Hệ Thống, Hoàng Thượng Xin Tránh Xa Ta

Chương 17: Bộc bạch



Hắn vắt xiêm y lên vách ngăn, bắt đầu cởi bỏ thắt lưng chuẩn bị hành sự, vừa đúng lúc Tử Ngọc ngửa cổ cười.

Thân hình to lớn mặc long bào đập vào tầm mắt làm cô thất kinh hoảng hồn, đôi tay khẩn trương che chắn thân thể.

"Hoàng thượng!"

Giọng hốt hoảng, hoa dung thất sắc, một màu trắng bệch bao phủ, trước mắt là nam nhân đã cởi bỏ thắt lưng, cô nhìn cũng đủ biết hắn đến đây để giải quyết nhu cầu, ra sức co ro thân thể che đậy những phần nhạy cảm.

"Hoàng thượng, sao người lại ở đây?"

"Tại sao trẫm lại không được ở đây?"

Minh Hiên Nhiên u trầm không vừa ý khi bị chất vấn, thắt lưng thả xuống sàn dứt khoát, cư nhiên cởi một lớp xiêm y.

"A..."

Hắn tắc lưỡi, đã quen với tên gọi cũ nhất thời chưa sửa đổi kịp. Hắn lại tiến đến gần, tầm mắt sáng quắc nhìn vào nữ nhân ôm thân thể, vẻ sợ sệt làm hắn khó chịu nhếch môi khinh bạc.

"Nàng che cái gì? Chẳng phải đều đã thấy hết rồi sao?"

"Hoàng thượng!"

- Đúng là đồ trơ trẽn !

Manh Tử Ngọc tức giận, không thể mắng thẳng thừng, nhưng bị hắn nhục mạ cũng không thể nhượng bộ, bèn dùng lời lẽ sắc bén đuổi kẻ mặt dày.

"Hoàng thượng, xin người đừng nói vậy!

Thần là nữ tướng của Nhiên triều, người là hoàng thượng, chúng ta chẳng có quan hệ gì ngoài vua - tôi!

Xin người đừng để bên ngoài có những lời đồn không hay?"

"Manh Tử Ngọc!!!"

Giọng thét ra lửa, long nhan phẫn nộ, Minh Hiên Nhiên tức giận đến mặt bao phủ một màu đỏ rần, từ trước đến giờ chỉ có hắn mới được phép chối bỏ người khác, không ngờ vật nuôi này của hắn lại cũng có lúc hỗn xược dám chối bỏ hắn.



- Quan hệ gì sao ? Nàng đã là người của ta còn dám nói không có quan hệ gì !

"Manh Tử Ngọc..."

Hơi thở nam nhân thành thục đáng sợ nóng rực bao trùm không gian tĩnh mịch, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn người trong nước dò xét.

Thái độ đến cử chỉ đều xa lánh ghét bỏ, Minh Hiên Nhiên bấy giờ mới để ý hình như không phải người giận hắn, mà là thật sự không thích hắn.

"Manh Tử Ngọc, nàng có biết nàng đang nói gì không?"

"Hoàng thượng, Tử Ngọc không biết, chỉ biết hiện giờ người đứng nhìn một nữ tử thân không mảnh vải như vậy có hợp lệ không?

Chuyện này mà đồn ra thì sau này thần còn biết gả cho ai?"

Thanh âm lưu loát trôi chảy, tầm dơ bẩn cứ nhắm vào đôi tuyết nhũ làm cho Tử Ngọc tức đến sôi máu, chỉ muốn một chiêu móc mắt hắn. Thế nhưng, cô không vì tức giận nhất thời mà làm hại chính thân chủ của mình, vả lại kẻ này muốn giết muốn làm hại không dễ.

Bởi trong tiểu thuyết có nhất mạnh, dù không có Cẩm Y vệ thì võ công của hắn vẫn cao hơn Thương Ánh Tuyết rất nhiều, Tử Ngọc lại chưa từng thăm dò võ công của hắn không thể liều mình oan uổng. Cho nên, cô ngoài ra sức che chắn thân thể thì chẳng thể làm điều gì khác hơn nữa.

Lời nói ra như kim chọc vào da thịt, vừa đau vừa nhức nhối, lỗ tai lùng bùng không thôi, hắn vo tay thành nắm đấm, vẻ mặt tuấn tú hiên ngang như thần, khí thế oai hùng vĩ ngạn nhưng ánh mắt lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

- Gả ?

Như một sự sỉ nhục, mắt xếch mở to, mày rậm lưỡi kiếm nhíu chặt, một màu đỏ chuyển dần sang tối đen như đêm không trăng, Minh Hiên Nhiên nghiến răng nghiến lợi, giọng nói vặn vẹo khàn khàn.

"Manh Tử Ngọc, nàng muốn gả cho ai? Nàng và ta đã..."

"Thần và người không có gì cả!"

Tiếng của đế vương bị cướp trắng trợn, ánh mắt sắc bén ghét bỏ rõ rệt mạnh dạn hướng thẳng về phía nam nhân, ngữ khí kiên định làm cho hắn không kiềm được cơn thịnh nộ, bất thình lình vương tay sang đó muốn ép người nghênh hợp.

- Manh Tử Ngọc, ta phải cho nàng biết thân thể nàng là của ta !

Minh Hiên Nhiên thô bạo túm lấy bắp tay ngọc ngà kéo người ra khỏi thùng nước, cả cơ thể kiều diễm không che hết được chỗ nhạy cảm lộ rõ trong tầm mắt.

Manh Tử Ngọc theo bản năng hất tay hắn, hắn dùng võ tấn công cưỡng chế cô, may mà cô thân thủ tốt đỡ chiêu, nhanh như chớp lách ra sau, nhắm chuẩn vào xiêm y treo ở trên vách ngăn, thoắt cái đã thành công mặc vào.

Nam nhân chốc chốc chết chân tại chỗ, có nào ngờ thân thủ của nữ nhân kia lại nhanh nhẹn đến vậy, nhanh như một sát thủ, còn dám chống chế lại chiêu thức của hắn.



Lần này hắn thật sự phải bàng hoàng với sự thay đổi quá lớn, hắn xoay người ra sau, ánh mắt chứa đựng từng tia nguy hiểm đầy sát khí vào đối phương.

Lớp xiêm y mỏng manh, thân thể lại ướt sũng, có mặc thì vẫn thấy những chỗ nhạy cảm, Tử Ngọc hai tay che lại, quỳ dưới sàn như nhận tội. Bộ dạng này làm cho hắn hoàn toàn mất hết hứng thú, lạnh lùng gằn giọng.

"Manh Tử Ngọc, nàng dám từ chối ta?"

Manh Tử Ngọc hơi cúi đầu, 7 phần khinh ghét 3 phần nhường nhịn, đáp.

"Hoàng thượng, đây là khuê phòng của thần, mong người hãy nghĩ cho danh tiếng của đôi bên."

"Manh Tử Ngọc, nàng có biết nàng đang nói gì với ta không?"

Giọng quát tháo, Minh Hiên Nhiên điên tiết, thật không thể ngờ nữ nhân này to gan lớn mật từ chối hắn còn muốn gả đi.

Từ khi nào vật nuôi của hắn lại dám tùy tiện quyết định cuộc đời của bản thân mà không phản là hắn. Bấy giờ hắn mới cảm thấy lâu nay đã quá nuông chiều nữ nhân này, để người hành động tùy hứng không có khuôn khổ.

Thương Ánh Tuyết nhất nhất nghe lời biến đâu mất rồi ? Không, người vẫn là Thương Ánh Tuyết, chỉ là hắn lơ là quản giáo để người quên mất thân phận của mình.

"Thương Ánh Tuyết!"

"Thần Manh Tử Ngọc, và thần biết những gì thần đang nói với hoàng thượng là xấc xược.

Nhưng..."

Đến nước này, Manh Tử Ngọc phải quật cường rạch rõ ranh giới với hắn, cô dán ngẩng mặt, đem tâm tư ra nói thẳng không chút kiêng dè.

"Hoàng thượng, Tử Ngọc đã không còn là Thương Ánh Tuyết, không còn hoàng hậu trước kia của người.

Thương Ánh Tuyết vốn đã chết từ khi bị rắn cắn, vượt cõi chết trở về hiện giờ là Manh Tử Ngọc.

Không có bất cứ mối quan hệ nào ngoại trừ quân - vương."

Thanh âm cứng cỏi, ngữ khí kiên định, dung mạo trở nên sắc sảo, đôi mắt hạc tận dụng hết uy nghiêm, toàn thân Manh Tử Ngọc toát ra khí thế xâm lược đối phương.

Hệ thống chợt vanh lên âm thanh trong tai nhắc nhở cô cẩn thận, nhưng, trước sau gì cô cũng phải làm cho hắn ghét, chi bằng tận dụng cơ hội này tiếp tục bộc bạch để hoàn thành nhiệm vụ thứ 2.