Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 179: Lân Ca



Hiện tại: La Thần

Màn đêm rực lửa sáng bừng cả một vùng trời đẹp đẽ đến vô cùng, lúc này La Thần cả người bỗng hiện rõ ra chi chít những vết nứt nẻ rất đáng sợ. Kèm theo đó là máu tươi cũng đổ ra rất nhiều, cảnh tình nhìn thấy thật chẳng khác nào là một ma quỷ chốn địa ngục là bao.

Hai mắt rực đỏ, La Thần trong lòng không ngừng kích động nhớ ra rất nhiều về một hồi ức đau lòng nào đó.

"A...... Ha........" Rống lớn cuồng ma, lập tức linh lực càng thêm tuông trào tựa thác đổ một màng liệt hỏa Phượng Hoàng diễm lệ.

Tên nam nhân trẻ tuổi bị đánh văng kia lúc này cũng bỗng cảm thấy rất khó hiểu nhìn chằm chằm vào cảnh tượng hùng vĩ trước mắt.

"Hắn đây là định làm gì.? Sao lại tự hủy hoại bản thân mình như vậy.?"

Phía xa lúc này Hồng y kiếm khách bậc cường giả với tốc độ kinh người lúc này cũng đã kịp tới gần La Thần. Ấy nhưng hỏa diễm cực kì khủng khiếp nên nhất thời Hồng y kiếm khách cũng không biết tiếp cận như thế nào.

"Thiếu Gia...... Thiếu Gia......" Hồng y kiếm khách bỗng hai mắt có chút tuyệt vọng tột độ rống lớn gọi La Thần.

"Thiếu Chủ......" Lãnh Điệp cũng vừa đến lập tức gọi lớn La Thần đang bùng nổ hỏa diễm.

"Thiếu chủ có chuyện.!" Du Điệp cũng sắc mặt biến sắc khi cảm nhận được linh lực cũng La Thần đang không ngừng bị thiêu đốt.

"Ma Vương......" Pháp trượng Thiết Phiên và hắc giáp hỏa nham cũng rất kích động gọi lớn.

Thiết Phiên tiếp vội nói. "Không phải ngươi là Hỏa Nham Liệt Hỏa hay sao, sao còn không mau tiến vào xem xét đi a...."

"Không được.! Lửa Phượng Hoàng ta không thể xông vào được." Hắc giáp hỏa nham chỉ có thể lắc đầu vô sách.

"Vô dụng.!" Thiết Phiên có chút giận quá mắng người.

La Thần đầu óc mộng mị mơ hồ, trong đầu thì thần thức không ngừng bị loạn động làm phiền bởi tiểu hệ thống.

Ting... "Cảnh báo.! Cảnh báo.! Cảnh báo.!"

"Kí chủ.... Người tỉnh A......" Hệ thống bỗng động lực gọi lớn.

Hệ thống tiếp thấy La Thần đang dần tiếp nhận lửa Phượng Hoàng không ngừng nuốt chửng thì liền cũng có chút khó có thể chấp nhận mà đau lòng.

"Dừng lại cho Ta......" Bỗng không gian bạo động một cuồng phong cấp bão tố đại họa lập tức từ trên hư không thành hình phóng xuất xuống chỗ La Thần.

"Ầm.... Ầm.... Ầm..... Ầm...." Mây vần vũ động sấm chớp điên cuồng, lập tức một trận lốc xoáy cấp khủng bố đổ xuống hòng muốn đánh tang hỏa diễm Phượng Hoàng.

"Ầm..... Ầm.... Ầm...." Sấm động kinh thiên, hỏa diễm va chạm mạnh mẽ. "Bùng.... Bùng.... Bùng....."

Phong tật lốc xoáy mây vần tựa như một vòi rồng khủng khiếp rất nhanh giáng xuống đánh văng ra hỏa diễm Phượng Hoàng, đang không ngừng nuốt chửng La Thần.

"Ầm.... Ầm.... Bùng.... Bùm.... Bùm....." Hỏa diễm bỗng bị cuồng phóng kích phá văng ra tứ tung tựa một đóa pháo hoa rực rỡ.

"Ầm... Ầm.... Ầm....." Tựa như một núi lửa phun trào bắn phá thập phương, hiện liền bầu trời lửa đỏ bắn khắp như một bông hoa nở rộ vô cùng rực rỡ.

Xa xa trên không trung bầu trời, lúc này một màu tóc tím đẹp tựa thiên tiên hạ phàm, hiện đang không ngừng động dụng linh lực hòng muốn cứu giúp cho La Thần.

Mà cái người này tuy rất ít khi xuất hiện, ấy nhưng cô ấy vẫn là luôn một lòng âm thầm theo chân bảo vệ cho La Thần như một thân vệ trung thành tuyệt đối.

"Cuồng Phong Nộ Giáng.....!" Đích thị người động chúng đó chính là Phong Linh Cúc Phong.

"Ầm.... Ầm... Ầm...." Cuồng phong lốc xoáy bão tố liền lại càng thêm mạnh mẽ đáng sợ đến vô cùng.

Rất nhanh cuồng phong nó cũng là có thể nuốt chửng hoàn toàn La Thần vào bên trong cơn lốc xoáy khủng bố.

"Là ai.!" Thiết Phiên hơi mất bình tĩnh hô lớn, tiếp xuất ra pháp trượng muốn ra tay.

"Là người của chúng ta.! Cô ấy là Cúc Phong." Du Điệp liền nhanh miệng lên tiếng ngăn cản Thiết Phiên ra tay.

"Người của Ma Vương.!" Thiết Phiên nghe vậy liền cũng ít đi ác ý muốn ra tay. "Vậy sao cô ta lại tấn công Ma Vương.?"

"Đây không phải là tấn công.!" Du Điệp lập tức khẳng định. "Tuy ta cũng không rõ ràng lắm về Cúc Phong này, nhưng cô ấy cũng không phải là lần đầu sử dụng cách này để bảo vệ cho thiếu chủ."

"Chỉ khác là lần này Phong bạo có chút quá lớn thôi.!" Lãnh Điệp cũng lên tiếng khẳng định.

"Phong bạo này uy lực rất mạnh mẽ, sao cô ấy hôm qua trận chiến lại không thấy ra tay trợ giúp." Thiết Phiên khó hiểu sao một thân vệ mạnh như vậy mà lại không chịu xuất trận ở trận đấu lớn hôm qua.

"Cái này bọn ta cũng chẳng rõ.!" Du Điệp liền đáp. "Chỉ biết là bình thường chẳng ai thấy được Cúc Phong ở đâu cả, ấy nhưng mỗi khi giống như là hết cách ứng phó thì cô ấy sẽ từ trên thiên không xuất hiện cứu lấy thiếu chủ."

"Kì lạ như vậy.!" Khẽ khó hiểu Thiết Phiên nhỏ nói. "Chẳng lẽ cô ta cũng là từ địa lục khác đến sao.?"

Quả thật Cúc Phong thân phận luôn bí ẩn bình thường không thể thấy, ấy nhưng sự thật thì Cúc Phong vẫn luôn chưa từng bỏ mặc La Thần. Chỉ là cô ấy vẫn thích với cái phong cách âm thầm bảo vệ mà thôi.

- ---------...----------

Ở một hướng khác....

"Kinh động như vậy.!" Tên nam nhân trẻ tuổi kia do đã bị La Thần đã thương nên ý cũng đã muộn thối lui, ấy nhưng khi thấy tình cảnh kinh thiên trước mắt cũng không thể không chấn kinh mà cảm thán một câu.

"Hừ.... Muốn đi sao.? Nằm mơ.!" Hồng y kiếm khách bỗng gương mặt tức giận ngút trời, ánh mắt sắc lạnh đầy đáng sợ lập tức chặn lại đường thối lui của tên nam nhân kia.

"Hừ... Chỉ vào ngươi mà cũng muốn ngăn ta rời đi sao.?" Nam nhân chẳng hề nao núng khinh thường.

"Hừ... Thử liền biết.!" Dứt lời hồng y kiếm khách lập tức xoay bán nguyệt kiếm lao động.

"Xoẹt...." Kiếm khí trời quang ảnh động liền bùng phát rất mạnh liệt.

"Hừ... Điêu trùng tiểu kĩ.!" Khinh thường, nam nhân lưng trần ảnh hình Kì Lân vẻ rất chẳng xem trọng.

"Đến...!" Hô lớn, liền cả hai lập tức lao vào hỗn chiến dữ dội.

"Ầm.... Ầm... Ầm...." Kình lực của hai người tạo ra liên tiếp những chấn động kinh thiên.

"Hừ... dám đụng tới thiếu gia.! Chết....." Hồng y kiếm khách vẻ rất thống hận khi hiện cảm nhận được rõ ràng khí tức của La Thần đang dần tan biến đi.

Cứ thế liền không ngừng muốn trút giận lên cái nam nhân trước mặt này, và thế liền ra tay rất tàn độc không ngừng nhắm vào chỗ tử nguyệt mà công kích.

"Keng.... Keng.... Keng...." Nam nhân kia nào thua kém, liền xuất ra thương đầu hoàng kim lưỡng long đối chiến.

Mỹ yêu Lãnh Điệp lúc này tuy đã thấy được Phong nộ cực đại đã đang bảo hộ thiếu chủ vào bên trong, ấy nhưng... khí tức của thiếu chủ của cô cũng là không hề có dấu hiệu dừng lại việc tan biến.

"Sao..... sao lại như vậy....." Lãnh Điệp oán giận trời cao nhớ lại dáng vẻ của người mà mình đã chọn làm chủ nhân kia.

"Lãnh này.... Lãnh cô là yêu Du Điệp sao.?" Hồi ức La Thần cợt nhã trêu đùa rất vui vẻ.

"Sao.... Muốn ta dạy Lãnh cô một chút sao.... Ừm...... Được....." Vẻ mặc trêu chọc bức người thật khiến người ta không thể nào quên.

Bỗng Lãnh Điệp rống giận. "Sao có thể..... Hả...... Ngài còn chưa hướng dẫn ta được mấy ngày.... Vậy mà đã liền muốn đi sao Hả......"

"Ngài.... Ngài không phải đã nói.... đã nói.... Giúp ta sao.... không phải ngài đã hứa rồi sao hả....."

"Ngài đã được ta tôn trọng vào lòng rồi... thì ngài cũng phải thể hiện cho Lãnh ta xem chứ a......."

"Lãnh.... cô...." Mỹ yêu Du Điệp bên cạnh liền cũng đau lòng khẽ gọi.

Tiếp Du Điệp nhẹ đưa tay choàng lên vai của Lãnh Điệp hòng muốn có thể an ủi đi phần nào cho Lãnh Điệp.

"Bỏ ra.!" Lãnh Điệp bỗng lạnh lùng đến đáng sợ.

"Lãnh...." Du Điệp gương mặt biến sắc kinh hãi khi lần đầu tiên trong đời bị Lãnh Điệp đối xử như vậy.

"Bỏ ra.!" Hô lớn liền vung tay đánh mạnh một cái khiến cho bàn tay mềm kia bị văng ra.

Du Điệp cổ tay có chút đau, ấy nhưng trong lòng nó còn khó chịu hơn cái phần đau đó, miệng cô ngập ngừng lên tiếng.

"Lãnh.... ta... ta...."

"Không cần.!" Lãnh Điệp liền ngắt lời. "Lãnh ta đã chọn theo thiếu chủ, quyết làm thân vệ của ngài ấy thì đã không còn lưu luyến gì nữa rồi."

Lãnh Điệp khẽ quay đi. "Vậy nên Du Điệp cô sao này cũng không cần phải ngại ngùng mà tránh mặt ta làm gì đâu.!"

"À... Mà nói không chừng thì sau này cũng khó có thể gặp lại nhau rồi.!" Lãnh Điệp bỗng vô thức nói ra một câu không nên nói lúc này.

"Sao.... Không lẽ.... không lẽ thiếu chủ....." Du Điệp cực kì kinh ngạc khi nghe ra được ẩn ý bên trong câu nói của Lãnh Điệp.

"Không thể nào đâu.! Du ta rõ ràng có thể hiểu được thiếu chủ không thể dễ dàng bỏ mạng như vậy đâu.!"

"Hừ... Du cô đã quên mất rồi sao.?"

"Quên.... Quên gì.?"

"Ngài ấy đã bảo ngài ấy có chuyện cần phải đi, còn bảo mọi người sau này hãy chăm sóc nhau để sống tiếp."

"Đúng là ngài ấy đã nói vậy nhưng không phải cũng chỉ là..." Bỗng Du Điệp cũng bừng tỉnh ngộ chấn động tâm can.

"Không thể nào....."

"Hừ...." Lãnh Điệp lạnh lùng vô cảm đáng sợ vô cùng. "Quá muộn rồi.!"

"Không thể nào....." Du Điệp liền cũng thất thần chết lặng.

Phía gần đó pháp trượng Thiết Phiên cùng với Nam nhân hỏa nham liệt giáp cũng cảm nhận được chẳng lành rồi.

"Thiết Phiên.! Mau... mau.... gọi Thần Điện mau......"

"Được.!" Pháp trượng Thiết Phiên cũng chẳng ngờ Ma Vương của cô lại dễ dàng bị hạ đến như vậy, liền lúc này trong lòng cô cũng là rất kinh tâm lo lắng.

Tiếp Thiết Phiên liền vung trượng mở ra một pháp trận kinh thiên bao phủ cả một vùng trời rộng lớn hãi hùng.

"Thần Điện Chi Viện.! Ma Vương hộ giá......"

"Ầm.... Ầm... Ầm...." Trận pháp khủng bố cứ vậy liền chuyển mình thôi động đến một thế giới nào đó.

- ---------...----------

"Kí chủ.... kí chủ... Tỉnh.... kí chủ...." Bên trong thần thức của La Thần, hệ thống hiện đang không ngừng gọi người quan trọng nhất trên đời của mình.

La Thần đầu óc hồi ức cùng thực tại đan xen không ngừng loạn động không xác định, ngoài ra những kí ức nó cũng là không ngừng vụn vỡ như bụi phấn.

"Là nhóc đã cứu.... sao....?" Hồi ức một cô bé nhỏ nhắn đáng thương xuất hiện trong mơ hồ.

"Ta là muội tử.! Sau này huynh cũng gọi như vậy đi.!" Hồi ức đứa nhỏ đó rất ngây thơ trong sáng thiện lương.

"Số 1.! Cậu định làm gì.? Muốn chết hả....." Hồi ức một nam nhân rất thân thuộc.

"Hừ... Mày tự nhìn lại xem mày có đáng mặt thằng đàn ông không.?" Hồi ức khiến trái tim nó không ngừng đau thắt lại.

"Thiếu gia.! Hoa thẩm đây.!" Hồi ức một nữ phụ nhân vẻ rất ân cần.

"Đại ca ca.....!" Hồi ức một tiểu hài rất dễ mến vẻ lo lắng gọi ai đó.

"Chủ... chủ nhân..... Tiểu... Tiểu Ly...." Hồi ức một nữ nhân vẻ rất đáng thương.

"Ha....." Hồi ức một tiếng hô lớn giữa chiến trường oanh động.

La Thần mơ mơ hồ hồ chìm vào trong những hồi ức cảm giác như đã quen nhưng không tài nào có thể nhớ rõ được gì.

"Đó... đó là gì....?" La Thần mơ hồ tự hỏi khi hình ảnh đó lại là một con Ngư Long màu trắng bạch rất to lớn đang cuộn mình.

"Kí chủ.... kí chủ.... Hức.... hức.... Người.... người... tâm trí cũng đã bất đầu vỡ vụn rồi sao.... Kí chủ...." Hệ Thống không rõ chuyện gì xảy ra với La Thần lúc này, nhưng nhìn qua thì cũng có thể đón được rằng La Thần tánh mạng đã bất đầu có dấu hiệu vụn vỡ rồi.

"Ma Vương......" Hồi ức một nhóm người xa lạ cứ không ngừng hò reo Ma Vương.

"Bọn họ là ai.?" La Thần quả đã chẳng còn nhớ rõ ràng được gì nữa rồi. "Đây là đâu.? Còn... còn... có... Ta là ai.?"

"Bang... Bang... Bang...." Từng một, từng một hồi ức một không ngừng vỡ ra, khiến cho La Thần đã chẳng rõ lại càng thêm chẳng rõ hơn.

"Ta... La.... Thần.... Số 3... là T.... là... Ta là ai.....?" La Thần chính lúc này cũng chẳng rõ đâu mới là thực, đâu mới là hư.

"Bang....." Một tuyệt đại mảnh kí ức hùng vĩ bỗng chấn động vỡ tan, liền nó không ngừng tan biến vào hư không.

"Khoan đã.... Ta.... ta...." La Thần trong vô thức muốn níu kéo, chỉ tiết là La Thần cũng lập tức dừng lại ngay. Bởi lẽ chính y lúc này cũng chẳng rõ những cái đó nó là gì.

La Thần chìm trong khoảng không thời không đen kịt của không gian phép tắc, ngồi đó lững thững ngơ ngác chẳng biết nên làm sao, cũng chẳng rõ phải làm gì.

"Ư......" Bỗng cảm giác toàn thân đau đớn cực đại ập tới.

"A......" La Thần thất thanh gào thét trong tuyệt vọng.

"A.... a...... A....." Toàn thân bỗng như thủy tinh nhỏ yếu, liền cũng đã bất đầu vỡ tan tựa như hơi tàn sắp hết.

"A..... là.... A..... gì..... A......" La Thần dẫy giụa dữ dội trong thống khổ vô cùng tận.

"A.... ta.... ta.... A....." La Thần sắp điên luôn rồi, bỗng cắn răng nuốt từng hồi hô lớn.

"Giết..... Giết Ta Đi...... A..... ặc.... Đau.... Đau.... Ta... Đau lắm...... A.... a... Giết Ta.... Ai đó làm ơn.... giết... xin... ta... van cầu.... xin... hãy giết ta đi....." Giọng nói càng ngày càng yếu dần đi theo thời gian.

"giết... ta... đi...." Cuối cùng thì cũng chỉ còn lại vài tiếng thều thào trong vô vọng.

La Thần duyên cớ mọi chuyện là do tiếp nhận lực lượng cực lớn từ mảnh vỡ Ngọc Kì Lân, nên kể từ hôm qua thì số phận cũng đã được xác định sẽ thành ra như vậy rồi.

Âu cũng là do duyên cớ tích hợp nào đó nên y mới có thể cầm cự được tới đêm hôm nay, nhưng.... nhưng như vậy nó cũng là tới giới hạn rồi.

Bởi lúc này La Thần trong lúc chiến đấu bỗng nhiên kích động điều gì đó khi thấy tấm lưng Kì Lân kia. Và vì thế đầu óc bỗng cũng hồi ức ngổn ngang lật tung ngược trở lại.

Mà điều đó thì lại chẳng khác nào là tự tìm vào đường chết, bởi do căn nguyên đã không ngừng mất đi rồi, ấy mà La Thần còn vô tình khiến cho tốc độ của nó càng thêm bị thôi động nhanh hơn nữa.

Vậy nên cũng có thể nói là La Thần lúc này đang dần biến mất đi khỏi thế giới này rồi, mà nói trắng ra thì đó chính là La Thần hắn đang bất đầu dần chết đi.

Hệ Thống liên thông thần thức với La Thần lúc này cũng cảm nhận được sự liên kết nó dẫn cũng yếu đi thấy rõ.

"Hộ Hồn Linh Phệ......" Hệ thống liền vận động một bí thuật đại thừa nào đó.

Liền linh hồn của La Thần hiện dần tan bỗng lập tức được bảo hộ gia trì trở lại, ấy nhưng việc này cũng không thể giúp được cho La Thần cãi tử hồi sinh trở lại được.

Hệ thống dù biết ấy nhưng nó cũng chỉ biết làm hết cách có thể vào lúc này mà thôi, bởi lẽ La Thần đây là một người rất quan trọng đối với nó.

"Kí chủ.... Tỉnh.... xin người.... Xin người hãy tỉnh táo lại đi..... Xin người.... Kí chủ..... Nếu... nếu người còn như vậy thì Hộ Linh nó cũng vô dụng mất.... Kí Chủ......"

"Bang..... Bang...." Vô vàn hồi ức của một đời người hiện nó vẫn không ngừng vỡ, La Thần cũng chẳng màn gì nữa... bởi hiện y đã hai mắt rất vô hồn rồi.

Hai mắt vô hồn chẳng rõ là có nhìn hay không kia giống như người đã chết, bỗng một cánh hoa đỏ nhẹ rơi xuống lướt bay qua tầm mắt.

"Tinh......" Tựa mặt hồ bỗng bị gợn sóng nhẹ nhàng trong cơn tĩnh lặng.

"Đẹp quá...." La Thần thần thức bỗng khẽ lên tiếng.

"Tinh.... Tinh.... Tinh...." Gót sen hồng nhẹ đạp bước trên mặt hồ tĩnh lặng đó, bỗng đó xuất hiện một nữ nhân tựa thần tiên tỷ tỷ diễm lệ đẹp đến khiến cho La Thần liền cũng phải ngây ngốc mà quên luôn cả cơn đau.

Phục y đỏ thẫm băng rua thõng dài như chúng tiên nữ, gót sen trắng hồng sắc thắm, gương mặt đẹp lung linh huyền ảo hư thực khó cầu, đầu điểm phục sức phượng hoàng rực lửa nhìn rất kì diệu.

La Thần hai mắt lung lay vô thức mở rộng nhãn cầu ra nhìn rõ hơn hình ảnh trước mắt, liền lúc này La Thần thấy rõ tiên nữ kia là đang đứng dưới một gốc cổ thụ cực kì to lớn.

Cây cổ thụ hoa lá toàn đỏ rực rỡ muôn phần, từng cánh hoa mềm cứ vậy không ngừng nhẹ đưa rơi xuống, cảnh sắc phải nói là huyền huyễn bậc nhất nhân gian.

Thần tiên tỷ tỷ nhìn La Thần khẽ mĩm cười xuyên tâm chúng nhân, môi mềm hé mở nhẹ nhàng cất tiếng.

"Lân Ca.!"

- ---------!!!----------