Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 169: Huyễn cảnh



Chiến trường: La Thần

Chiến trường hiện tại vẫn kịch chiến vang trời chấn động tứ phương, hai bên chiến đấu người ngã xuống vô số, chiến trận chiến đấu quả rất kinh thiên.

Hỏa Hồ Tiểu Ly cửu vĩ thượng cỗ hung mãnh liệt diễm không ngừng thiêu đốt lửa lớn nuốt chửng không gian. Thái hậu Ngô Quốc cũng chuyên dùng liệt hỏa cảnh giới rất cao hiện đang tỏ ra không hề thua kém.

Chân thân Bạch Ngư Long do có Thái Mỹ Kim và Thanh Túc hổ trợ nên hiện cũng không gặp mấy khó khăn bảo vệ cho La Thần.

La Thần lúc này toàn thân đau đớn, hắc khí bao quanh, nào đâu biết được xung quanh lúc này là đang kịch chiến như thế nào. La Thần trong đầu mơ hồ vô thức nghe được tiếng của hệ thống không ngừng gọi.

"Kí chủ... kí chủ.... tỉnh... tỉnh lại đi a..... kí chủ...."

La Thần trong cõi vô thức khẽ bừng tỉnh, mở mắt ra hắn liền thấy xung quanh chỉ là một màu đen tĩnh lặng giống như là một không gian vô định chẳng có điểm cuối.

Hướng mắt nhìn tít ra xa, La Thần lại mơ hồ thấy được cả một không gian rộng lớn toàn sao trời lung linh huyền ảo.

"Cái... này....." La Thần liền rất hoang mang không hiểu là mình đang ở đâu.

Bởi hắn hiện chỉ là vô định trôi đi giữa màn đêm rộng lớn, chứ nào có thấy mặt đất nào đâu. Còn có bầu trời cũng chẳng thấy, mà thay vào đó nó chỉ là tựa như không gian mênh mong chẳng có điểm cuối.

Vạn vì tinh tú cứ ngỡ như xa như gần, ấy nhưng muốn tiếp cận thì là điều không thể nào làm được.

"Đây là đâu.... Không lẽ... Ta là... là đã chết rồi sao...?"

La Thần tiếp nương vào những vì tinh tú xung quanh soi sáng cho hắn, tiếp y nhìn lại bản thân thì lại thấy cơ thể mình hiện rất là kì lạ.

Bởi cơ thể của La Thần lúc này nó cứ mơ hồ tựa hư ảnh tàn hồn chứ nào có giống chân thân của người sống đâu. La Thần thấy vậy liền thiết nghĩ mình đã chết, vậy nên hắn liền chỉ biết khẽ thở dài.

Bỗng ngay lúc này những vì tinh tú cứ không ngừng chuyển động ở trước mắt hắn, tiếp rất nhanh lại tạo ra một mảnh hình ảnh rất xa lạ hiện ra.

Hình ảnh tựa như huyễn cảnh ảo mộng giống như sương mờ, nào là khung cảnh hùng vĩ của rừng núi trùng trùng, nào là thời không rất xa lạ với La Thần.

Đặc biệt ở một gốc cây hoa đỏ lớn không ngừng rơi xuống những cách hoa nhìn rất chi là lung linh tuyệt trần.

Bên dưới gốc cây thì lại thấy có một con yêu tinh bán thú thân hình rất xinh đẹp đang không ngừng xoay vòng uyển chuyển múa. La Thần hắn liền cũng bị cảnh tình trước mặt làm cho thất thần một hồi rất lâu.

Hoa đỏ từng hồi nhẹ rơi không biết đã trải qua bao lâu, liền lúc này yêu tinh bán hình kia tựa như đã phát hiện ra La Thần, liền yêu tinh lập tức nghiêng đầu đưa mắt nhìn về hắn.

La Thần nhất thời chấn động khó hiểu sao trong ảo cảnh lại có thể giống như thật đến như vậy được chứ, và còn có thể nhìn thấy hắn nữa cơ chứ.

Yêu tinh bán hình nhìn hắn nhẹ nghiêng đầu nói. "Ngươi lại lén nhìn ta nữa sao.?"

"Ta... ta...." La Thần càng thêm chấn động kèm thêm một chút hoảng sợ.

"Ta.. ta... Gì chứ.! Phượng yêu ta cũng không phải lần đầu bị ngươi lén nhìn rồi đi."

"Phượng yêu.?" La Thần càng thêm rất khó hiểu trước yêu tinh Phượng yêu này.

"Sao ngươi vẫn còn đứng ngây ra đó làm gì vậy.? Còn không mau đến đây."

"Ta... ta... Nhưng... ta... đâu có quen cô đâu..." La Thần khó hiểu hỏi.

Phượng Yêu liền cũng rất kinh ngạc mở to mắt. "Ngươi đây là đang chơi trò gì vậy.? Bộ hôm nay không ăn đòn nên đã quên luôn Phượng Yêu ta rồi sao.?"

"Ta... Thật sự là không có quen cô mà...." La Thần vội phân trần.

"Hừ.... Cái noãn thú ngươi không ăn đòn thì vẫn không chịu rồi sao.?" Dứt lời Phượng Yêu nhanh như thiểm điện phóng qua vung tay về phía La Thần.

"A... Khoan đã.... a...." La Thần hoảng sợ liền muốn quay đầu bỏ chạy.

Ấy nhưng Phượng Yêu cao cường tốc độ rất nhanh nào có cho hắn kịp bỏ chạy đâu. Tiếp La Thần thấy Phượng Yêu đã xuất hiện trước mặt rất gần, liền hắn rất sợ hãi vội chỉ biết nhắm nghiền đôi mắt lại mà chịu trận.

La Thần nhắm mắt một hồi lâu, ấy nhưng lại chẳng thấy động tĩnh gì nữa. Chỉ là hắn chỉ thoáng nghe được rằng Phượng Yêu đang khó hiểu nhỏ nói gì đó.

"Quái... Noãn thú Kỳ Lân hắn hôm nay bị gì ấy nhỉ..."

Sau tiếng nói khẽ đó thì xung quanh lại bỗng chìm trong im lặng một lần nữa, La Thần liền nghĩ may mắn chỉ là ảo ảnh mà thôi. Nếu không thì hắn thật đã chết tức tưởi thật rồi đi.

La Thần khẽ mở mắt một lần nữa, liền lúc này nó lại là một thảo nguyên cực kì rộng lớn mênh mông, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh rừng núi khi nãy.

Giữa thảo nguyên rộng lớn còn thấy có một cái hồ nước trong xanh rất xinh đẹp, cạnh hồ nước lại là có một ngôi đình mát nhìn rất hữu tình.

Ở đây La Thần hắn lúc này là đang đứng trong ngôi đình mát mắt hướng nhìn ra cảnh sắc hồ nước xanh biết đẹp lộng lẫy. Gió nhẹ khẽ lướt qua mặt hắn càng khiến hắn trong lòng lập tức rất thanh thuần.

La Thần nhẹ ngồi xuống trước thềm ngôi đình mát chìm đắm vào trong cái nơi rất chi là khiến người ta thanh thản này.

La Thần đang tựa như chìm đắm quên mình thì bỗng ngay lúc này phía bên cạnh đã xuất hiện một người từ lúc nào rồi, người này cũng khẽ ngồi xuống bên cạnh cùng với hắn nhỏ lên tiếng.

"Huynh đang nghĩ gì vậy.?"

La Thần có hơi tỉnh mộng quay sang nhìn người vừa lên tiếng, không nhìn thì thôi chứ vừa nhìn thì.... La Thần liền lại một hồi chấn kinh nữa rồi.

Bởi người đang ngồi bên cạnh hắn lúc này đó lại là... là... Phải nói là... Đẹp tựa tiên nữ giáng trần vậy. Lập tức khiến La Thần hắn cũng phải nhất thời mà động lòng phàm vì vị tiên nữ này.

"Tiên... tiên nữ...." La Thần động tình trước vẻ đẹp của vị tiên nữ này thật rồi, liền miệng rất lắp bắp nói không rõ.

"Xì....." Vị tiên tử nhẹ cười một cái càng khiến La Thần thêm phần trầm mê huyễn hoặc.

Vị tiên tử cười duyên động lòng người một cái rồi liền lên tiếng. "Huynh là đang trêu ta sao.? Phượng Tiên ta thật không thích đâu."

Tuy miệng nói không thích, ấy nhưng biểu hiện trên mặt thì lại hoàn toàn ngược lại với lời nói của cô ấy.

La Thần thấy vậy thì liền lại quên mất bản thân mất rồi, liền hắn bàn tay có chút lành lạnh tựa như lần đầu tiếp xúc với người khác giới.

"Phượng Tiên.! Cô... cô... là tiên tử sao.?"

Nghe được La Thần nói lời kì lạ, liền Phượng Tiên hơi khó hiểu. "Huynh nói gì vậy.? Chúng ta hai người đều là cùng làm thần tiên chốn thiên đình mà."

"Cái gì.... Thần tiên... Thiên đình...." La Thần lúc bấy giờ mới chợt tỉnh mộng đẹp, lập tức rất chấn động với thông tin này.

"Huynh sao vậy.! Đừng làm ta sợ chứ..." Phượng Tiên thấy vẻ hoảng hốt của La Thần thì liền cũng rất lo lắng.

Tiếp Phượng Tiên nhanh chóng bắt lấy bàn tay của La Thần nói. "Huynh sao vậy.! Huynh là có chuyện gì sao.?"

La Thần cảm nhận được đôi bàn tay mềm mại khó cầu của Phượng Tiên liền trong lòng không hiểu sao lập tức đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Nhưng... Ta nào đâu có muốn làm thần tiên đâu." La Thần nhẹ thở ra, vẻ than thở đáp.

"Hả... Huynh không muốn làm thần tiên á...?" Phượng Tiên liền rất kinh ngạc hỏi.

"Hàizz...." Thở dài một hơi La Thần nói. "Thần tiên thì có gì tốt đâu chứ.!"

"Ta thà nguyện sống một cuộc sống bình thường chứ cũng chẳng màng đến chữ thần tiên để làm gì cả."

"Ta tuổi trẻ có nhiều lầm lỗi, khiến cho có nhiều lắm những quyết định sai lầm. Liền khi lớn lên, trong tay ta đã mất đi tất cả."

"Liền lúc này thì ta mới hiểu chân tình nó mới là thứ đáng trân trọng nhất, bởi vậy từ đó ta luôn có một mong ước ở sâu tận đáy lòng đó là..."

"Cùng người mình yêu sống bình bình... an an... ổn ổn... ở một nơi nào đó của riêng chúng ta là được rồi."

"Cuộc sống như thế nó mới đích thị là niềm mơ ước của ta."

Phượng Tiên trong lòng chấn động kinh thiên, hai mắt mở to hoảng sợ trước lối suy nghĩ không hợp với lẽ thường của La Thần. Nhưng rồi bỗng cô lại không cho là đúng lên tiếng.

"Huynh nói gạt ta.! Nếu đó là điều huynh mong muốn, vậy... vậy... tại sao huynh không chịu quay lại bên gốc cây hoa đỏ tìm ta."

"Huynh có biết ta đã ở dưới gốc cây Hoa Đỏ đợi huynh bao lâu không.... Đó là một khoảng thời gian rất dài... dài đến nỗi cũng chẳng thể nào nhớ rõ là bao nhiêu năm nữa...."

"Cho tới khi ta đã kiệt quệ mà rời khỏi trần thế thì cũng chỉ có Bạch Hồ Tiểu Ly và Miêu Hoàng Ưng ở bên cạnh mà thôi."

"Nếu huynh đã muốn vậy thì sao suốt từng đấy thời gian mà vẫn không chịu quay lại nữa cơ chứ."

La Thần nghe hết mọi chuyện thì đã liền hiểu Phượng Tiên là có một cái cố sự không hề nhỏ rồi. La Thần không hiểu sao cũng rất đau lòng với cô ấy, liền hắn không hề muốn gạt cô ấy làm gì, thế là hắn liền lên tiếng.

"Phượng Tiên tử.! Nói thật... Ta cũng không phải người mà cô quen đâu."

"Là sao.?" Phượng Tiên lại kinh ngạc lần nữa khó hiểu nhìn chằm chằm lấy La Thần.

"Không lẽ.... không lẽ....." Phượng Tiên liền như trong lòng đã phát hiện ra điều gì rồi.

"Ta tên La Thần.! Trước giờ vẫn chưa hề biết qua Phượng Tiên cô, và hôm nay nó cũng là lần đầu tiên ta gặp cô."

Trái ngược với suy nghĩ rằng Phượng Tiên sẽ nhanh buông tay hắn ra và phản kháng. Liền lúc này lại thấy Phượng Tiên càng làm cho La Thần thêm phần rất khó hiểu khi nghe cô ấy nói.

"La Thần.! Ta xin lỗi.... Ta... ta.... tim ta vẫn còn có huynh ấy.... Ta... ta... xin lỗi ngươi...."

"Bang....." Huyễn cảnh ngay lúc này liền có dấu hiệu vỡ tan biến mất.

La Thần hắn rất chấn động nhanh chóng lên tiếng. "Tiên tử.! Cô là có biết La Thần ta sao.?"

Phượng Tiên nghe La Thần nói vậy thì cũng chẳng mấy ngạc nhiên nữa rồi, bởi khi cô biết đó chính là La Thần thì cô cũng đã hiểu được vài thứ.

"La Thần.! Nếu có kiếp sau... Ta sẽ báo đáp cho ngươi...."

La Thần liền lúc này cảm nhận được bản thân mình hiện đang dần tan biến vào hư vô, liền hắn rất kích động lên tiếng.

"Tiên tử.! Tuy ta không hiểu lắm cô nói gì. Nhưng.... nếu có thể tương ngộ thì La Thần ta sẽ không buông tay cô đâu."

La Thần biết rằng hắn sắp phải đi rồi, vậy nên hắn liền chẳng kiêng kị hay ngần ngại gì cả, liền hắn nhanh nói ra hết những thứ không nên nói với một cô gái khi mới lần đầu gặp mặt.

Âu nó cũng là do La Thần hắn nghĩ dù tuy chỉ là cảm xúc nhất thời, nhưng bảo đi liền đi thì hắn quả chẳng thể nào chấp nhận được. Liền La Thần thiết nghĩ đây chẳng phải là địa ngục hay sao chứ.

"A.... Chết tiệt.... Muốn giết cứ giết.... muốn chém cứ chém.... Cớ sao lại chơi trò khiến người khác đau lòng như vậy chứ hả....."

"A..... Ai.... hả... Là thằng điên nào đã tạo ra cái địa ngục kiểu này vậy hả.... A... Mau ra đây cho ta......."

Phượng Tiên bên cạnh thấy La Thần dần tan biến, ấy nhưng hắn vẫn rất cố chấp không chịu rời đi như vậy thì liền...

"La Thần.! Ta xin lỗi....."

La Thần nhỏ nghe được tiếng nói đau lòng của Phượng Tiên liền hắn càng thêm rất không cam tâm. Ấy nhưng khi nhìn lại thấy vẻ mặt rất buồn bã của Phượng Tiên, thì La Thần lại càng thêm không nỡ khiến nàng ấy đau lòng bởi một kẻ mới quen như hắn.

"Phượng Tiên phải không.!" La Thần bỗng lật mặt như lật sách, vẻ mỉm cười nhếch miệng.

"Ầy... da.... La Thần ta còn tưởng rằng thần tiên là như thế nào.! Xem ra cũng chỉ là hạng bình thường mà thôi."

Phượng Tiên thật đã bị La Thần hết lần này đến lần khác trêu đùa cảm xúc thật rồi, bởi lúc này cô lại thêm một lần mở to mắt khó hiểu nhìn hắn nữa rồi.

"La Thần ngươi nói gì vậy.?"

"Còn không hiểu sao.? Ây... da... Xem ra tiên tử cô ngoài cái vẻ đẹp bất phàm ra thì cũng chẳng có gì hơn người cả."

"Tiên tử cô là bị ngốc sao.? La Thần ta chỉ là trêu đùa cô thôi. Cô thật tưởng rằng ta hiện sẽ đau lòng sao... Cô ngốc nghếch quá rồi đi.... Ha... ha... ha..."

"Ngươi....." Phượng Tiên liền có hơi kích động buông tay La Thần.

La Thần nhân cơ hội quay đầu tiếp bước tránh xa khỏi Phượng Tiên, La Thần tiếp nhìn xuống thấy bản thân đã sắp không còn tại được nữa rồi.

"Tiên tử.! Cô sau này cũng đừng có quá ngây thơ như vậy...." Dứt lời La Thần liền cũng đã hoàn toàn biến mất.

"Khoan đã..." Phượng Tiên vẻ còn chưa hiểu hết mọi chuyện liền nhanh chạy lên muốn giữ La Thần lại.

Khi cô vừa vương tay khẽ chạm vào bóng lưng của La Thần thì hắn cũng là liền biến mất. Liền khiến cho cô ấy vồ hụt trong hư không.

"La Thần.! Ngươi có thể nói rõ ràng hơn được không...."

"Tinh...." Một âm thanh tinh khiết khẽ rơi xuống mặt sàn ngôi đình mát.

Phượng Tiên đang hụt hẫng bỗng hai mắt liền rất thất kinh khi thấy được viên ngọc nhỏ tựa như nước rơi xuống. Ấy nhưng viên ngọc nhỏ này nó lại muôn phần tinh khiết long lanh đến lạ thường.

"Không thể nào đi...." Phượng Tiên càng thêm khó tin khẽ nói.

"Tâm Can Bích Lệ Tinh.... Hắn.... La Thần hắn.... rốt cuộc là... là gì vậy chứ.... Hắn... hắn là đang đau lòng sao...."

- ---------...----------

La Thần hắn lúc này lại vẫn ở cái nơi tối đen làm bạn với hàng vạn vì tinh tú, lúc này hắn gương mặt thất thần đưa mắt nhìn xa xăm tựa như vô hồn chẳng sức sống.

La Thần cứ vậy thất thần chẳng màng quan tâm đến cái gì cả, tiếp một thời gian rất lâu bỗng hệ thống lúc này cũng đã phát hiện tìm đến.

"Kí chủ.! Ngài là đang nghĩ gì vậy.?" Hệ thống nó liền rất khó hiểu khi thấy dáng vẻ của La Thần lúc này.

"Hệ Thống.! Ngươi nói xem, những việc ở huyễn cảnh nó tất cả có phải cũng chỉ là giả.?"

Hệ thống rất khó hiểu chớp chớp mắt đáp. "Huyễn cảnh.! Huyễn cảnh nào nha..."

"Hệ thống ngươi xem ra cũng không biết rồi đi." Khẽ thất vọng La Thần nói chuyện khác.

"Ngươi sao có thể đến đây tìm ta vậy.?"

Hệ thống gãi gãi đầu với cái vẻ cao thâm này của kí chủ, xong liền đáp. "Tuy có hơi bất ngờ là ngài có thể đi đến được đây. Nhưng dù sao thì nơi này nó cũng chẳng mấy xa lạ với hệ thống, vậy nên mới phát hiện được rằng ngài đang ở đây."

"Không xa lạ.!" La Thần hơi bất ngờ. "Vậy ngươi nói ở đây nó là gì đi."

"Được.!" Hệ thống liền nhận lời đáp.

"Ở đây thoáng nhìn thì tựa như không gian vô định không có gì đặc biệt, ấy nhưng sự thật nó chính là không gian phép tắc ở một chiều không gian vô định."

"Nơi này tựa như chẳng có gì, ấy nhưng nó lại có thể làm nơi kết nối cho tất cả."

"Ví như là mở một cổng không gian dịch chuyển này, hoặc là có thể vận dụng nó để đi tới một thế giới khác này."

"Chính nhờ vậy nên hệ thống mới có thể tìm được ngài ở thế giới kia đấy.!"

La Thần nghe hiểu, lại nói. "Vậy Hệ thống ngươi làm cách nào để nhận biết cái nào là thật và cái nào là huyễn cảnh."

"Huyễn cảnh.?" Ngạc nhiên hệ thống nói. "Ở đây làm gì có huyễn cảnh nào chứ.! Nếu mà có thì chắc cũng chỉ là do kẻ yếu ngu ngốc dám xông vào không gian phép tắc thôi."

"Bởi muốn động dụng lên không gian phép tắc thì cũng không phải chuyện nói là làm được đâu. Ngay cả hệ thống thì cũng chỉ là một kẻ hiểu được một chút xíu mà thôi đi."

La Thần càng thêm khó hiểu. "Nói vậy chuyện có thể động dụng lên không gian phép tắc nó là rất khó sao.?"

"Chứ còn gì nữa.! Nói thật, khi cảm nhận được ngài ở đây thì hệ thống đã rất lo lắng đó. Bởi nếu không cẩn thận mà làm loạn thì ngài sẽ không biết đã xảy ra chuyện gì đâu."

"Nhưng thật không ngờ kí chủ ngài lại thật ngoan ngoãn chỉ ngồi im chờ đợi."

La Thần vẻ cười mỉa mai nói. "Vậy nếu nói ta đã có thể động dụng không gian phép tắc thì hệ thống ngươi có tin không.?"

"Đó là chuyện không thể nào.!" Hệ thống khẳng định. "Bởi nếu được vậy sao ngài còn không mau quay lại chứ.?"

La Thần cũng hoang mang. "Thôi.! Dù sao thì ta cũng đâu có làm gì đâu. Âu nó chắc cũng chỉ là một huyễn cảnh nào đó mà thôi."

"Kí chủ ngài đã thấy huyễn cảnh sao.?"

"Ừ.!"

"Nó là huyễn cảnh như thế nào vậy.? Rồi còn có sao ngài có thể thoát ra vậy.? Bởi không gian phép tắc nó nào có dễ dàng thua cuộc với một kẻ chẳng hiểu gì như ngài chứ."

"Thôi.! Đừng nói chuyện đó nữa." La Thần ván đầu với đống câu hỏi, liền ngăn lại lên tiếng.

"Tình hình mọi người thế nào rồi.?"

"Hai bên hiện đang tiến vào giai đoạn bất phân thắng bại, cần phải xem thêm một thời gian nữa thì mới rõ được."

"Hệ thống.! Vậy tình hình của ta hiện giờ nó là như thế nào vậy.?"

- ---------!!!----------