ đã tới ga tàu, Đường Vũ Lân chạy tới ga tàu tìm không thấy được nơi hẻo lánh đứng lại.

Đường Vũ Lân: Đi qua khoảng thời gian này, mọi người tòng quân đều phát triển, mình cũng phát triển mà đồng bạn cũng vậy.

Đường Vũ Lân: Tiếp theo ba tháng, vì mọi người hoàn thành Tam tự Đấu Khải về sau, chính là bọn họ cùng một chỗ tiến về trước Đấu Linh cùng Tinh La hai nước thời điểm.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên, dường như có đồ vật gì đó dẫn dắt giống như, làm Đường Vũ Lân theo bản năng ngẩng đầu, hướng về xuất trạm miệng phương hướng nhìn lại. Đầu tiên đập vào mi mắt là một cái nhô ra bụng, sau đó mới là một cái to mập mà quen thuộc thân hình. Theo sát mập mạp đi ra, một gã thiếu nữ xinh đẹp, nàng như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng như trước tuyệt mỹ.

Đường Vũ Lân chủ động đi qua, cho dù là như vậy quen thuộc đồng bạn, tại hắn thần kỳ hóa trang thuật trước mặt cũng không cách nào phân biệt ra. Đường Vũ Lân đi tới cạnh Từ Lạp Trí cố tình va vào người hắn.

- Này, cẩn thận một chút.(Từ Lạp Trí)

Từ Lạp Trí khi bắt lấy vai Đường Vũ Lân liền cảm nhận được nơi bả vai đột nhiên truyền đến lực lượng kinh khủng. trực tiếp liền hướng về trước ngực của hắn va chạm đi qua. Diệp Tinh Lan tại phía sau hắn sắc mặt vừa là biến đổi, lại lập tức nở nụ cười.

Khi đụng vào người Từ Lạp Trí xong, Đường Vũ Lân giang hai tay ôm lấy Từ Lạp Trí.

- A. lão đại?(Từ Lạp Trí)

Từ Lạp Trí lúc này mới nhận ra Đường Vũ Lân.

- Các ngươi không hóa trang liền trở về?(Đường Vũ Lân)

- Chúng ta đều trưởng thành. Cùng trước kia vốn cũng không quá giống nhau. Hơn nữa, nơi này chính là phái đối địch địa phương.(Từ Lạp Trí)

Mang theo hai người tới chính mình lúc trước chờ đợi địa phương, xem một chút Từ Lạp Trí, nhìn lại một chút Diệp Tinh Lan. Đường Vũ Lân nụ cười trên mặt như thế nào cũng không che giấu được.

- Đội trưởng, những người khác đâu?(Diệp Tinh Lan)

- Chính Vũ đã tới nhưng không biết chạy đi đâu, nếu không ta kêu hắn cùng đi với ta đón các ngươi.(Đường Vũ Lân)

Ring Ring

- Vũ Lân, ngươi đang ở đâu?

- Long ca, ta đang ở bến tàu đón Tinh Lan cùng Lạp Trí.(Đường Vũ Lân)

- Tốt, ngươi đợi một lát có kinh hỉ cho mọi người.

Đường Vũ Lân không biết Đường Long nhắc tới kinh hỉ là gì, hắn cùng Diệp Tinh Lan và Từ Lạp Trí đứng chờ.

- Haha, các ngươi đều ở chỗ này.(Nhạc Chính Vũ)

- Ngươi đến thực vui vẻ.(Đường Vũ Lân)

Đường Vũ Lân xoay người lại thấy được Đường Long với Nhạc Chính Vũ mà ở sau lưng hai người là thân ảnh của Hứa Tiểu Ngôn.

- Đội trưởng.(Hứa Tiểu Ngôn)

Hứa Tiểu Ngôn nhào vào Đường Vũ Lân trong ngực, cho hắn một cái sâu sắc ôm. Nhạc Chính Vũ cười trộm liếc sang Đường Long bên cạnh, hắn dùng cùi chõ đụng Đường Long.

- Này, bạn gái ngươi đang ôm nam nhân khác trước mặt ngươi. Không có phản ứng gì sao?(Nhạc Chính Vũ)

Đường Long hơi đen mặt nhìn Hứa Tiểu Ngôn ôm Đường Vũ Lân.

- Khụ, Tiểu Ngôn nên thả ra Vũ Lân ra.

Hứa Tiểu Ngôn khuôn mặt đỏ lên, lúc này mới buông ra cho Đường Vũ Lân ôm.

- Còn kém Tạ Giải cùng Nguyên Ân rồi, bọn hắn như thế nào còn chưa tới. Thật sự là đủ chậm đấy.(Nhạc Chính Vũ)

- Có ít người a! Vô luận lúc nào, bao nhiêu niên kỷ, hay vẫn là thích ở sau lưng tiếng người nói xấu. Loại người này, thật sự là không có thuốc chữa.(Tạ Giải)

Tạ Giải âm thanh vang lên nhưng mọi người nhìn chung quanh không thấy bóng dáng hắn đâu.

- Tạ Giải, ngươi trốn ở chỗ nào? Giấu đầu lộ đuôi.(Nhạc Chính Vũ)

- Ta không đi ra, ngươi có ngon tìm được ta.(Tạ Giải)

Nhạc Chính Vũ một bên nghe thanh âm của hắn, một bên hướng chung quanh nhìn lại, thế nhưng thanh âm tựa hồ chính là tại bên người truyền đến đấy, lại căn bản không có Tạ Giải tung tích. Đúng lúc này, Đường Vũ Lân khóe miệng toát ra vẻ tươi cười, đột nhiên tìm tòi hướng về không khí nhất trảo. Đúng lúc, mọi người nhìn chăm chú thấy được bàn tay Đường Vũ Lân xuyên qua không gian đem Tạ Giải lôi ra ngoài.

- A Ôi.(Tạ Giải)

- Không có khả năng, lão Đại, ngươi làm sao tìm được ta?(Tạ Giải)

- Không tệ, lĩnh ngộ được Không Gian Chi Lực.

Những người khác nhìn không thấy Tạ Giải nhưng Đường Vũ Lân bản thân Tinh Thần Lực đạt tới Linh Vực Cảnh và Đường Long cảm ngộ Không Gian Chi Lực cao hơn Tạ Giải, cả hai đều phát giác Tạ Giải trốn ở trong Không Gian Thông Đạo.

- Không Gian Chi Lực sao? Cái này, không phải ngươi năng lực.(Đường Vũ Lân)

- Đây là bí mật. Lát nữa các ngươi sẽ biết. Hiện tại trừ rồi lão Đại cùng Long ca bên ngoài, các ngươi đoán chừng cũng không phải đối thủ của ta rồi. A, trừ Nguyên Ân ra.(Tạ Giải)

- Nàng đâu?(Đường Vũ Lân)

- Ở bên kia.

Tạ Giải và Đường Long cùng nhau chỉ về một hướng. Tầm mắt của mọi người hướng về ngón tay bọn hắn phương hướng nhìn lại, Nguyên Ân Dạ Huy như cũ là như vậy không hấp dẫn người chú ý, như cũ là bình thường nam tính bộ dáng, nàng cũng đã chứng kiến mọi người, cười tăng tốc bước chân đã đi tới.

Không có vội vã mang mọi người phản hồi Đường Môn, Đường Vũ Lân mang theo bọn hắn đi vào bên cạnh nhận được tầm thường trong góc, đơn giản cho bọn hắn hóa trang thoáng một phát. Dù sao, Sử Lai Khắc Thât Quái tại Truyền Linh Tháp cùng Thánh Linh Giáo đều là trên bảng nổi danh, 7 người tụ tập chung một chỗ dễ gây nên hữu tâm nhân nhận ra.

- Chúng ta bây giờ đi nơi nào?(Hứa Tiểu Ngôn)

Đường Vũ Lân quái dị nhìn Nhạc Chính Vũ, thoạt nhìn là Nhạc Chính Vũ không có tiết lộ thông tin cho Hứa Tiểu Ngôn.

- Ta đều bị dọa cho nhảy dựng, đồng dạng đãi ngộ cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia! Ai cũng chưa nói, yên tâm đi lão Đại.(Nhạc Chính Vũ)

Mọi người đều hiếu kỳ Đường Vũ Lân và Nhạc Chính Vũ trò chuyện cái gì, bọn họ rặn hỏi đều không đạt được đáp án. Đường Vũ Lân ở phía trước dẫn đường tới Đường Môn cứ điểm bí mật.

Hứa Tiểu Ngôn tiến tới bên cạnh Đường Long, đưa tay bóp bên hông thịt mềm, đôi mắt dịu dàng nhìn Đường Long nhưng đầy uy hiếp ý vị. Nguyên Ân Dạ Huy và Diệp Tinh Lan mỉm cười nhìn Đường Long, có điều đôi mắt lóe lên sự uy hiếp.

- Đây coi như là kinh hỉ mà Vũ Lân giành cho các ngươi. Đợi các ngươi bình phục tâm tình, ta có món quà bất ngờ hơn giành cho Học Viện và Đường Môn.

Đi vào đường cái, Hứa Tiểu Ngôn lôi kéo Nguyên Ân Dạ Huy trò chuyện, Diệp Tinh Lan và ôm cánh tay Đường Long, Nhạc Chính Vũ và Tạ Giải vừa đi vừa trò chuyện theo Đường Vũ Lân phía sau. Sử Lai Khắc Thất Quái cùng Đường Long diễn kỹ quá xuất sắc không để ai phát hiện. Tiến vào dân cư, cùng lần trước tiếp Nhạc Chính Vũ đi thông đạo lại không đồng nhất dạng, tiến vào phòng trong, tầng hầm ngầm, thang máy trầm xuống.

- Đây là đi đâu?(Tạ Giải)

- Đường Môn.(Đường Vũ Lân)

Ở trong thang máy, Tạ Giải mạnh miệng tuyên bố đối với chứng kiến cảnh tượng sẽ không khóc.

Đinh

Thang máy tiếng vang lên, hạ xuống cảm giác biến mất, hai phiến cửa kim loại hướng hai bên mở ra.

- Ta muốn xem một chút, cái gì khiến ta khóc…(Tạ Giải)

Toàn thân cứng ngắt khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Nguyên Ân Dạ Huy đi theo phía sau hắn, bởi vì nàng thân cao so Tạ Giải muốn thấp, cho nên không nhìn thấy phía trước phát sinh tình huống, vốn lấy nàng đối với Tạ Giải rất hiểu rõ, tự nhiên cảm giác được không đúng. Vội vàng quét ngang thân, từ Tạ Giải bên cạnh đi ra ngoài.

- Vũ lão sư.(Tạ Giải)

Tạ Giải tiếng thê lương đau buồn gào thét vang lên. Hứa Tiểu Ngôn cũng là Vũ Trường Không một tay mang ra ngoài, cảm tình sâu nhất, đồng dạng cũng là quát to một tiếng, liền xông tới. Đường Vũ Lân nở nụ cười, đúng lúc từng đạo thân ảnh từ nơi không xa đi tới.

- Vũ Ti Đóa? Từ Du Trình? Còn có Lạc Quế Tinh, Trịnh Di Nhiên cùng Dương Niệm Hạ. Trời ạ! Các ngươi đều còn sống?(Từ Lạp Trí)

- Nếu như không phải là vì chờ các ngươi trở về, ta đã mang theo bọn hắn rời đi. Chứng kiến các ngươi, ta cũng cuối cùng là yên tâm.(Vũ Trường Không)

Tạ Giải tò mò nhóm người Lạc Quế Tinh muốn đi đâu, khi biết là đi huấn luyện quân sự nơi bọn hắn ác mộng trải qua liền lộ ra Nội Viện đám học trưởng bọn họ lúc giống nhau, trên mặt toát ra cổ quái biểu lộ.

- Các chủ, ngươi dẫn bọn hắn đi nghỉ ngơi. Ta cũng muốn chuẩn bị một chút, mang nhóm người Lạc Quế Tinh lên đường. Nhóm đầu tiên người chọn lựa tổng cộng mười hai người. Bên kia đồng thời có thể dung nạp nhân số cũng không thể quá nhiều.(Vũ Trường Không)

- Vũ lão sư, khoang dẫn bọn họ đi đã. Ta có bất ngờ cho Học Viện và Đường Môn.

Đường Long nhờ Vũ Trường Không và Long Dạ Nguyệt triệu tập toàn bộ học viên của Học Viện, Tang Hâm triệu tập cao tầng Đường Môn tại căn cứ quảng trường.

- Phó Các chủ, ngài triệu tập mọi người lại có việc gì cần tuyên bố sao?(Tang Hâm)

- Ừ, các ngươi còn nhớ Sử Lai Khắc Thành bị tạc mà Sử Lai Khắc Học Viện và Đường Môn tổn hại nghiêm trọng nhân lực sao?

- Ta thông báo với mọi người, bọn họ kỳ thật vẫn còn sống.

Nhất thời, mọi người xôn xao bàn luận.

- Long ca, ngươi nói bọn họ còn sống là như thế nào? Chúng ta là tận mắt chứng kiến bọn họ đều ngã xuống.(Đường Vũ Lân)

- Đúng vậy, các vị lão sư hy sinh thân mình để chúng ta được sống.(Lạc Quế Tinh)

- Hắn nói không sai, chúng ta vẫn còn sống nhưng bề mặt thì chúng ta đã chết.(Vân Minh)

Giọng nói của Vân Minh vang lên làm cho mọi người giật mình, Đường Long không có thừa nước đục thả câu, cậu vung tay lên mở ra Không Gian Chi Môn, thân ảnh Vân Minh bước ra mà đối đuôi nhau là các trưởng lão của Hải Thần Các cùng lão sư và Nội viện đệ tử.

- Các Chủ, ngài vẫn còn sống?(Đường Vũ Lân)

- Ta đã không còn là Các chủ Hải Thần Các, ngươi bây giờ là đương đại Hải Thần Các Các chủ.(Vân Minh)

Mọi người ánh mắt đỏ dồn về phía Đường Long, đợi hắn giải thích. Đường Long chậm rãi kể lại toàn bộ quá trình, mọi người nghe xong đều kinh hãi.

- Miện hạ, Hải Thần Các Các chủ chi vị chẳng phải nên ngài làm tiếp sao?(Đường Vũ Lân)

- Không, như ta đã nói trước đó. Ta cùng các cựu túc lão Hải Thần Các trên danh nghĩa đã chết sẽ không tham dự vào Hải Thần Các hội nghị quyết sách cùng Học Viện quyết sách. Chúng ta sẽ đứng phía sau ủng hộ các ngươi cũng như bảo hộ.(Vân Minh)

- Vân Minh, Hải Thần Các Phó Các chủ vẫn trống 1 chỗ. Ta nghĩ ngươi vẫn đảm nhiệm Phó Các chủ đi, dù sao chúng ta vẫn còn nhỏ cần lão làng chỉ dẫn.

- Haiz, thôi được! Ta tạm thời đảm nhiệm Phó Các chủ chức vị nhưng có người phù thuộc sẽ đưa cho người đó.(Vân Minh)

Chúc mọi người có một buổi Giánh Sinh an lành & vui vẻ