Chiến trường hỗn loạn, bên dưới mặt đất chỗ Song Ngư bỗng thấy nơi gần đó có một lão nhân hiện đang có mưu đồ đen tối.
Lão nhân đích thị là lão hoàng đế Mạc Quốc, lão ta lúc này trong hư không đã tập trung nhóm người của mình lại. Tiếp lão chỉ huy nhóm người đồng xuất phát công kích chỗ Song Ngư.
Bỗng tức thì liền mấy chục tên cường giả công kích đến trận hình vòng tròn. Lập tức nhóm Thập Bát Thiên Sát đang bảo vệ cho hai vị công chúa liền cảm nhận được ngay.
Ấy nhưng nhóm này họ lại là ưu tiên hàng đầu bảo vệ cho công chúa của họ thôi, còn về nhóm công kích thì mục tiêu là Song Ngư, vậy nên liền hai nhóm đều có mục tiêu không liên quan đến nhau.
Vậy nên nhóm mấy chục cường giả công kích liền rất dễ dàng xông vào vòng trận. Kiếm khách hồng y lúc này ở tuyến đầu cũng bỗng quay đầu lại cau mày.
"Không tốt.! Có công kích...."
Kiếm khách hồng y lập tức bỏ vị trí vội nhanh phi thân quay về phía giữa vòng trận, Hồng Lệnh y cũng đã phát hiện ra, liền nhanh cũng lao người quay lại nơi trung tâm vòng trận.
Nguyệt Vệ vòng ngoài cũng là lập tức thu nhanh vòng trận lại, liền vòng trận lập tức bỗng thu nhỏ lại bao quanh lấy Song Ngư.
Tiểu Hắc chấn thương chẳng thể làm gì hơn cũng cố gắng thu theo trận hình, Tiểu Tinh, La Tiểu Kim cũng là nhanh chân vội theo chân vòng trận thu lại.
Phía trên hư không bỗng cũng có hai nhóm người của Thái Mỹ Kim thấy được phía dưới này. Liền lập tức có hai nhóm vội nhanh lao xuống hổ trợ, mà hai nhóm này nó cũng là thân vệ riêng của Tiểu Tinh và La Tiểu Kim.
Kể qua nghe rất nhanh, ấy nhưng thực tế thì thế chủ động vẫn là nhóm mấy chục tên cường giả kia làm chủ. Liền nhanh chân hơn tiếp cận chỗ Song Ngư.
Thập Ngũ Giai Nhân vội vung cầm phóng xuất âm luật công kích người đến, ấy nhưng cũng chẳng có mấy tác dụng với đám cường giả này.
Hồng Gia Trang liều mình cũng xuất bán nguyệt kiếm nghênh địch, ấy nhưng cũng là đều vô dụng. Bởi cường giả nhóm này họ rất là mạnh.
Hoa Thiên Thiên thấy vậy vội hô hoán mọi người cẩn thận, Hồng Hiên Nhiên bỗng cũng cau mày đâm chiu khi thấy nhóm cường giả này chỉ thẳng một đường đến chỗ của Song Ngư.
Song Ngư nhỏ bé liền cũng rất thất kinh khi thấy được sự tình, ấy nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì đã thấy bọn họ tới rồi.
"Keng...." Liền Hồng Hiên Nhiên xuất bán nguyệt kiếm đón đỡ trước tiên.
Ấy nhưng bọn cường giả hung hãn liền chẳng sợ tiếp một cước đá Hồng Hiên Nhiên bay ra ngoài.
Người bảo vệ cuối cùng đã không còn nữa, liền Song Ngư hiện lập tức như cá nằm trên thớt tùy người xử lí.
Một tên cường giả nhanh tay đến trước liền vung quyền hòng muốn xuống tay với Song Ngư. Ấy nhưng khi tay hắn còn chưa kịp đến nơi thì liền bị một phát chém cắt ngang.
"Xoẹt....." Kiếm bén sắc lạnh lập tức cắt đứt cánh tay của tên cường giả.
"A...." Máu văng tung tóe, tên cường giả liền gào thét rất thất thanh.
"Hừ... Một đám nhãi muốn làm loạn..." Liền người xuất hiện bấy giờ lại là Hồng Cô lão bà bà.
"Mọi người cẩn thận.! Bọn họ là muốn công kích tiểu thư.."
Dứt lời liền Hồng Cô lại vung kiếm chém đến một tên cường giả khác, ấy nhưng cường giả mấy chục tên đồng công kích, nên là liền nhất thời chẳng ngăn được.
"Binh...." Bỗng một quyền đầu cuối cùng cũng đánh trúng được Song Ngư.
Tiếp cái tên cường giả liền nắm lấy Song Ngư hòng muốn đem đi, đám cường giả còn lại thấy sự tình như nguyện liền nhanh bao quanh bảo vệ vòng quanh hòng rút lui.
"Đứng lại cho ta...." Kiếm khách hồng y tuy chậm một bước, nhưng cũng hiện đã tới nơi.
Kiếm trong tay liền vung ra chém ngang hư không, liền khiến cho vài tên cường giả lập tức bị trúng kiếm trọng thương ngã xuống.
"Đứng lại hết cho ta...." Hồng Cô lão bà bà cũng nổi xung thiên hô lớn.
Tiếp Hồng Cô bỗng không ngại bản thân sức yếu do tuổi già liền phóng mình lên cao động chân khí quật cường.
Liền tốc độ gia tăng nhanh chóng, Hồng Cô đã xuất hiện bên tên cường giả đang bắt Song Ngư đi.
"Binh....." Lập tức một chưởng lực đập trúng đầu tên cường giả.
"A...." Đau đớn hắn buông tay gào thét rơi xuống lại bên dưới.
Hồng Cô lão bà bà liền ôm Song Ngư vào lòng của mình, kiếm khách hồng y lúc này lại là vung kiếm muốn sát phạt tất cả.
"Keng.... keng.... keng...." Tình thế nhất thời không thể khống chế, liền kiếm khách hồng y cùng mọi người cũng gặp chút khó khăn.
"Lưỡng Kim Bạch Trận....." Tiểu Tinh và La Tiểu Kim bỗng đồng hô lớn.
"Xích.... Xích.... Xích...." Xích sắt hoàng kim cùng bạch kim liền từ lòng đất phóng ra cuộn mình như vạn long trùng.
"Ầm... Ầm... Ầm...." Xích sắt liền bao lấy thành một bán cầu bao trọn trận hình mọi người ở bên trong.
Liền bên ngoài chẳng thể vào, và bên trong cũng đừng hòng mà có thể chạy trốn đi ra nữa.
Mộng Tuyết, Mị Tuyết hai người bị thương hiện cũng gắng sức động khí lực cùng mọi người giết địch.
"Liệt thúc thúc.! Mau trợ giúp bọn họ một tay." Ngô Chiêu Quân cũng đã ra lệnh hổ trợ.
Liền Liệt Trùng Khánh cùng bảy người của mình cũng lập tức đồng xuất kích giết địch. Hàn Linh cũng nhanh chóng xuất kiếm hổ trợ mọi người.
"Ầm....." Bỗng một tiếng động lớn chấn trận hình xích sắt từ phía bên ngoài vào.
"Rắc... rắc... Bang...." Xích sắt không chịu nổi xung lực lớn liền vỡ vụn thành một lỗ hổng lớn.
Lão hoàng đế Mạc Quốc nhếch miệng liền xông vào tiến đến chỗ Song Ngư, tức thì lão liền vung quyền hướng Hồng Cô lão bà bà.
Hồng Cô do bận ôm Song Ngư trong lòng nên chẳng thể làm gì hơn, vậy nên liền đã nhanh đưa tấm lưng của mình ra để đón đỡ.
"Binh..... Phụt.... Ư...." Hồng Cô lão bà bà đau đớn ôm chặt lấy Song Ngư liền rơi xuống.
"Hừ... Thật là cố chấp.!" Lão nhân hoàng đế Mạc Quốc liền có chút khó chịu.
"Binh.... Binh.... Binh...." Tiếp Hồng Cô lão bà bà lại bị lão hoàng đế không ngừng nương tay đánh cho tấm lưng thành một màu máu ướt đẫm cả người.
"Binh... Binh... Binh...." Hung ác lão ta lại không ngừng đánh mạnh hơn nữa.
"Đại tỷ..... Đại cô.... X... x... o... o..." Hồng Gia Trang và Nguyệt Vệ thấy vậy liền rất thất kinh hô lớn.
"Binh... Binh... Binh...." Quyền đầu cường giả cực kì mạnh mẽ, khiến cho Hồng Cô lão bà bà cuối cùng cũng đã ngất đi nhẹ buông tay ra khỏi Song Ngư rơi xuống.
Tiếp không lâu tình hình liền là người bị thương vô số, gồm có Nguyệt Vệ, Thập Ngũ Giai Nhân, Thất Tinh Lang, Hồng Gia Trang, cùng nhiều người nhỏ yếu khác nữa.
Liền trận hình vòng tròn lúc này lại đã trở thành một nơi rất thảm cảnh máu tanh, chỉ duy có bậc cường giả mới có thể an toàn gồm có phía hai vị công chúa, kiếm khách hồng y, Hồng Lệnh, Hồng Kỳ Yên và một ít người may mắn khác.
Tiểu Hắc tức giận động thương phun máu rơi xuống tức giận ngút trời gào thét trong vô vọng, Tiểu Tinh và La Tiểu Kim cũng không thể làm khác hơn gì cả.
Tình hình liền bất lực cho phía lão hoàng đế dễ dàng đem Song Ngư rời đi, tiếp đó hai nhóm thân vệ của Tiểu Tinh và La Tiểu Kim mới kịp đến. Liền hai nhóm này lại thay thế vòng bảo vệ trận hình.
Kiếm khách hồng y chẳng hiểu được sự quan trọng của Song Ngư, nên y đã không đuổi theo mà lại lên tiếng.
"Mọi người mau ổn định lại trận hình.!"
"Không... không... tốt...." Hoa Thiên Thiên thều thào trong vũng máu nói. "Tiểu thư... tiểu thư... rất quan trọng với thiếu gia...."
Dứt lời liền Hoa Thiên Thiên cũng ngất liệm đi. Hoa Đại Kỳ, Hoa Nhị Ngọc hai huynh đệ thấy vậy cũng cố bò tới khẽ gọi.
"Mẫu thân...."
Hồng Lệnh lúc này cũng lo lắng vội không nghĩ nhiều liền đuổi theo, Hồng Kỳ Yên lo lắng hô.
"Tam ca... Cẩn thận...."
Hồng Kỳ Yên còn chưa dứt lời thì liền đã thấy lão hoàng đế Mạc Quốc tung một chiêu khiến Hồng Lệnh liền trọng thương bay ngược trở lại phun máu.
"Ầm.... Ầm.... Ầm....." Bầu trời chấn động dữ dội, bỗng ngay lúc này phía trên cao sấm sét rền vang rộng khắp.
"Để người lại cho Ta......" Bỗng một tiếng thét chấn động thập phương đinh tai liền vang.
"Ầm.... Ầm... Ầm...." Sấm rền vang vọng tựa ma thần xuất thế không ngừng công kích hướng đám lão hoàng đế Mạc Quốc.
"Ầm.... Ầm... Ầm...." Mưa rơi sấm rền thiểm điện gào thét rất dữ tợn.
"Grào...." Hư ảnh kỳ lân to lớn trong hắc khí bỗng gầm thét ghê người, tựa như nó cũng rất nổi giận một điều gì đó.
Hỏa Hồ Tiểu Ly đang chiến đấu bỗng cảm nhận được một khí tức rất quen thuộc thuở nào, liền nước mắt khẽ rơi lệ hoen.
"Chủ nhân.... Người... là người sao...."
Thanh Túc gần đó cũng bị chấn kinh quay lại. "Rõ ràng là ngài ấy...."
Thái Mỹ Kim lúc này thì. "Không thể nào... sao có thể... Khí tức này.. này... nó quá lớn... nào đâu có phải là của La Thần huynh ấy...."
Thái Mỹ Kim liền nghĩ mình đã nhầm người, vậy nên nước mắt cũng bỗng rơi sầu lệ. Một vài tỷ muội thân thiết gần bên cảm nhận được thì đã cũng hiểu một ít, nên liền tiến lên khẽ nói.
"Thái tỷ.! Tỷ đừng nên quá đau lòng.... Bởi mọi người đều tin rằng cái La Thần huynh ấy kia rồi một ngày nào đó sẽ quay lại thôi."
"Quay lại.... quay lại sao... nhưng mà là bao giờ đây..." Thái Mỹ Kim đau lòng khôn siết chặt lòng khổ não.
Chiến trường lúc này thì bỗng cũng bị kinh động mà dừng lại tất cả, liền mọi người đều một hướng nhìn qua nơi La Thần.
"Ầm.... Ầm.... Ầm.... Grào...." Sấm vang đồng tiếng gào kỳ lân uy mãnh khiến cho tất cả đều có một chút ngây người.
Bạch nương tử ở một góc nọ thấy vậy liền rất há hốc mồm. "Hắn.... La Thần hắn... sao có thể.... đó... đó là..."
"Grào....." Lại một tiếng gào lớn vang lên.
Hắc khí cuộn mình bỗng thôi động rất mãnh liệt, từ trong hắc khí hiện ra một đôi mắt đỏ rực màu máu dữ tợn.
"A........." Một tiếng thét lớn vẻ rất thống khổ trói tai.
Lão hoàng đế Mạc Quốc cùng người của mình hiện cũng bị sấm chớp quay khốn khó lòng có thể chạy thoát ra được.
"Trẫm không tin.... La Thần hắn là thần thánh phương nào a....."
Chân thân to lớn Bạch Ngư Long của Tiểu Bạch bỗng cũng rất vui mừng vội cuộn mình quay quanh La Thần hơn.
Nhưng cũng chính lúc này Tiểu Bạch cũng đã vô tình nhìn ra được La Thần là có chuyện gì đó không giống với bình thường.
La Thần bên trong hắc khí bỗng hô lớn một phát liền ngay lập tức thu vào hết một cuộn hắc khí vô cùng lớn.
Thái hậu Ngô Quốc cùng lão Quốc cửu và nhiều người bên phía Ngô Quốc lúc này khi thấy được diện mạo của người xuất hiện thì.
"A... đó... đó là gì vậy a.... Cái tên đó sao lại mạnh lên rồi.... A... không phải là triệu hồi hung thú sao.... X... x... o... o..."
Thái hậu Ngô Quốc thì bỗng rất thất kinh. "Cái này... sao ta thấy có chút rất quen thuộc...."
Lão Quốc cửu thì. "La Thần hắn... rốt cuộc là gì vậy a...."
Yêu Thần Quân đông đúc lúc này thấy được hình ảnh quen thuộc bỗng trong lòng rất phấn khích hô vang lên chấn động cả một chiến trường.
Hắc giáp đen tuyền phủ kín người sắc lạnh, bàn tay cũng được bọc giáp nhìn tựa ma vương tại thượng. Ánh mắt rực lửa tựa hỏa diễm chốn địa ngục, đầu đội kim mao lông vũ dài tựa như chiến thần.
La Thần lúc này giống như đã hoàn toàn trở thành một con người rất khác, hắn lúc này quanh người có hào quang hoàng kim xoay quanh rất bá khí.
Ấy khi nhìn kĩ hơn thì mới nhận ra hào quang nó thật ra chỉ là hư ảnh do mười tám thanh hoàng kim thương kích tạo thành mà ra.
"Ha......." Hống một tiếng lớn.
La Thần liền làm cho cả không gian rộng lớn đều phải bị chấn động theo, tứ phương chúng nhân thấy vậy bỗng sống lưng liền có cái cảm giác lành lạnh từ sâu khảm đáy lòng.
Tiểu Bạch chân thân lượn lờ quanh La Thần bỗng khẽ gọi. "Đại ca ca..."
La Thần không đáp mà lại chỉ khẽ nhìn lướt qua mà thôi, xong tiếp rất nhanh La Thần lại nhìn về phía nhóm người của lão hoàng đế Mạc Quốc.
"Ruồi bọ.! Còn không mau thả người..." Tiếng nói có vẻ nhẹ tựa lông hồng, ấy nhưng nó lại tựa như ma quỷ khiến cả chiến trường mọi người đều có thể nghe được rõ ràng.
"Hoàng thượng.... Không tốt... Hắn ta rõ không phải hạng người dễ đối phó đâu...."
Những tên cường giả của Mạc Quốc bỗng cũng rất sợ hãi vội lên tiếng mong hoàng thượng có thể nghĩ lại.
Lão hoàng đế Mạc Quốc tuy cũng nhận ra rằng La Thần hiện tại rất mạnh, nhưng lão cũng chẳng phải hạng dễ dàng chịu khuất phục.
Liền lão nhẹ xách Song Ngư bằng một tay ra, tiếp tay còn lại liền một thanh chủy thủ rất sắc kề ngay cái cổ nhỏ của Song Ngư.
Song Ngư hiện yếu nhược chỉ có thể thều thào qua loa chứ đã không thể làm gì hơn được. La Thần phía trên nhìn xuống bước ra một chân ngạo kiều nhìn xuống chúng nhân nói.
"Đây là lựa chọn của ngươi.?"
Lão hoàng đế Mạc Quốc bỗng có chút cau mày nhìn kĩ hơn La Thần hiện như thiên đế trời cao ngạo nghễ nhìn xuống lão.
Công chúa Ngô Chiêu Quân lúc này bỗng như đã thực xác nhận được một điều gì đó, liền hai mắt rất kích động.
"Là hắn.... tỷ.... tỷ.... Chính là hắn...."
Công chúa Ngô Lạc Mặc cũng rất kích động không kém. "Không thể nào a...."