Bất Vong vốn là một thanh kiếm có lịch sử tồn tại từ rất lâu, lâu đến mức không ai còn nhớ đến nó cũng như nguồn gốc của nó. Ngay chính cả nó, cũng không ý thức được mình vì sao lại tồn tại đến chủ nhân gần nhất của mình là ai nó cũng không nhớ được thì người tạo ra nó là ai, nó sao có thể nhớ ra chứ!
Nó chỉ là một thanh kiếm bị vứt bỏ, một thanh kiếm không có tình thương!
Nó nằm dưới một ngọn núi rất lớn, trên đỉnh phủ băng tuyết, dưới chân núi lại có rừng già bao quanh, xung quanh nó toàn là đất đá, không hề có mật động dẫn đường, không hề có ảo cảnh ấn định, cũng không hề có phong ấn.
Xung quanh toàn là đất cát, nó không rõ mình đã nằm ở đó bao lâu, với khả năng của nó, vốn có thể dễ dàng bổ đôi quả núi này, thoát ra ngoài, nhưng nó luôn cảm thấy việc làm đó không hề có ý nghĩa. Ở trong đây nhàn nhã yên bình như vậy, nó chạy ra ngoài cái làm gì!
Bất Vong cứ như vậy ngốc ở trong lòng núi sâu, tận đến khi lôi kiếp của Nhiễm Thanh Vân xuất hiện.
Nhiễm Thanh Vân tu luyện đến độ kiếp, bởi vì y là người phát triển lệch ra khỏi quy luật của thế giới nên bị Phó Kim Phong cho vào danh sách đen, Phó Kim Phong vốn liên kết với thiên đạo, nhân cơ hội này đánh chết Nhiễm Thanh Vân để diệt trừ hậu họa.
Trùng hợp một cái, thời điểm thiên đạo giáng thiên kiếp, Nhiễm Thanh Vân lại đang ở gần đỉnh núi chứa Bất Vong. Bất Vong không muốn rời khỏi nơi ở ngàn năm, lại bị thiên kiếm của Nhiễm Thanh Vân bổ đôi núi, khiến Bất Vong phải lộ ra ngoài ánh sáng.
Thiên đạo trong lúc bất cẩn, gây thù chuốc oán với Bất Vong. Mà Nhiễm Thanh Vân vô tình ở gần, liền được Bất Vong nhận làm chủ nhân, ký khế ước linh hồn Nhiễm Thanh Vân, muốn nhờ Nhiễm Thanh Vân xử đẹp thiên đạo kia.
Cuộc gặp gỡ của hai chủ tớ bọn họ chính là vô tình như vậy.
Nhiễm Thanh Vân vốn không định nhận Bất Vong bởi vì y đã có một khối sắt ngàn năm cực kì phù hợp đề rèn kiếm rồi, nhưng mà Bất Vong điên cuồng đi theo còn giúp Nhiễm Thanh Vân đỡ không ít thiên đạo, Nhiễm Thanh Vân đành phải cùng Bất Vong thực hiện liên kết.
Bất Vong chỉ là một thanh kiếm trơn, Nhiễm Thanh Vân liền dùng khối sắt kia làm vỏ kiếm.
Khối sắt cực kì không tình nguyện.
Nó rõ ràng có thể làm kiếm, tại sao chỉ vì một thanh kiếm không rõ nguồn gốc từ núi đã chui ra mà nó phải thành vỏ kiếm chứ! Nó không muốn làm vỏ kiếm đâu. với khả năng của nó, nó có thể trở thành một thanh kiếm mạnh nhất.
Vỏ kiếm ở bên Nhiễm Thanh Vân điên cuồng từ chối.
" Ta sao có thể làm vỏ kiếm chứ! Ta thấp nhất cũng phải thành đại đao người người kính nể." Vỏ kiếm không can tâm nói với Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân đã lập khế ước với Bất Vong mất rồi, y làm hai cái kiếm đã làm gì? Y dùng không hết mà! hơn nữa Bất Vong còn chưa có vỏ kiếm.
Cuối cùng, Nhiễm Thanh Vân vẫn là đem cục sắt ngàn năm kia làm thành vỏ kiếm. Trong khi chế tạo, cục sắt kia điên cuồng làm ra mấy cái hành động ngăn cản động tác của Nhiễm Thanh Vân nhưng cuối cùng vẫn bị Nhiễm Thanh Vân gõ thành bộ dạng của vỏ kiếm.
Vỏ kiếm điên cuồng tố cáo, không chịu chấp nhận sự thật, mỗi lần bị Nhiễm Thanh Vân đút Bất Vong vào người đều điên cuồng kháng nghị. Nhiễm Thanh Vân đối với cục sắt có linh tính này vô cùng đau đầu.
Nhiễm Thanh Vân có 1 cái không gian linh hồn, nhưng mà nếu để vỏ kiếm cùng Bất Vong ở trong không gian, toàn bộ đồ trong không gian của y sẽ bị hủy hết. Mất vài lần như thế, Nhiễm Thanh Vân đành phải tìm một cái giới chỉ, tách 2 bọn họ ra.
Vỏ kiếm cùng kiếm bất hòa thì phải làm sao? Online chờ!
Nhưng Nhiễm Thanh Vân không hiểu vì sao, có lần y bỏ quên vỏ kiếm cùng Bất Vong ở trong không gian kết quả, khi lấy ra, vỏ kiếm trở nên cực kì ngoan ngoãn, mặc dù bình thường vẫn sẽ cứng giọng với nhau, nhưng Nhiễm Thanh Vân có thể nhận ra, bầu không khí giữa hai bọn họ đã có chuyển biến.
"Ngươi làm gì nó vậy?"
Nhiễm Thanh Vân nhìn không nổi bộ dạng mới tựa thiếu nữ cứng miệng thẹn thùng của vỏ kiếm, bí mật truyền âm cho Bất Vong.
Bất Vong cười như không cười:" Bí mật"
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Thật ra chuyện khi đó cũng không có gì tự hào để mà kể. Nhiễm Thanh Vân sau khi dùng Bất Vong chém đôi ma tôn của một thế giới, không hề làm vệ sinh đã nhét Bất Vong cùng vỏ kiếm vào trong không gian. Bất Vong khi đó bị máu của tên ma tôn kia làm ảnh hưởng, bởi vậy mới làm ra mấy cái hành động giới hạn độ tuổi với tên vỏ kiếm đáng ghét kia.
Bất Vong:"..." Quan trọng nhất là, nó vậy mà lại thích làm mấy hành động đó với tên kia!
Vỏ kiếm bị ánh mắt của Bất Vong dọa sợ, run rẩy cảnh cáo:"... ngươi nhìn ta cái gì? Ngươi không được lại gần đây..."
Bất Vong:"...."
Vỏ kiếm:".... Đệch mọe ngươi, ngươi cút sang bên kia..." Lần trước, thần hồn của nó bị dập sắp nát luôn rồi, khó khăn lắm mới hồi phục lại được một chút!
Bất Vong:" Phản kháng vô hiệu."
Vỏ Kiếm:"... vô hiệu con mẹ nhà ngươi."
Bất Vong đúng tình hợp lý, gật đầu:" Đúng vậy, vô hiệu với con dâu của mẹ ta!"
Vỏ Kiếm:"..."
Con dâu cái đệch, ai là con dâu mẹ ngươi? Lại nói, ngươi đến chủ nhân đời trước còn không nhớ thì có thể nhớ danh tính của mẹ ngươi chắc? Tên thần kinh này!
Bất Vong:" Được rồi mà nhóc, cái bộ dạng lo lắng cho người ta lần trước đâu rồi, bộ dạng đó mới đáng yêu, bộ dạng này cũng đáng yêu, nhưng mà không đáng yêu bằng."
Vỏ kiếm:" Đáng yêu cái rắm, cút! Nếu không phải ngươi lừa ta, ta sẽ lo lắng như thế chắc."
Bất Vong:" Oan cho ta mà, ta khi đó thật sự bị máu ma ảnh hưởng mà!"
Vỏ kiếm:" Cút!" Lần đó ngươi bị ảnh hưởng, những lần khác thì sao hả? Tên chó chết mất dạy này!
Bất Vong:" Cũng chỉ mới làm ngươi mấy lần, ta khi đó thần trí không tình táo, cũng không thể tính là thật."
Vỏ kiếm:"... sao có thể không tính là thật? Ngươi, ngươi có biết, ta khi đó... ta..."
Bất Vong:" Ngươi làm sao?"
Vỏ kiếm:"..."
Bất Vong vươn hai tay vô hình:" Vậy thì lần đó cứ tính là thật đi. Tới đây để ta chịu trách nhiệm với ngươi nào!"
Vỏ kiếm:"... Cút, ai thèm ngươi chịu trách nhiệm."
Bất Vong quân tử vô ngực vô hình:" Ta là một cây kiếm có trách nhiệm, chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với vỏ kiếm của mình."