Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 174: Số 3 !. Vô Tâm Đoạt Mệnh



"Thiếu gia.! Người là muốn đi đâu sao.?"

La Thần nghe hỏi nhưng không quay đầu, tiếp chỉ lẳng lặng mắt nhìn xa xăm lên tiếng đáp lại.

"Thiên Thiên tỷ.! Trong tay tỷ hiện tại bạc nó cũng không ít, có thể quán xuyến cho mọi người rồi."

"Tỷ trước cứ dẫn mọi người cùng ẩn mình chờ ta quay lại, nếu vài năm mà vẫn không thấy tin tức nào về ta thì..."

"Thì tỷ hãy tự mình xem xét mà quyết định hướng đi cho mọi người sau này giúp ta."

"Thiếu gia người đây.... đây... là..." Hoa Thiên Thiên và Hồng Hiên Nhiên bỗng rất thất kinh.

"La Thần ta trước phải rời khỏi đại lục này, và... và sẽ không rõ là bản thân bao giờ mới có thể quay lại..."

"Thiếu gia người có phải là phải về nhà...." Hoa Thiên Thiên liền hỏi.

"Về nhà...?" Hồng Hiên Nhiên khó hiểu lên tiếng.

"À.... cái này tiểu thư Song Ngư vẫn hay bên miệng nói rằng thiếu gia là từ một nơi rất xa đến đại lục này." Hoa Thiên Thiên vẻ tinh thông giải đáp thắc mắc của Hồng Hiên Nhiên.

La Thần nghe vậy liền trong lòng chỉ biết cười diễu một cái lên tiếng. "Có lẽ là vậy.!"

"Thiếu gia.! Việc này ngài không thể ở lại thêm vài ngày sao, bởi tiểu thư Song Ngư khi tỉnh lại không thấy ngài thì..."

"Ta biết.! Nhưng thời gian không chờ người, nên ta cũng hết cách."

- ---------...----------

Thuyền lớn chậm di chuyển trên sông lớn giữ đêm thanh vắng chậm bước từng hồi rời đi thật xa cái đất nước Ngô Quốc.

La Thần sau khi nói chuyện với Hoa Thiên Thiên và Hồng Hiên Nhiên nhiều chuyện một hồi rất lâu, thì giờ vẫn chỉ một mình đứng trước mũi thuyền lặng thinh.

Bỗng ngay lúc này hệ thống lại lên tiếng đáp lời La Thần điều gì đó. "Phía sau quả có một nhóm cường giả cứ bám đuôi, còn có hai bên bờ sông cũng có hai nhóm nữa không ngừng đuổi theo."

"Ta biết rồi.!" Nhẹ đáp giống như nó cũng không có gì là bất ngờ cả, tiếp La Thần hoán phục hắc giáp quanh thân phóng mình lên cao rời khỏi thuyền.

"Trước khi rời đi.! La Thần ta thật muốn buông xõa bản thân mình một lần a...."

"Hắc Xích Phượng...!" La Thần tiếp xuất cánh lớn uy mãnh ra.

Phía dưới thuyền lớn nhóm người La Thần đã cảm nhận được dị động, liền thấy Nhất Đẳng Yêu Quân đồng xuất hiện muốn hổ trợ.

Ấy nhưng Hoa Thiên Thiên tỷ lại nhanh lên tiếng nói. "Không cần đâu.! Thiếu gia đã dặn dò mọi người cứ tiếp tục lên đường thôi, còn người thì sẽ ngay hôm nay rời đi rồi."

Mỹ yêu Lãnh Điệp khó chịu cùng chút khó hiểu nhìn chằm chằm lấy La Thần khẽ nói. "Thiếu chủ.! Ngài đây là có chuyện gì rồi."

Đuôi thuyền thấy một người nam nhân hồng y kiếm khách luôn tách biệt ra khỏi mọi người lúc này cùng âm thầm không rời mắt khỏi La Thần.

Tiểu Bạch, Tiểu Hắc lém lĩnh muốn cũng rời đi cùng chơi vui, ấy nhưng chuyện này Hoa Thiên Thiên có lẽ cũng đã được dặn dò rồi, nên liền rất chú ý.

"Tiểu Bạch, Tiểu Hắc."

"Hả..." Kinh ngạc cả hai liền quay người.

"Thiếu gia dặn dò hai đứa phải theo chân bảo vệ cho tiểu thư Song Ngư, không được có ý làm loạn đi theo."

"Nhưng...." Tiểu Bạch phụng phịu tỏ vẻ rất đáng thương.

Thế là tất cả mọi người không hiểu sao nhưng vẫn rất tôn trọng La Thần, liền chỉ đứng trên thuyền dần xa dần chứ không làm trái lời.

- ---------...----------

"Ha......." Trong đêm bỗng một tiếng rống lớn.

Thương kích thập bát ánh kim sắc chia thành hai đường, xuất kích hai phía bờ sông oanh động.

"Ầm... Ầm... Ầm....." Chấn động oanh liệt phá tan tĩnh lặng.

"A... a.... a...." Tiếng thét đau đớn cùng đó cũng vang lên.

"Không tốt.... Chúng ta đã bị phát hiện..."

"Mau... rút...."

"Ầm.... Ầm.... Ầm...." Còn chưa dứt lời thì một đợt oanh kích nữa lại chấn động.

"A.... a..... Không được.... Chúng ta không thể quay lại nữa rồi.... Hắn ta là cố ý giữ chân chúng ta ở lại cùng với hắn...."

"Ầm.... ầm.... ầm..... A... a...." Lại một hồi oanh động hai bên bờ sông.

"Huynh đệ.... cùng lên...." Biết đã khó lui nên liền bọn họ chỉ có một đường chọn là công kích.

Trên sông lớn lúc này có một thuyền lớn cũng dần tiến đến gần chỗ La Thần đang tại ngáng đường.

"Phúc Hoàng lão!. Nhìn kìa...." Một tên nam nhân nhanh chân lên tiếng chỉ hướng phía không trung.

Lúc này La Thần lại một lần nữa tựa Ma Thần chốn nhân gian, hai mắt rực lửa đỏ ngầu, hắc khí bao quanh tựa quỷ biện, cánh lớn Hắc Xích ma quái kì dị.

Phúc Hoàng lão hai mắt cũng hơi bất ngờ nói. "Hai cánh tả hữu sao không rút lui.?"

"Báo..." Một tên liền nhanh phi thân lên thuyền hô lớn. "Báo... Quân ta bất ngờ bị công kích không đường lui..."

"Không đường lui.? Nó là có ý gì.?" Phúc Hoàng lão khó hiểu.

"Bẩm.! Bởi công kích oanh tạt rất cường đại không cho bất kì ai có cơ hội rút lui, hết cách chúng quân chỉ có thể lấy công làm thủ."

"Không được.!" Phúc Hoàng lão ngắt lời nói. "Bọn họ thực lực rất mạnh, quân số ám quân của chúng ta không đủ dùng."

"Mau... bảo mọi người nhanh rút lui.! Lão phu sẽ yểm trợ cho một hồi."

"Vâng.!"

Dứt lời Phúc Hoàng lão liền phi thân phóng mình đến chỗ La Thần đang hiên ngang hiên nhiên tựa Ma Thần Xuất Thế.

"Dừng tay lại cho lão phu..." Phúc Hoàng lão liền đã nhanh tiếp cận vung tay phóng ra thanh hỏa liệt dương phá xuất từ phía một nước rộng lớn phía dưới sông, không ngừng phóng lên hướng La Thần công kích.

La Thần vẫn một vẻ đưa lưng lại với lão Phúc Hoàng, bỗng lúc này khẽ nghiên đầu ngó về sau.

"Cái.... gì.... Sao lại là hắn... Sao lại là đích thân hắn xuất trận...." Lão Phúc Hoàng liền bất ngờ vô cùng.

"Khè... khè... khè...." Tiếng cười ma quái xuyên qua kẽ răng tựa quỷ lệ kèm thêm chút máu đỏ hiện không ngừng ứa ra.

Đích thị La Thần lúc này thân thể chỉ thoáng nhìn thì kẻ ngu cũng có thể hiểu là có vấn đề cực kì không bình thường rồi.

"Bùm..... Bùng.... Bùng....." Thanh hỏa lập tức bao trùm lấy dáng vẻ quỷ lệ đáng sợ kia.

"Sao hắn... hắn không... tránh...?" Lão Phúc Hoàng càng thêm rất kinh hãi.

"Ó..... ó...." Một tiếng thét dài của Hắc Xích Phượng bỗng vang trời.

Quỷ lệ La Thần khẽ vung tay lập tức đánh tan đi thanh hỏa diễm sắc đang bao trùm lấy bản thân.

"A... a... a...." Tiếng thét thảm trong đêm lại một hồi vang lên.

"Dừng tay......" Tiếp bỗng lão Phúc Hoàng rất kinh động hô lớn.

Bởi lúc này La Thần là ma quỷ nhập chúng thật rồi, hiện tựa vô tung ẩn hiện tấn công không chút nương tay với đám người cao thủ phía hai bên.

"A... a.... a..." Chỉ chớp mắt một cái liền......

Im lặng.... im lặng... một khoảng trời rất đáng sợ.... Liền lúc này bàn tay của La Thần đã ướt đẫm máu tươi miệng nở nụ cười rất ma mị.

"Ha.... La Thần ngươi.... Chết cho ta....." Lão Phúc Hoàng hiện đã thật sự nổi điên lên mất rồi.

"Ầm....." Sóng âm chấn động thập phương bởi do La Thần một tay bắt lại quyền đầu của lão.

"Ha.! Ha.! ha... ha... ha..." La Thần tay còn lại che mắt ngẩn đầu cười diễu thị.

"Ma quỷ.... Không.... thể.... Ma quỷ...." Lão Phúc Hoàng hai mắt trợn trừng trái tim kim can cũng đã bất đầu rung động.

"Bá... bá...." Bỗng lúc này lại xuất hiện hai bóng người hắc y anh tuấn đồng phi thân phóng đến hổ trợ.

La Thần đang cười diễu bỗng hai mắt sắc lãnh buông ra quyền đầu phi nhanh tiến tới một tên bên phải trước.

"Cái gì...." Rất không thể tin nổi tên này liền vung hàn kiếm chém ra một đường.

La Thần hắn ra đòn chẳng giống với lẽ thường, lập tức bỏ qua hàn kiếm liền áp sát tựa hai người đang hôn nhau tới nơi vậy.

"Binh...." Một trỏ vung lên đánh ngay trúng hàm dưới của tên đó.

Tên này bị vậy ấy nhưng lập tức bình tĩnh ngã người ra sau vung chân đá mạnh hòng đá bay La Thần ra.

"Binh...." La Thần nhẹ đưa gối chấn ngay đùi y khiến y lập tức mất lực biến thành hư chiêu.

"Cái...."

"Binh....." Một trỏ kia La Thần đánh trúng hàm dưới vương lên cao bỗng bất ngờ chấn ngược xuống lại đánh trúng ngay ngực của tên đó.

"A..... a..." Tên này bị chấn đau lập tức bị chấn lao mình xuống dưới.

"Bùm.... Ầm....." Sông lớn bỗng rất chấn động vì cú va chạm rơi xuống của tên đó.

"Hử...." La Thần vẻ bỗng có chút ngạc nhiên nhìn theo bóng hắc y kia rơi xuống chấn nước văng tung tóe.

"Hừ... Đừng trách ta.! Âu cũng là ta nào có biết đâu chứ." La Thần nói một câu khó hiểu tiếp.

"Ầm...." Một cước mạnh mẽ chấn ngay vùng đầu của La Thần chấn mạnh.

Ấy nhưng La Thần đã nhanh tay cong một tay tựa cánh gà bảo vệ lấy đầu nhỏ, tiếp liền lại nghiên người một bên khiến gia tốc của tên kia cũng vì thế mà lỡ đà trượt thêm về trước.

La Thần chệch hướng sang phải, tên kia thì gia tốc phi thân nằm ngang tiến lên ngang tầm mắt của La Thần.

La Thần chân phải vung một vòng bên dưới, cùng lúc xoay người một vòng, bỗng chân từ thấp chuyển thành cao hơn, rồi đỉnh điểm là La Thần lộn người một cú đá móc từ trên đập xuống trúng ngay ngực của tên kia.

"Cái gì.... Sao hắn...."

"Binh....." Chấn mạnh gia tốc tên kia liền lập tức thay đổi hướng đi bay thẳng xuống dưới.

"Bùm.... Ầm...." Lại một tiếng chấn động mặt sông khiến nước văng lên động lớn.

"Ngươi.... La Thần ngươi là... đó là... tuyệt học của môn phái nào.?" Lão Phúc Hoàng đã chút hoảng không dám tùy tiện tiếp cận.

"Hử.... Ha.! Ha.! Ha... ha... ha..." La Thần cười ngất trêu người. "Tuyệt học.! Tuyệt học a.... ha... ha... ha..."

"Hắn... hắn đây là...." Lão Phúc Hoàng rất khó hiểu cứ ngỡ người trước mặt là bị điên.

Ấy nhưng bỗng ngay lúc này lão liền lập tức rất chấn kinh khi thấy La Thần thay đổi sắc thái còn nhanh hơn lật sách.

Lúc này tử khí tựa hàn băng không thể nhìn thấy bởi mắt thường cứ hư vô cảm nhận được nó là đang bao quanh thân của La Thần.

"Cận chiến tử sĩ.! Có lẽ cái tên đó của một người bạn của ta từng nói quả không sai biệt lắm." Hai mắt lạnh băng La Thần nhẹ đáp.

"Cận chiến tử sĩ.? Lão phu quả chưa từng nghe nói đến một môn tuyệt học nào ra đòn hung hiểm mà ảo diệu như thế cả..."

"Ha... ha... Hừ.... Thế giới đó của ta kẻ như ngươi có thể hiểu được sao.!" La Thần bỗng hai mắt thống hận ngút trời gầm lớn.

"Chết đi....."

"Xoẹt... xoẹt... xoẹt...." Bạch quang sắc lẽm liền chém gió lục thức.

"Keng.... keng... keng...." Không kém cạnh lão Phúc Hoàng hai tay vòng kim cô nhiều vòng xếp thành giáp cứng đỡ chặn tất cả.

"Hừ... Từng chiêu, từng chiêu đều là chỗ tử. Rốt cuộc La Thần ngươi là môn phái nào.?"

La Thần hai tay là sắc lãnh vảy cứng của Hắc Xích Phượng nhiễm nhiên vẻ rất cao hứng với con mồi phía trước mặt.

"Lệnh điều trần.... Xoạt...." Bóng ảnh biến mất, La Thần bỗng từ trên cao một mũi nhọn lạnh lẽo đâm thẳng đỉnh đầu của lão Phúc Hoàng.

"Hừ...." Lão Phúc Hoàng liền xoay người vung tay bắn ra vòng kim cô hướng lên trên.

"Keng.... keng.... keng...." La Thần nhẹ nhàng đánh văng tất cả, cũng đồng lúc cơ hội một chiêu tất sát nó cũng đã qua.

"La Thần ngươi nói lệnh điều trần gì cơ.?" Lão Phúc Hoàng vẫn rất bình thảng trò chuyện cùng La Thần.

"Lệnh điều trần.! Sát thủ số 3... Vô Tâm Đoạt Mệnh..." Dứt lời La Thần liền hai tay từ hư không cầm ra một chuỗi dây nhợ tựa vô hình sắc lãnh.

"Thu....." La Thần dứt lời liền giật mạnh một cái.

"Rít... rít... kít... kít..." Dây thép tựa vô hình bỗng như bàn ti thu lưới ánh lên hào quang bạch sắc.

"Kịt.... rít... rít... rít...." Không ngoài dự đoán, liền lão nhân đã bị dây thép bao quanh quấn lấy thật chặt.

Còn có nó cũng là đang xiết mạnh vào da thịt khiến cho da thịt cũng bị cứa máu tuông ra, cảnh nhìn rất đáng sợ ánh nhìn.

"Ư.... Sát thủ.... Ngươi là sát thủ.... Không thể nào.... Lục địa này nó còn chưa từng xuất hiện qua sát thủ bậc này a...."

"Hừ... Địa lục này.! Ý của lão già ông là cái địa lục nhỏ này sao.?"

"Không... Sao.? Địa lục nhỏ.? Không thể Nào...." Lão nhân ngầm hiểu ra điều gì đó, lập tức rất chấn động tâm can.

"Hừ... Có nói thì lão cũng không hiểu nổi đâu.! Vậy nên giờ thì...." La Thần bỗng lạnh lùng vô tâm hiếm thấy hô.

"Chết đi...."

"Dừng tay..... Hàn Băng Giá Tập....." Bỗng một hàn kiếm vung mạnh chém ngang những sợi tơ thép La Thần cầm trong tay.

"Xoẹt....." La Thần nhanh né tránh buông tay ra tơ thép.

"Ầm.... Ầm.... Ầm...." Hàn khí bạch quang phóng làn sóng lên cao chấn nổ vang trời.

"Bá bá..." Hắc y cái tên bị La Thần đánh văng lúc đầu lại xuất hiện đến hổ trợ.

"Ta không sao.!" Lão Phúc Hoàng tiếp nhanh tháo xuống đống tơ thép đang rướm máu tanh.

La Thần thì lúc này hắn hai mắt mở lớn ngắm nhìn trời cao không rời, bởi lúc này hàn kiếm bạch quang kia phát nổ tung ra trắng xóa cả một vùng trời.

Từng bông hoa trắng xinh, mị hoặc nhẹ trong gió đưa mình chậm rãi rơi xuống từng hồi. Liền cảnh tượng đẹp đến mê người.

La Thần liền vô thức nhẹ đưa tay đang đẫm máu tươi của mình rung rung đưa lên. "Tuyết.... là tuyết sao.? Không phải.! Máu... Tay... đôi tay nhiễm đầy máu tươi... nó... Không.... không.... Cái đó.... nó.... nó.... Nó giống tuyết nhân tạo hơn... Hở... Tuyết nhân tạo... Băng tạo sao....."

Bỗng La Thần hồi ức đau thương mà bản thân luôn luôn muốn chôn vùi nó đi không muốn nhắc lại thêm một lần nào nữa, ấy nhưng ngay chính tại lúc này nó lại không hiểu sao lại hiện về.

"Số 3.! Cậu sao lại đi vào con đường này.?.... Số 3.! Cậu quả thật không có điểm yếu sao.?... Số 3.! Cậu không có nổi bận tâm nào sao.?..."

"Số 3.! Tơ thép này của cậu thật quá tàn nhẫn rồi... Không lẽ cậu không có cách giết nào nhẹ nhàng hơn hả.... Số 3.! Lục thức của cậu sao chỉ toàn chỗ hiểm vậy.... Cậu thật Vô Tâm với con người như thế sao...."

"Số 3.! Cái này tôi sẽ dạy cho cậu.... À.! Cứ gọi nó là Cận Chiến Tử Sĩ đi.... Này... này... Số 3 cậu cười gì hả...."

"À.! Mà cậu có biết không.? Số 3 cậu cười lên trông rất đẹp đó.... Hả... Tôi biết sai rồi.... Đừng có đánh a...."

"Này... Số 3.! Cậu có thể đừng tỏ ra cái bộ mặt lạnh lùng đó với mọi người nữa có được hay không.... Bởi Số 1 tôi dám khẳng định rằng cậu khi cười là đẹp nhất đó... A... a... Tha mạng a....."

Hỗn loạn hồi ức, tiếp nó lại chuyển sang một cảnh mà tận sâu trong lòng La Thần hắn vẫn rất đau khổ vì cái đó.

"Ư.... Số 3.! Tôi... tôi... tôi có một nỗi bận tâm nhỏ.... Ư... ư... Số 3.! Nhờ cậu.... Cậu hãy giúp tôi được không...."

"Số 1.! Cậu yên tâm.! Tôi sẽ giúp cậu hoàn thành nó...."

"Tốt... Số 3.! Hướng bắc.... Ư... nơi đó... cái đó nó là ở nơi đó... Cái cậu muốn đó... cậu biết mà..."

"Ừ... Số 1.! Cảm.... Số 1...... Cậu mở mắt ra cho tôi.... Số 1....."

Tiếp một hình ảnh khác lại xuất hiện chen ngang sự đau thương tận sâu trong đáy lòng của La Thần lúc này.

"Số 3.! Cậu hình như đã quá xem thường cái người cao cấp hơn cậu đây rồi nhỉ.?"

"Số 2.! Ngươi.... Thằng Chó....."

"Ha... ha... ha... Ồ.... Số 3 cậu đây là có chuyện gì vậy a.... ha... ha... ha..."

"Này này... Số 3 cậu không phải là rất tự tin mình không có điểm yếu sao hả.... Ha... ha... ha..."

"Thằng khốn..... Số 2 mày.... mày.... khốn kiếp....."

"Ha... ha.... ha...." Sau tiếng cười trêu ngươi thì đầu dây bên kia liền cúp máy.

"Bang...." Hình ảnh La Thần liền tức giận ném nát chiếc điện thoại trong tay.

"A..... Thằng khốn....."

"A..... a.... " Hiện thực La Thần lúc này bỗng thét dài tựa liệt phế, tiếp hai mắt lập tức rất sắc lạnh, vẻ rất tàn nhẫn lên tiếng.

"Các ngươi định đi đâu thế.?"

Liền lúc này thấy lão Phúc Hoàng và người của mình nhằm lúc La Thần đang phân tâm mà đã lui lại một khoảng khá xa rồi.

"Mau... mọi người mau rút lui... Mau...."

La Thần bỗng tựa Ma Thần vương cánh lớn Hắc Xích Phượng thị uy hô lớn chấn động thập phương.

"Đứng lại hết cho Ta......"

- ----------!!!-----------

Tự Sự: La Thần y lúc này có phải là cuồng sát quá không nhỉ.? Ưm.... ưm~~~~