Quân hàm thường xuyên qua lại, chữ viết của hắn ngắn gọn súc tích, không hề thể hiện chút tình cảm nào với Manh Tử Ngọc.
Cô vẫn tưởng hắn từ trước giờ không yêu thân chủ của cô cho nên càng cách xa về thời gian và khoảng cách thì càng dễ quên nhau. Đợi đến khi cô trở về, có khi mỗi đôi đã có hạnh phúc riêng của mình.
Thế nhưng, cô không hề biết rằng, những tháng ngày cô rời đi chinh chiến, Minh Hiên Nhiên nhớ người da diết, mỗi đêm bước chân hắn đều lơ đãng đi đến Hà Ngọc cung.
Thỉnh thoảng, hắn sẽ dừng lại nhớ đến những kỉ niệm ngày xưa, khi hắn dò tâm ý của nữ nhân, chỉ hỏi một câu đơn giản liền nắm được trái tim người.
"Nàng thích ta chứ?"
Người khi ấy e thẹn không trả lời, nằm dưới thân thể hắn tuy phản kháng nhưng lại biểu lộ ra chút thâm tình. Cũng vì nắm được điểm đó, hắn lại say xỉn, lợi dụng việc đó mà cùng người xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đến nay, người từng yêu hắn bằng cả mạng sống sớm đã không còn, chỉ để lại một con người khác, song lại gây thương nhớ cho hắn, nhớ đến nỗi hắn dường như đã công nhận bản thân dao động.
"Tử Ngọc, chỉ cần nàng bình an trở về, chúng ta sẽ là của nhau!"
Dạo này mặc dù nữ nhân hắn yêu mang thai con của hắn, nhưng hắn lại không mấy bận tâm, ngày đêm chỉ bận việc nước, mong chờ tin tốt từ người phương xa.
Còn Tử Ngọc, trong liều chịu cái giá lạnh có chút cô đơn, cô nhớ đến nam nhân cô muốn gặp, nhớ thời gian ở cạnh người, nhẹ nhàng bình yên.
Người dần chìm vào những mơ mộng hảo quyền chợt hệ thống vang lên giọng nói.
"Manh Tử Ngọc, hãy chú ý nhiệm vụ cuối cùng, một mối tình khắc cốt ghi tâm cho nữ chính, đừng để bị lệch nhiệm vụ!"
"Lệch nhiệm vụ?"
Tử Ngọc có chút không hiểu, cô muốn hỏi, nhưng hệ thống nói xong lại biến mất, có gọi như thế nào cũng không xuất hiện. Cô nhíu mày cau có khó chịu, đây là lần đầu cô gặp qua kiểu xuyên không hệ thống mà bị hạn chế như vậy.
Nhưng, đó cũng không phải là vấn đề, cô không hề quan tâm lời nhắc nhở, đinh ninh sẽ làm thân chủ trở nên tốt đẹp mà không biết rằng, trái tim kia vẫn chưa yêu thật lòng người cô chọn.
Gió đông bên ngoài liên tục thổi, khiến cô không muốn phung phí thời gian nghĩ lung tung, khí hậu ở đây không ổn định, ốm là chuyện rất xa xỉ đối với cơ thể này.
Thế nên, cô học cách tự bảo vệ mình, học cách tự chăm sóc mình, học cách kiên cường, cũng học được sự trầm tĩnh.
Trước mặt các thuộc hạ của mình cô luôn là một người tính toán kỹ càng. Trong số các thành đô dựng lên, thành Quan Đông là hùng mạnh nhất, lớn nhất, vững chắc nhất, rất khó để công kích.
Manh Tử Ngọc vốn định dùng kế vây hãm, ngăn thương gia vào thành, vây khoảng nửa năm sẽ bắt đầu ra tay, để có thể giảm số lượng hy sinh đến mức tối thiểu. Giờ nếu muốn dùng thành Quan Đông làm quà để cô sớm đến được với Từ Dạ Tuân thì không thể chậm trễ.
Thành Quan Đông địa thế hiểm yếu, nếu chỉ có thống lĩnh Hạn Hằng thì không đáng sợ, có điều...Manh Tử Ngọc nhớ rất rõ trong tiểu thuyết có nhắc đến nam phụ thứ 2, kẻ này trên chiến trường vừa gặp đã thích Thương Ánh Tuyết, nhưng vì hai bên là địch, quyết đấu đến một mất một còn.
Sau vài lần ra trận, Thương Ánh Tuyết cũng tự cắt đầu của đối phương, kết thúc mối tình vừa chớm nở từ một phía.
Tử Ngọc nhớ đến đây cảm thấy tội nghiệp, nhưng phận hắn là nam phụ thứ 2 không thể sống, cô bắt buộc phải giết người này.
Cô lặng lẽ lật xem cuốn sổ trong tay, đó là tư liệu về tướng Kỳ Anh của thành Quan Đông. Người này không ham tửu sắc, được lòng quân sĩ, dụng binh như thần. Khi Minh Hiên Nhiên và Minh Dung Phục tranh đấu, người chỉ dựa vào vỏn vẹn gần mười vạn binh lực trong tay lập thành Quan Đông, đưa Hạn Hằng lên làm thống lĩnh, còn người thì phò tá Hạn Hằng, dần biến thành Quan Đông sắp thành một nước nhỏ riêng.
Kỳ Anh vô cùng cơ trí, người đã tính toán đường lui cho thành Quan Đông khi Minh Hiên Nhiên đánh bại Minh Dung Phục. Hiện nay lương thảo trong thành đầy đủ, dùng kế đĩ dật đãi lao, bởi đại quân của Manh Tử Ngọc từ xa tới, cần dùng số lượng lương thảo khổng lồ. Hơn nữa nếu luận địa hình, chắc chắn không thể am hiểu bằng đối phương.
Manh Tử Ngọc buộc phải phân tích hậu quả kĩ lưỡng rồi bẩm báo Minh Hiên Nhiên trước khi hành động. Mấy ngày sau, cô rất nhanh nhận được sáu chữ hồi âm.
- Không tiếc bất cứ giá nào !
Ngữ khí quyết tuyệt, mệnh lệnh không thể làm trái, bất cứ giá nào, hắn là muốn Manh Tử Ngọc cũng phải hy sinh ?
- Đúng là ích kỷ !
Nhưng giờ, Manh Tử Ngọc không thể không hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, chiếm được thành cô sẽ được tự do. Cô nhanh chóng lệnh phó tướng quản lý toàn bộ việc quân, bàn bạc chiến lược tấn công thành Quan Đông.
....
10 ngày sau, Manh Tử Ngọc theo kế hoạch mai phục, đi hành thích Kỳ Anh.
Thủ vệ thành Quan Đông không thể phát hiện ra Manh Tử Ngọc đột nhập, nhưng cô tìm khắp phủ đệ của Kỳ Anh cũng không thấy bóng dáng người đó. Sau đấy mới biết người ở trên tường thành, đi tuần cả đêm.
Kỳ Anh cũng nghe qua danh tiếng Thương Ánh Tuyết, nhưng chưa biết người đã đổi tên, nghe tin nữ tướng chuẩn bị tấn công thành, người biết rõ lần này đối phương kì này rất khó đối phó, nên càng phải cảnh giác cao độ.
Manh Tử Ngọc đứng cách xa thành hơn hai dặm đợi Kỳ Anh xuất hiện, từ canh ba nửa đêm đến tận khi trời sáng.
Cô quan sát địa hình, tay cầm chắt Liên Hoa tiễn, tư thế vương cung chuẩn bị, tự tin khi kiệu chở Kỳ Anh đi qua, trong chớp mắt cô sẽ bắn chết hắn, sau đó đào tẩu một cách suôn sẻ, hoàn thành nhiệm vụ, nào ngờ...người lại cưỡi ngựa đi qua.
Manh Tử Ngọc có hơi lúng túng, không phải vì ngựa phi quá nhanh, mà khi hệ thống hiển thị thông tin của Kỳ Anh cô liền đứng hình.
Vị tướng tài giỏi kia thực tế chỉ là một thằng nhóc, chạc tuổi 18 19, tuổi đời còn nhỏ như vậy mà phải chết sớm làm sao Tử Ngọc có thể ra tay ?
Thế nên, cô đã không ám sát người, quyết định tìm cách khác chiếm thành Quan Đông.