Thế nhưng, nhiệm vụ là nhiệm vụ, cô không giết Kỳ Anh sẽ không lấy được thành Quan Đông. Dằn vặt giữa tình và lí, cuối cùng Tử Ngọc lại giương cung lên lần nữa.
Kỳ Anh nhanh chóng xoay người xuống ngựa, đối diện với mũi tiễn nguy hiểm đang lao tới, bình tĩnh vứt bỏ trường thương của mình, dang tay đón nhận.
- Kỳ Anh !
Khóe môi rỉ máu, áo giáp dưới thân hiên rõ màu đen sáng loáng, xung quang chợt yên tĩnh. Kỳ Anh im lặng nhìn người bên trên thành tay áo tung bay. Đối diện với sát tinh nơi sa trường trong truyền thuyết này, lại là người mình yêu nhất, Kỳ Anh biết mình có đánh tiếp cũng thua, chấp nhận chết trong tay người.
Mũi tên xuyên qua cơ thể, thấm đẫm mảng máu lớn, Kỳ Anh chỉ nhìn Tử Ngọc không nói gì. Ánh mắt bi thương đó, Tử Ngọc chưa từng trông thấy, khiến lòng cô nhói lên.
Cô siết chặt lấy cung, thấy tay mình nặng tựa ngàn cân, dùng toàn bộ sức lực cũng không thể nào bắn tên ra được.
Lúc này, mọi người xung quanh mới kịp phản ứng, đợi khi đuổi tới nơi đã không thể nào ngăn cản được mũi tên vô tình đâm vào tướng quân trẻ tuổi.
Tử Ngọc bắn tới đây đã không muốn làm tiếp, bẻ gãy Liên Hoa tiễn, cả đời không muốn dùng tới, một thân ảnh nhanh nhẹn phóng tới chỗ Kỳ Anh.
Người bị trúng 2 mũi tên nhưng vẫn rất dũng mãnh, thấy Tử Ngọc lao tới lại cầm thương lên. Tử Ngọc rút ngay thanh kiếm uốn lượn quanh thân như roi của mình, khí thế hùng hồn lên tiếng.
"Kỳ Anh, người đầu hàng đi!
Ta sẽ xin với hoàng thượng tha cho người, ta đảm bảo dân chúng trong thành sẽ bình yên vô sự!"
Kỳ Anh chỉ khẽ cười nhẹ, chĩa trường thương về phía Tử Ngọc như ngầm chấp nhận quyết đấu một mất một còn. Nhưng Tử Ngọc không muốn ra tay, vũ khí quấn quanh thân cô là thứ lợi hại gần ngang ngửa với Liên Hoa tiễn, là kiếm nhưng lại như roi, mỗi một động tác khỏe khắn xuất ra có thể lấy đầu cả hàng chục người.
Tử Ngọc không muốn giết Kỳ Anh, niệm tình nghĩa ở bên nhau mấy tháng muốn khuyên cho được người.
"Manh Tử Ngọc, đừng phí hơi sức!
Tỷ cứ việc giết ta đi!"
Giọng bất khuất, ánh mắt chứa đựng bi thương và tuyệt vọng, khiến cho Tử Ngọc có thế nào cũng không thể ra tay. Trong một khắc, cô bỏ lại nam nhân kia, ra tiếp ứng đánh kẻ địch.
Quân sĩ trong thành Quan Đông bắt đầu dao động, liên tiếp bị đánh lui, máu đỏ nhuộm khắp nơi, Tử Ngọc mở đầu cho trận chiến, kiếm trong tay vô tình, đoạt mạng hàng loạt.
Cô nhanh như cắt nhảy lên một con ngựa, phó tướng dẫn theo người thừa thắng truy kích. Tử Ngọc tàn nhẫn cũng tàn nhẫn, cô quay đầu nhìn về nơi có vị tướng lĩnh toàn thân đầy máu, được quân sĩ liều mạng bảo vệ tháo chạy.
- Kỳ Anh, coi như kiếp này ta nợ đệ !
Người to gan lớn mật để Kỳ Anh tháo chạy khỏi thành, sau đó cô nhanh chóng trở về kinh thành trong ngày.
Đi mất 10 ngày mới về đến triều, hay tin tiểu hoàng tử chào đời, Tử Ngọc cũng đến mang tin tốt đến chúc mừng.
Trong Đại Điện, người búi tóc cao, trâm bạc hồ điệp giữ tóc, quỳ phục bên dưới cúi người cung kính.
Chúc mừng hoàng thượng có một tiểu hoàng tử, cũng chúc mừng hoàng thượng sắp thống nhất Nhiên triều."
"Được rồi, Tử Ngọc, nàng đứng lên đi!"
Nam nhân không gặp lâu nay ngồi chễm chệ trên ngai vàng, tùy tiện phẩy tay ra hiệu cho Tử Ngọc. Xa cách một thời gian mà hắn tưởng chừng 10 năm, gặp lại người hắn rất muốn bước tới ôm chặt, nhưng vì đang ở Đại Điện, và vì mối quan hệ của họ không còn như trước mà hắn phải kiềm nén.
Tử Ngọc vừa đứng lên đã vội trả lại Liên Hoa tiễn do chính tay cô phá hủy. Hắn nhìn thấy rất tức giận, người làm như thế chẳng khác nào đang ngầm ép buộc hắn chuẩn bị phế người làm thứ dân, thực hiện lời hứa trước kia ?
Tuy, không nói ra, nhưng hắn biết Manh Tử Ngọc công thành Quan Đông nhanh chóng như vậy đều vì mục đích riêng của mình.
- Tử Ngọc, gần một năm xa cách mà nàng vẫn còn tư tình với kẻ kia sao ?
Hắn híp mắt nặng nề nhìn xuống, sở dĩ hắn để Tử Ngọc liên tiếp công ba thành đô, 1 là vì muốn thống nhất Nhiên triều, 2 là muốn đôi tình nhân kia xa cách nhau, thời gian làm mai một tình cảm. Thế mà, hắn lại không thành công, Tử Ngọc vẫn là vì muốn gả cho người khác mà hoàn thành nhiệm vụ.
Liên Hoa tiễn trao trả lại, Tử Ngọc định lên tiếng nhắc hắn chuyện trước kia, còn chưa kịp nói đã bị hắn chặn họng.
"Trời cũng đã tối muộn rồi, nàng ở ngoài chinh chiến mệt mỏi, về Hà Ngọc cung nghỉ đi.
Ngày mai mở tiệc mừng chúng ta sẽ nói chuyện!"
"Vâng...hoàng thượng..."
Tử Ngọc không thể không tuân mệnh, thiết nghĩ dù sao cô đi đường dài cũng mệt nên nhu thuận trở về cung của mình.
Lâu ngày xa cách, Hà Ngọc cung vẫn như cũ, yên tĩnh và vắng vẻ, Ninh Hà cùng Vô Tường và Tinh Nhi ra nghênh đón. Hai đưa trẻ ngày nào còn non nớt, mới gần một năm mà đã trổ mã lớn khôn.
Cô cùng họ nói chuyện hàn huyên rất lâu, sáng hôm sau lại lên thượng triều.
Tử Ngọc khải hoàn trở về, triều thần bắt đầu giở trò xu nịnh, cô mặt không biểu cảm, im lặng không tham gia, cuối cùng những người kia phải tự động ngậm miệng.
Thành Quan Đông giờ đã quy hàng, Nhiên triều cũng đã thống nhất, tâm nguyện của cô đã hoàn thành, tiếp theo là mục đích của mình. Cô nhìn thẳng vào nam nhân hầu cận bên đế vương, giữa triều công khai ánh mắt tình tứ.
Từ Dạ Tuân cũng không e ngại cười lên đối đáp, tình chàng ý thiếp trước mặt đế vương, làm cho Minh Hiên Nhiên trong lòng hậm hực, tay gắt gao bóp vào đầu long trạm trên ghế.
Tử Ngọc vừa quỳ phục xuống chuẩn bị đưa ra yêu cầu thì bất ngờ thị vệ bên ngoài chạy vào báo tin.
"Khởi bẩm hoàng thượng, Kỳ Anh tướng quân của thành Quan Đông đến để quy hàng."
- Kỳ Anh ? Quy hàng ?
Người vừa nghe liền chấn động, Minh Hiên Nhiên ngồi trên cao to giọng cho truyền người vào diện kiến. Hắn đặc biệt thích dùng những người trẻ tuổi có tài năng, nếu đã đến quy hàng nhất định hắn sẽ không giết, mà tận dụng cho mục đích riêng của mình.