Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 202: Ảo Mộng.! Huynh là ai ?.



Ngược dòng thời gian.

"Tiên tử.! Người...." Út muội hoảng hốt vội đỡ tiên tử miệng máu tươi thương thế vẻ đã rất nặng.

"Không sao.! Thời gian cấp bách việc trước mắt quan trọng hơn.!"

"Tiên tử.! Bây giờ bên ngoài lạ lắm..."

La Thần cắt lời. "Ta biết.! Có trăm tên Ma tộc hiện đang tiến đến."

"Sao người biết.?" Út muội ngơ ngác.

"Cái đó không quan trọng.! Việc quan trọng hơn là trước tìm cách giải quyết trước đã."

La Thần dứt lời im lặng một hồi suy tính có nên rút lui đi không, ấy nhưng khi vừa đứng lên hẳn đã cảm nhận được rõ ràng thân thể nữ nhân tiên tử, hiện cũng bị ảnh hưởng không hề nhỏ.

Không ổn.! Cơ thể này nó cũng bị nội thương rất nặng theo rồi, như vậy... như vậy... liền muốn chạy cũng không thể chạy được.

La Thần trong lúc bí bách không biết tính sao, bên ngoài thì đã không ngừng chấn động lớn rung chuyển của trận chiến.

Bỗng lúc này một đứa bé có đủ can đảm bước đến bên cạnh tiên tử nhỏ như muỗi kêu lên tiếng.

"Tiên tử tỷ tỷ... Người đau.?"

La Thần nhìn qua vẻ ngây thơ của đứa nhỏ thì trong lòng cũng phải mềm lại, tiếp mắt nhìn nhóm nữ hài còn lại rất nhiều bị bỏng rát nhưng vẫn rất ngoan ngoãn không khóc lóc ngấn lệ.

Đột nhiên có chút đau lòng tiên tử khẽ lên tiếng. "Không đau.! Tỷ chỉ là không khỏe một chút xíu mà thôi."

"Tiên tử tỷ tỷ.!" Đứa nhỏ không biết nghĩ gì vương tay dâng lên vài quả nho được bé giấu rất kĩ.

"Người đói bụng.?"

Tiên tử nghe vậy bỗng trong lòng rất ngọt mỉm cười. "Không đói.!"

Nghe vậy bé lại vụn về thu lại kĩ càng gói lại cất giữ rất là cẩn thận. Tiên tử nhìn rõ những bé này ai cũng hiểu chuyện và rất ngoan.

Trái tim không phải sắt đá, chỉ là do quá lâu băng giá mà thôi. La Thần liền lúc này nhất thời chưa thể nhận ra rằng lớp băng giá kia, nó từ lâu đã bị muội tử Song Ngư ngoan hiền nào kia bào mòn mất từ lâu rồi.

Tiên tử khẽ nhẹ tay vuốt mái tóc rối của bé con mà lòng nóng ấm nhớ lắm cảm giác nào đó của muội tử Song Ngư.

"Tiên tử tỷ tỷ bẩn.!" Bé con ngây ngô nói rằng mình bản thân bẩn lắm không xứng.

"Không bẩn.!" Tiên tử hiền từ mỉm cười. "Mấy đứa ngoan lắm.!"

Tiên tử sâu thẳm đã nổi lên ý định ra tay trợ giúp cho bọn nhỏ rồi, liền nhìn qua tất cả rồi lên tiếng.

"Mấy đứa có tự tin không.?"

Một câu bỗng nhiên như vậy, thật khiến tất cả bọn nhỏ nhất thời chẳng biết nên trả lời như thế nào cho phải.

Tiên tử cũng chẳng quở trách tiếp nói. "Tỷ nếu nói muốn mấy đứa hãy giúp tỷ với thì mấy đứa có bằng lòng.?"

"Ươm... ươm..." Câu này coi bộ dễ hiểu hơn, vậy nên lập tức tất cả đều gật đầu tỏ rõ đồng thuận giúp đỡ cho tiên tử tỷ tỷ.

Chuyện liền được quyết định, La Thần lập tức dẫn tất cả mọi người tiến vào vòng trận tách biệt không gian. Dứt khoát một lần nữa Đại Đồng Chi Hệ được động dụng.

Nguyên do có trận pháp gia hộ tách biệt với bên ngoài vậy nên thiên không cũng chẳng biết gì mà vần vũ hay là sấm động.

Tiên tử nhìn quanh một vòng chúng hai mươi đứa nhỏ đã bộc phá cảnh giới cùng đồng huyễn hóa thân tướng nữ nhân trưởng thành xinh đẹp.

Một vòng hai mươi được Tiên tử rất tận tâm tỉ mỉ chọn lựa y phục cho từng bé một, vậy nên hai mươi chúng nữ lập tức y phục rất khác biệt đối với thế giới nơi này.

Nào váy ngắn, váy dài, áo thắt lưng ong kiểu cách thời hiện đại. Dáng cao chúng nữ mặc vào chẳng khác nào là hậu trường cánh gà của buổi biểu diễn thời trang, bởi lẽ toàn bộ đều là dáng chuẩn thân cao khó cầu.

Tiên tử dặn dò rất nhiều bảo rằng nếu không được thì hãy lập tức nhanh chạy đi, không cần đâu phải cố gắng chiến đấu. Ấy vậy mà hai mươi chúng nữ vẫn một lòng thầm hứa sẽ không bỏ cuộc.

Tiên tử đau lòng khi phải buộc đưa những đứa nhỏ ra trận, nhưng do tình cảnh chẳng thể chọn lựa đành chấp nhận. Ấy nhưng Tiên tử lúc này cứ như hóa thân mẹ hiền lương mẫu, cứ không ngừng lo lắng nói lắm lời khuyên bảo nếu không được cái này, không được cái kia thì hãy lập tức rút lui.

"Tiên tử tỷ tỷ.! Bọn muội biết rồi." Chúng nữ trong lòng ngọt liệm sự ấm áp mà trước giờ chưa từng có, trong lòng hân hoan vui vẻ không thể tả.

"Biết gì chứ.! Nhớ rõ nếu bắt đắc dĩ phải nói thì cũng chỉ nói một câu là được.!"

"Tiên tử tỷ tỷ.! Vậy bị hỏi thì bọn muội phải nói bọn muội là ai.?" Đứa nhỏ khi trước vẫn bẽn lẽn nho xanh, giờ cũng đã phát tướng vô cùng xinh đẹp hỏi Tiên tử.

Tiên tử suy nghĩ một chút thì liền đáp. "Cứ nói là trực thuộc người của Tiên tử là được."

"Trực thuộc người của Tiên tử.?" Vẫn ngây ngô lạ lẫm ý nghĩa câu nói trực thuộc, vậy nên một bé khác đã hỏi tiếp. "Vậy bọn muội là gì của Tiên tử tỷ tỷ.?"

"Là hộ vệ.! Hiểu hộ vệ là gì không.?" Tiên tử trong lòng vẫn lo lắm cho mấy đứa nhỏ, sợ rằng không hiểu chuyện mà tự hại lấy bản thân.

"Hộ vệ.? Thì tên gì.?" Lời nói còn nhiều lắm thiếu sót ngôn từ của những đứa nhỏ.

Tiên tử trong đầu kí ức về Yêu Thần Quân quả thật hiện đã không thể nhớ rõ, do ảnh hưởng từ hệ thống phong bế khi đến đây.

Vậy nên xảo hợp Tiên tử suy nghĩ nhanh. "Yêu tinh tộc sẽ lấy chữ yêu làm đầu, Thần tượng trưng bá khí chi vương của Thần Thánh, Quân tượng trưng cho quân thần thân cận bên cạnh."

"Yêu Thần Quân.! Mấy đứa từ giờ sẽ là Yêu Thần Quân trực thuộc Tiên tử."

"Ươm... Ườm..." Đồng loạt gật đầu xem như hiểu, ấy nhưng Tiên tử thấy vậy thì càng thêm bất an lo lắng hơn.

Cơ duyên xảo hợp là vậy, vậy nên liền từ khoảnh khắc vô tình này liền cũng đã tạo ra về sau muôn đời Yêu Thần Quân trường tồn với thời gian.

----------...----------

Yêu Thần Quân vừa xuất động thì thiên không bỗng oanh động bởi bá khí xa lạ từ đâu xuất hiện, liền vậy lập tức gián xuống một trận sấm vang rất dữ dội. Liền thiên không cũng vần vũ động chấn khi phát hiện được một chúng sinh mới được tiến cấp từ đâu ra.

Tiên tử nhanh lấy ra bốn trường cung lớn tinh xảo quý hiếm, văn hình điêu khắc sắc lẽm bá khí.

"Bốn người các cô biết dùng không.?"

Tứ nữ tỷ muội yêu tinh hiện cũng đã được cải biến thành mỹ yêu cực phẩm, liền lập tức gật đầu ý biết tiếp cung lớn qua tay.

Tiên tử kình lực phóng xuất toàn thân đau đớn vì nội thương, ấy nhưng vẫn cố gượng một gối quỳ xuống hô.

"Xuất..." Liền một thứ vũ khí mà mấy ngày qua La Thần hắn đã rất chuyên tâm chế tạo ra nó, lập tức bấy giờ cũng đến lúc đem ra dùng thử rồi.

"Cạch... Cạch.... Cạch...." Lập phương khối hắc thạch phóng xuất kết thành hình dạng một khẩu bắn tỉa tầm xa, chỉ khác là nó rất to. To lớn đến nỗi cứ ngỡ như thân pháo, chỉ khác là nòng súng vẫn là nhỏ gọn vẻ bắn tỉa.

Văn hình trận pháp mở ra quanh thân, La Thần trực tiếp lấy ra một viên hắc thạch vẻ rất trân quý ngắm nhìn một chút tự hỏi không biết có dùng được không.

"Tiên tử tỷ tỷ.! Người đây là..." Út muội rất hiếu kì với mọi thứ trước mắt liền hỏi.

"Không gì.! Cũng chỉ là bắn tỉa như trường cung vậy thôi." Tiên tử đáp nhanh, xong liền bỏ vào viên hắc thạch nạp đạn.

"Cạch... Cạch..." Thân súng lớn tiếp đạn liền nuốt chửng phát lên tiếng động rất lạ đối với Út muội.

"Tiên tử tỷ tỷ.! Bắn tỉa gì đó không cần đến mũi tên sao.?"

"Không phải ta vừa mới bỏ vào rồi đấy sao.?" Tiên tử ngơ ngác nhất thời, rồi liền hiểu được tiếp giải thích.

"À.! Cái này không dùng mũi tên, nó dùng chính là viên đạn."

"Ờ..." Út muội cũng chẳng hiểu đành chỉ cho qua, tiếp cô lại nói. "Tiên tử tỷ tỷ.! Bọn muội không có mũi tên."

"Cái đó bất tiện không cần.! Vũ khí do ta chế tạo nơi này tu luyện mà suy diễn không cần dùng đến mũi tên."

"A... Vậy... Làm sao dùng.?" Út muội kinh ngạc hỏi, phía sau ba tỷ tỷ cũng là rất không hiểu nhìn qua.

"Linh lực, Ma lực, nội lực gì gì đó của tự thân của người sử dụng là được. Liền pháp khí sẽ tích hợp mà phóng xuất tựa mũi tên lao đi."

"Lợi hại như vậy..." Đại tỷ sau bao lâu thương nặng liệt người, bỗng lúc này cũng trở nên rất nhiệt huyết hơn hẳn hằn trên mặt.

"Cứ thử cảm nhận đi thì sẽ rõ.!" Tiên tử dứt lời liền vào thế ngắm bắn tầm xa quan sát rõ ràng tình huống ở phía xa.

----------...----------

"Pằng...."

Sau hồi súng đầu tiên, La Thần trong lòng toan tính rất là nhiều thứ hòng muốn nghĩ ra cách nào là vẹn toàn nhất để thoát thân.

Vài lời dò xét đôi bên, La Thần liền nắm bắt được một thông tin quan trọng là Ma tộc bọn họ rất tôn sùng cái gì đó Ma Vương.

Trong lúc vẫn còn rối rắm chưa tìm ra cách gì thì bỗng Nữ Thần bên trong động dụng thần thức lên tiếng.

"Kỳ Lân ngươi sao không thử làm Ma Vương của bọn họ đi."

"Ặc... Ma Vương.!" La Thần choáng váng. "Nghe thôi cũng đã biết là không thể rồi, đã là Ma Vương được tôn sùng như vậy thì bản lãnh cũng không nhỏ đâu."

"Vậy nên La Thần ta sao có thể làm được cơ chứ.!"

"Bây giờ tuy không thể, nhưng sau này thì ai nói trước được đâu." Nữ Thần tàn hồn thần thức nhắc nhở.

"Ầy... Cho dù có mạnh lên thì cũng là chuyện của sau này đi. Chư còn bây giờ thì sao có thể gạt được bọn họ chứ."

"Cái đó cứ để ta giúp ngươi một chút.!"

"Hả... Cô... cô... Nói là có thể giúp ta mạnh lên á..." La Thần kinh hỉ trước thông tin này.

"Không thể.!" Nữ Thần như một gáo nước lạnh dập tắc suy nghĩ viễn vong, tiếp lên tiếng giải thích.

"Đại Pháp Hoàng Hoang tuy ta không rõ lại có biến hóa bày xích, nhưng suy cho cùng thì nó cũng là sáng tạo thế giới nơi này. Vậy nên sao Kỳ Lân ngươi không thử một lần xem sao."

"Lại là cái Hồng Hoang Huyễn Hóa Đại Pháp gì gì đó sao.?" La Thần vẫn còn nhiều lắm sự nghi ngờ.

"Khuyên ngươi hãy thử một lần thử xem, bởi lẽ bây giờ ngươi cũng không có cách gì rồi. Vả lại Ma tộc thế lớn, nếu lần này để bọn họ rời đi thì ắt sẽ đại quân sẽ kéo đến."

"Ặc... Nói cũng đúng a... La Thần ta hiện nhỏ yếu không thể tùy tiện để người loan tin biết về thân thế của ta ở nơi này được."

La Thần nghĩ thông, trong lòng thầm mong sóng lặng. Liều một phen lấy ra một phát liền năm viên Ma Đan nhai nát cắn nuốt vào thân.

Thời cơ duy chỉ một khắc, La Thần hiểu rõ lập tức động nhanh máu tanh lau qua. Tiếp phóng lên thiên không động xuất.

"Hắc Xích Phượng... Xuất...."

"Xích... Xích.... Xích...." Đen tuyền sắc lãnh ngày nào bá khí Hắc Xích Phượng vẫn vẻ kiêu hùng vốn có.

La Thần hồn linh xuất hiện hoán đổi thân thể nữ nhân tiên tử, liền hồn linh không còn cái xác nữ nhân lập tức như vật vô tri sự sống. Vậy nên không gian chứa vật cũng không bày xích mà nhập vào.

Hắc y nam tử mắt lãnh rực đỏ tựa quỷ môn quan, vẫn là La Thần hình dáng quen thuộc đó, vẫn là một thân hắc y đó, vẫn là đôi mắt mang theo chút vô tâm đó, vẫn là một chút sự cô tịch đó, vẫn là vẻ thê lương mà ít ai có thể nhìn ra đó.

Liếc mắt nhìn uy bức Hắc Xích Phượng liền thấy nó có vẻ cũng đã tiến cấp không ít. Bởi hiện cánh lớn nó còn lớn hơn trước nhiều, về phần gai sắc nhọn cũng là vẻ đẹp lung linh hơn thấy rõ.

Hỏa diễm Phượng Hoàng vẫn tiềm ẩn bên trong, La Thần có thể cảm nhận được rõ ràng như một. Chỉ khác là lần này còn có thêm một loại khí lưu xa lạ khác nào đó mang dáng vẻ hệ thủy nữa.

Mà cái này La Thần nhất thời chỉ mới cảm nhận được lần đầu, vậy nên hiện cũng không biết phải sử dụng nó như nào.

"Hồng Hoang Đại Pháp...." La Thần tiếp động dụng đại pháp học được từ Nữ Thần khi đến đây.

Hồng Hoang Đại Pháp nào đâu có phải dùng để chiến đấu, do vậy nên La Thần cũng rất là lo lắng cho quyết định lần này của mình.

Hồng Hoang Đại Pháp huyễn du thời không tựa gió sương du động không thể nào có thể cảm nhận được. Liền một vùng rộng lớn chúng sinh đều không nhận ra bản thân đã bị một khí lưu du nhập vào thân.

Do bản chất khí lưu này nó cũng chẳng khác gì là không khí, chung quy cũng là vô hại. Vậy nên chẳng gặp bất cứ một sự bày xích nào cả.

Ấy nhưng tưởng chừng vô hại là vậy, nhưng thực chất thì người bị ảnh hưởng sẽ vô thức mà phục tùng tôn kính người sử dụng Hồng Hoang Đại Pháp.

Bởi lẽ nó giống như là từ mẫu của bọn họ vậy, do là Hồng Hoang Đại Pháp suy cho cùng cũng là khai sinh thế giới nơi đây. Vậy nên chúng sinh nơi này vô thức phụng thị Hồng Hoang Đại Pháp nó cũng là lẽ đương nhiên không lạ.

Ma tộc trăm tên cũng không ngoại lệ nhất thời tâm cảnh cũng hướng về La Thần mà vô thức tôn kính. Ngay cả đến chúng yêu tinh tộc có mặc đều là như nhau không ngoại lệ.

"Là Thần... Là Ma... do ta quyết.!"

Liền nhờ vậy La Thần may mắn một kiếp nạn nữa được tạm giải quyết cho qua. Tuy nói có vẻ nhẹ nhàng là thế, ấy nhưng thương thế của La Thần hắn lúc này nó cũng là đang ở trạng thái rất nguy kịt.

Cho đến tận gần hết ngày hôm sau mà tấm thân Tiên tử nào kia vẫn là hai mi khép hờ chẳng chút dấu hiệu gì là sắp tỉnh dậy cả.

----------...----------

Thế giới : Tân Đại Lục

Một mái nhà nhỏ đơn sơ vẻ chút cô tịch lẽ bóng, xung quanh cũng là một màu như nhau chẳng thấy có sự phú quý nào ở chốn này.

Gió nhẹ đêm khuya thanh vắng thoáng qua, mỹ nhân tựa ngọc bích mi hờ khép ngủ yên tĩnh. Bỗng nữ nhân toàn thân mồ hôi ướt đẫm tuôn ra, còn có hai tay cô cũng vô thức siết rất chặt.

Lệ tràn mỹ lệ thổn thức buốt lạnh tâm can, nằm đó mỹ nhân đang chịu sự dày vò từng cơn của cơn ác mộng.

Trong mộng là hình bóng của một nam nhân hắc y tựa quỷ môn quan cách lớn sắc lạnh đầy gai nhọn trên lưng.

Trong mộng mỹ nữ thấy rõ nam nhân kia toàn thân run rẩy chịu đựng từng hồi sự đau khổ bất kham. Khó hiểu thay mỹ nhân đều đồng cảm nhận được rất rõ ràng nổi đau của tên nam nhân đó.

"Ư....." Nam nhân trong mộng gắng gượng từng bước, từng bước bước đi chốn hoang địa chẳng một cỏ cây.

Mỏi mòn cánh lớn trên thân cũng là ủ rũ buồn thảm, thâm thẩm màn đêm vô tận đang không ngừng muốn cắn nuốt người nam nhân trong mộng.

"A......" Nam nhân trong mộng đau đớn thét dài vang vọng tứ ngược mà chẳng một hồi âm vọng lại.

Mỹ nhân nằm mộng trong lòng co thắt tim đau, ngấn lệ tràn ướt đẫm cả gối mềm ở bên ngoài thực tại.

"Hức.... hức.... hức...." Liền thực tại lúc này cũng có thể nghe được rõ ràng tiếng mỹ nhân khóc.

Miệng mấp máy như muốn nói gì đó chẳng thể nghe rõ từ bên ngoài thực tại, ấy nhưng trong mộng thì có thể nghe được rõ ràng tiếng mỹ nhân nức nghẹn từng cơn lên tiếng.

"Hức.... hức... hức... Huynh... huynh... Hức... hức... Quay lại... Quay lại đi... hức... hức... Muội... muội nhớ huynh lắm... hức... hức..."

Nam nhân trong mộng hình bóng dần khuất, lê từng bước một cố gắng tiến về trước hòng muốn đến được nơi hắn thuộc về.

"Nhóc đã cứu ta sao.?" Bỗng một âm thanh rất đỗi quen thuộc vang vọng bên tai rõ ràng từng chữ.

Mỹ nhân chẳng rõ nghe vậy liền càng thêm khóc rất thương tâm liệt phế. "Hức... hức... Huynh là ai vậy..."

"Muội không còn nhớ huynh nữa rồi sao.?"

"Hức... hức... Không nhớ nữa... Huynh là ai vậy.? Hãy lại đây đi... Hức... hức... tim muội đau lắm... hức... hức... huynh quay lại đây với ta đi có được hay không...?"

"Muội tử.! Huynh ở đây....." Bỗng một ảo mộng xuất hiện một hình bóng nam nhân đang ở trong cánh rừng lớn vẫy tay hướng này.

"Lại đây đi... Huynh là ai cũng được... Trước hãy lại đây đi... hức... hức... hức..."

Ảo mộng tan đi, tiếp một khách lâu mang tên Song Ngư Hoành Lâu xuất hiện. Ở nơi này tầng hai nơi cửa sổ nhìn ra bên ngoài dòng người.

Hiện thấy có hai người một nam một nữ đang ngồi ở cùng nhau. Nam nhân cau mày khiu mi vẻ rất nhập tâm suy nghĩ chuyện gì quan trọng gì đó, còn nữ nhân thì rất yên lặng ngồi bên cạnh chẳng hề lên tiếng làm phiền chi. Ấy nhưng ẩn trong đôi mắt sáng của nữ nhân đó thì là đầy rẫy sự vui thích.

Mỹ nhân tức cảnh sinh tình lại lệ tràn nặng hạt hơn, tim nhói đau từng hồi quặn thắt đau lòng tột độ.

Thực tại bên ngoài rất lâu sau bỗng có một mỹ nhân khác một phát đạp mạnh phá cửa đi vào.

"Thanh muội..." Mỹ nhân vừa xông vào lập tức hô.

"Mẫu thân...." Tiếp sau là hai hài tử độ khoảng mười lăm, một nam một nữ cũng lo lắng hốt hoảng chạy vào theo.

"Tiểu thư...." Sau đó còn có rất đông người nữa cũng là một lòng rất lo lắng cho vị mỹ nhân đang khóc lệ tràn vì ảo mộng bên trong.

Mỹ nhân vừa xông vào lúc này rất nhanh ôm Thanh muội của mình vào lòng lo lắng mà không ngừng gọi tỉnh.

Trước sự lo lắng của rất nhiều người, rất mau mỹ nhân nằm mộng cũng tỉnh dậy mở mắt ướt đẫm lệ. Nhìn lên thấy được đó là Đại tỷ Hồng Ngư.

"Hức... hức... Tỷ... Tỷ.... hức... hức..."

"Không sao.! Không sao.! Đã có tỷ tỷ ở đây rồi." Hồng Ngư vội xoa xoa lưng mềm muội muội hòng an ủi cho hết loạn.

"Tỷ... Hức... hức... Hắn... hắn là ai vậy.?"

"Là ai.? Muội đang hỏi đến ai vậy.?" Hồng Ngư khó hiểu hỏi lại.

"Không biết.! Muội không biết.! Hức... hức..."

"Không sao.! Không sao.! Đừng khóc.! Nó chỉ là nằm mộng mà thôi." Hồng Ngư lại khuyên nhủ muội muội.

"Hức... Hắn... Hắn... lạ lắm.! Hắn có cánh lớn... rất lớn ở trên thân... Hức... Còn có hắn vẻ rất đáng thương lắm... Một mình... hắn chỉ một mình mà không ngừng tiến lên phía trước."

Hồng Ngư nghe vậy bỗng chút cau mày hỏi. "Hắn muội nói có phải là y phục toàn một hắc y.?"

"Đúng... đúng... Hắn cánh lớn cũng là một màu đen nữa... Có lúc mắt hắn lại đỏ rực, có lúc thì lại rất bình thường vẻ cô quạnh lắm."

"Vậy muội có nhớ được tên người đó không.?" Hồng Ngư lại hỏi thêm. "Còn có muội có nhớ được mặt của người đó không.?"

"Không nhớ... Hắn nhìn rất xa lạ..." Bỗng mỹ nhân nằm mộng như nhớ được gì đó bật thốt. "Không biết.... hức... hức... Hắn... hắn... không có cho muội biết tên của hắn..."

"Không sao.! Không sao.! Nếu muội đã không nhớ thì cứ mặc kệ nó đi, đừng có nghĩ nhiều lại hại thân nữa." Hồng Ngư dứt khoát khuyên mặc kệ khi cô ấy thấy muội muội của mình lúc này quả thật rất thảm.

"Tỷ... Có phải tỷ biết người đó.?" Mỹ nhân bỗng thông minh lên tiếng hỏi ngược.

"Mẫu thân.! Đó là Phụ Thân... Phụ thân La Thần.!" Bỗng một hài nhi độ mười lăm gấp gáp chen ngang đáp lời.

"Tiểu Bạch.! Ngươi nói đó là phụ thân của ngươi." Mỹ nhân hiểu ra vấn đề tiếp hỏi thêm.

"Tiểu Bạch.! Vậy phụ thân của ngươi hiện đang ở đâu vậy.?"

"Cái này...." Tiểu Bạch nữ hài nghe hỏi liền ngập ngừng không biết có nên trả lời hay không.

"Muội đừng nghe Tiểu Bạch nó nói lung tung." Hồng Ngư bỗng bát bỏ. "Nó chỉ nói linh tinh thôi, không phải muội cũng thấy nó hàng ngày cũng gọi muội là mẫu thân đó hay sao."

Tiểu Bạch phụng phịu gụt mặt tủi thân quay lưng chẳng dám lên tiếng nữa, Hồng Ngư tỷ tỷ tiếp an ủi muội muội chớ nên nghĩ nhiều làm gì.

Một lúc lâu sau Hồng Ngư tỷ tỷ quyết định đêm nay sẽ ở lại cùng với muội muội, còn những người khác cũng đều hiểu chuyện dần lui đi.

Tiểu Bạch buồn tủi thất thỉu bước đi bỗng lên tiếng với người bên cạnh. "Tiểu Hắc.! Tại sao Đại cô không cho ta nói.?"

Tiểu hắc nam hài vẻ hiểu chuyện hơn đáp. "Mẫu thân hiện tinh thần rối loạn không tiện để nói chuyện đó lúc này đâu."

"Nhưng...." Định nói thêm nhưng Tiểu Bạch bỗng nuốt lại không muốn nói thêm gì nữa.

Hướng khác khuôn viên lớn tập trung rất là nhiều người, liền lúc này có rất nhiều người không ngừng hỏi.

"Hoa Tổng Quản.! Song Ngư tiểu thư thế nào rồi.?"

"Hồng Hiên Nhiên tỷ tỷ.! Song Ngư tiểu thư thế nào rồi.?"

Cứ vậy mọi người huyên náo rất lâu thì mới chịu giải tán về nghỉ ngơi khi nghe được mọi chuyện hiện đã ổn thỏa rồi.

Mọi chuyện đã qua lâu, gió đêm quạnh quẻ se lạnh chỉ còn lại hình bóng hai nữ nhân vẫn là còn ở lại ngắm nhìn trời đêm vạn vì tinh tú.

"Hiên Nhiên.!" Bỗng Đại Tổng Quản Hoa Thiên Thiên lên tiếng trước. "Thiếu gia bây giờ cũng đã là người bệnh nặng liệt thân.! Hồng Gia Trang của cô không có dự định gì sao.?"

"Sao lại hỏi ta như vậy.?" Hồng Hiên Nhiên vẻ hơi không hài lòng. "Hoa Thiên Thiên tỷ hình như đã quên ngày thiếu gia đem ta về nhà thì nó chẳng có liên quan gì tới Hồng Gia Trang cả."

"Vậy Hiên Nhiên muội định sẽ ở nơi cùng cốc này hết đời sao.?"

"Thì có sao.! Dẫu sao thì muội cũng đã nếm đủ hồng trần rồi, vậy nên có là thế nào thì cũng chẳng sao cả."

"Muội này.!" Bỗng Hoa Thiên Thiên ánh mắt đượm buồn nhìn trời thâm thẳm khẽ nặng trĩu lên tiếng.

"Thiếu gia.! Ngài ấy..."

"Tỷ đừng như vậy.!" Hồng Hiên Nhiên ngắt lời. "Thiếu gia rồi sẽ tỉnh lại thôi.!"

Cố gượng cười Hoa Thiên Thiên thở dài một hơi vẻ rất nặng nhọc mang theo chút ưu thương trùng trùng sâu thẳm.

"Mong rằng sẽ như vậy...."

-----------...----------

Song Ngư hiện đã bình tâm lại rất nhiều rồi, liền hiện đang nằm cạnh cùng với Hồng Ngư tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ.! Lạ lắm trong mộng muội cứ không ngừng nhớ hắn... Còn... còn có muội cũng không ngừng cầu xin hắn hãy ở lại với muội nữa."

Mỹ yêu Hồng Ngư cũng không biết nên giúp cho muội muội thế nào cho phải, vậy nên cô cũng chỉ biết im lặng khẽ lắng nghe tất cả tiếng lòng của Thanh Ngư muội muội.

"Tỷ tỷ... Trong mộng thấy hắn bị như vậy muội khó hiểu bất chợt lại rất đau lòng."

"Ánh mắt của hắn rất buồn... rất cô tịch... rất đáng thương...."

Không ngừng nói ra nhiều lắm những thứ cảm giác khó hiểu ở trong mộng, Hồng Ngư tỷ tỷ im lặng lắng nghe tất cả mà chẳng chút phiền lòng.

Song Ngư nói nhiều lắm, lâu lắm, cho đến lúc cô ấy đã không còn chóng chọi nữa trước sự mệt mỏi thì mới chịu buông xuống bờ mi khép mắt đi. Ấy nhưng cô ấy vẫn là kịp nói lên một câu cuối cùng trước đi thiếp đi hoàn toàn.

"Hắn... Rốt cuộc là ai.....?"

Mỹ yêu Hồng Ngư nhẹ tay vuốt tóc mềm của muội muội mà lòng đau nhói, mí mắt của cô hiện cũng đã ngấn chút ánh lệ tràn, khẽ thì thầm nhỏ tiếng.

"Hắn là La Thần.! Là thiếu chủ.! La thiếu gia.! Và cũng chính là.... Nam nhân của muội."

----------!!!----------