Truyền Kỳ Hắc Kỳ Lân
Vạn vật trời đất thiên không tầng tầng, thiên môn cổng đông có một bức tượng Hắc Kỳ Lân đen tuyền chuyên gác cổng đông thiên môn đã cũng được hơn ngàn năm nay.
Truyền tích kể lại rằng vào khoảng hơn chín ngàn năm trước, trước cả khi có tượng Hắc Kỳ Lân này ở đây thì ở một ngọn núi Hắc Linh Thạch ở xa về phía chính đông thiên môn.
Lúc đó nơi đó đã xảy ra dị động chấn kinh tam giới, thiên khung rung chuyển vì sự đản sinh của Hắc Kỳ Lân.
Núi Hắc Linh Thạch tuổi đời trải qua không biết là bao lâu, đã hấp thụ đủ linh khí trời đất mà lúc bấy giờ liền đã vô tình đản sinh ra một con thánh vật Hắc Kỳ Lân.
Lúc bấy giờ tam giới liền xuất động lực lượng lớn để muốn vây bắt Hắc Kỳ Lân về cho riêng mình. Nhưng sự thật lúc đó thì không hề dễ dàng tí nào, vì Hắc Kỳ Lân tuy chỉ vừa mới đản sinh nhưng nó đã có sức mạnh ngang hàng với trời đất.
Khi đó Hắc Kỳ Lân đã mạnh mẽ đập tan ba ngàn thiên không, khiến chúng yêu, ma, thần, thánh ai nấy đều cũng phải khiếp sợ.
Nhưng rồi lúc bấy giờ thiên đình có một vị đại tiên đã tự mình xuất thủ làm chúng tam giới ai nấy cũng bất ngờ không thể lường trước, vì là vị đại tiên này không biết đã dùng cách gì mà không bao lâu sau đã có thể thu phục được Hắc Kỳ Lân và dẫn nó về thiên đình.
Khi đã khuất phục về thiên đình thì thiên đế lúc bấy giờ sau khi hiểu rõ ràng mọi chuyện thì đã đưa ra quyết định là.
"Hắc Kỳ Lân hiện chỉ như một đứa nhỏ mới được đản sinh chưa từng được ai dạy bảo qua nên đã vô tình hành sự sai lầm."
Thiên Đế mặc bạch bào long phượng gương mặt xinh đẹp hiền từ tượng trưng cho bật mẫu nghi trong tam thiên thế giới, sau khi đưa ra kết luận xong thì liền nói Hắc Kỳ Lân và vị đại tiên kia hữu duyên, nên thiên đế đã liền giao lại việc dạy dỗ Hắc Kỳ Lân cho vị đại tiên kia.
Cứ thế thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh, khoảng ba ngàn năm sau thì tam giới lúc này dường như cũng đã quên mất sự kiện đản sinh của Hắc Kỳ Lân luôn rồi.
Lúc bấy giờ Hắc Kỳ Lân cùng vị đại tiên kia sau khi đã ở cùng nhau một khoảng thời gian dài thì tình cảm cũng đã trở nên rất khăn khích khó rời. Nhưng rồi thời gian vẫn không vì bọn họ sống vui vẻ mà chịu dừng lại đâu, thế là lại thêm ba ngàn năm nữa trôi qua.
Lúc này vị đại tiên bỗng có việc cần phải tự thân xuất hành đi làm một mình, trước khi đi vị đại tiên kia cũng rất cưng chiều ở hết nguyên một ngày cùng với Hắc Kỳ Lân. Cuối ngày vị đại tiên kia cũng đã liền dặn dò Hắc Kỳ Lân rất nhiều.
Dặn kĩ Hắc Kỳ Lân phải ngoan không được quậy phá, không được chạy lung tung làm rối loạn thiên đình, và cuối cùng vị đại tiên kia còn nói người sẽ rất nhanh sẽ quay lại nên Hắc Kỳ Lân muôn phần hãy kiên nhẫn mà chờ người quay trở lại.
Nhưng sự thật ai có thể nói trước đâu chứ, chỉ một lần đi của vị đại tiên kia tưởng chừng sẽ rất nhanh, nhưng ai ngờ sự thật nó lại là liền một mạch đã qua thêm cả ba ngàn năm nữa vậy mà vẫn chưa thấy vị đại tiên kia quay lại.
Lúc này nổi nhớ vị đại tiên kia đã gặm nhấm Hắc Kỳ Lân cả ba ngàn năm rồi, thế là Hắc Kỳ Lân cũng đã đến lúc không thể chờ được nữa, nó liền xin được diện thánh để được gặp thiên đế xin được hạ phàm đi tìm vị đại tiên kia.
Nhưng Hắc Kỳ Lân nó nào đâu có hiểu được rằng là việc xin diện thánh nào có dễ dàng như thế. Thế là nhiều lần thất bại không được diện thánh, lúc này Hắc Kỳ Lân đã quyết định một quyết định phải nói là thật ngu xuẩn.
Vào một hôm hội đàm của chúng tiên cùng với thiên đế thì Hắc Kỳ Lân đã đạp đổ phép tắc mà xong thẳng vào thánh điện để được gặp thiên đế. Lúc bấy giờ thiên đình cũng đã bị kinh hãi một trận không nhỏ, vì Hắc Kỳ Lân với sức mạnh to lớn của mình mà đã một đường đánh sạch chúng thiên binh để thẳng tiến vào thánh điện.
Lúc đó thiên đình cũng đã phải tốn không ít sức lực thì mới có thể cản được Hắc Kỳ Lân. Lúc đó khi thiên đế cùng đối chất với Hắc Kỳ Lân thì cũng đã hiểu ra sự tình, nhưng hiểu thì hiểu chứ phép tắc thì vẫn là phép tắc. Thế là thiên đế liền phạt Hắc Kỳ Lân chịu ngục hình lôi trì suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Hắc Kỳ Lân lúc đó nó nếu muốn đánh thật thì đã không ai cản nổi rồi, nhưng nó lúc đó lại nghĩ tới lời dặn của vị đại tiên kia, vậy nên thế là dù trong lòng rất không cam tâm, nhưng nó cũng không cãi lời liền chấp nhận, nhận hình phạt lôi trì.
Khi chịu hình xong thì Hắc Kỳ Lân tiên linh căn cũng đã bị tổn thương không hề nhẹ. Tuy thương thế lúc đó của Hắc Kỳ Lân rất nặng nhưng nó cũng không vì thế mà chịu lùi bước, thế là nó lại liền tiếp tục ngày ngày bên ngoài gây rối muốn được diện thánh gặp thiên đế.
Tới lúc này thì thiên đình đã không thể cứ làm ngơ mặc cho Hắc Kỳ Lân càng quấy nữa, thế là chúng tiên liền đưa ra đề nghị phạt Hắc Kỳ Lân phải bị hóa thạch tượng chịu trừng phạt ở cổng đông thiên môn mà gác cổng một ngàn năm.
Và cứ thế Hắc Kỳ Lân lúc đó cũng vì nghĩ đến lời dặn dò của vị đại tiên kia mà liền lại một lần nữa không cãi lệnh. Cứ thế hiện một ngàn năm cũng đã trôi qua rồi, lúc này truyền tích Hắc Kỳ Lân cũng đã chính thức trôi qua mười ngàn năm, hoặc cũng có thể nói là vừa tròn một vạn năm.
Mười ngàn năm nói ngắn không ngắn nói dài không dài đối với chúng tiên thiên đình, nhưng nó cũng vừa đủ để quên đi rất rất nhiều thứ.
Đông thiên môn bức tượng Hắc Kỳ Lân đã ở đây một ngàn năm, một ngàn năm nó chỉ có thể đứng yên đó, một ngàn năm nó chỉ có thể nhìn về một hướng, một ngàn năm cũng đã vừa đủ khiến trái tim của Hắc Kỳ Lân nguội lạnh với thiên đình.
Lúc này ánh vàng của mặt trời đang soi rọi từ hướng chính đông đập thẳng vào mặt của bức tượng gác cổng Hắc Kỳ Lân. Bỗng lúc này hốc mắt bên phải của tượng Hắc Kỳ Lân bỗng lăn ra một viên ngọc óng ánh, viên ngọc trong suốt tinh khiết nhìn rất trong sáng vạn phần.
Nhưng có ai ngờ được rằng viên ngọc tinh khiết xinh đẹp kia nó lại là nước mắt của chính Hắc Kỳ Lân đâu chứ.
Haizz... Chắc một ngàn năm này đã làm tâm hồn trong sáng của đứa trẻ Kỳ Lân này nó bị tổn thương rất sâu sắc rồi.... Haizz...
----------...----------
Đông Thiên Môn
Lúc này một ngày mới vẫn như mọi ngày, các chúng tiểu tiên đều cứ đi qua rồi đi lại trước mặt tượng Hắc Kỳ Lân. Lúc này Hắc Kỳ Lân có chút hiếu kỳ khi nhìn thấy chúng tiên hôm nay nhìn có chút đông đúc hơn mọi ngày.
Đúng lúc này có một vị tỷ tỷ tiểu tiên xinh đẹp đang dẫn theo hơn mười tiên tử nữa đang vội vàng đi lại hướng cổng đông thiên môn phía bên này. Vừa đi tỷ tỷ tiểu tiên kia miệng cũng không ngừng nói.
"Các cô nhớ phải đi sát theo ta đấy, ở đông thiên môn này cũng không giống với cái bên nam thiên môn của các cô đâu."
Lúc này có một tên thiên binh gác cổng bỗng bước lên chặn nhóm tiên tử tỷ tỷ kia nói. "Các vị tiên tử xin trình báo là người ở đâu tới."
Vị tỷ tỷ tiên tử nghe vậy liền đáp. "Bọn ta là người bên nam thiên môn được cử qua đây trợ giúp chuẩn bị tiệc cung đình ngày mai."
"Vậy không biết tiên tử có công văn chứng minh đưa ra cho ta xem một chút được không.?" Tên thiên binh gác cổng liền nói.
Thế là vị tiên tử tỷ tỷ liền lấy ra công văn cho tên thiên binh xem qua. Trong lúc hai bên đang xem xét trao đổi thì lúc này ở cuối hàng hơn mười vị tiên tử có một vị tiểu tiên tử đang đứng ở cuối cạnh ngay bên tượng Hắc Kỳ Lân.
Vị tiểu tiên tử này lúc này bỗng thấy phía dưới chân mình bên cạnh tượng Hắc Kỳ Lân có một vật gì đó lấp lánh trong suốt đang phát sáng, thấy lạ vị tiểu tiên tử liền cuối người nhặt viên ngọc lấp lánh lên.
Khi viên ngọc nhỏ đã nằm gọn ở trên tay thì vị tiểu tiên tử liền có chút ưa thích khi thấy được viên ngọc hình giọt nước trong suốt tinh khiết đẹp đẽ này. Thế là vị tiểu tiên tử liền ngay lập tức bỏ vào tay áo cất giữ làm của riêng.
Lúc này bỗng lại có thêm một nhóm thiên binh hơn ba mươi người tay cầm thiên thư đang nhanh chóng tiến tới trước tượng Hắc Kỳ Lân. Lúc này một tên ra dáng đội trưởng hô lớn nói.
"Những người không liên quan xin tạm tránh sang một bên."
Thấy khí thế lớn của nhóm hơn ba mươi thiên binh uy nghi bức người các tiểu tiên tử liền lập tức nhường đường tránh sang một bên. Rồi tiếp tên thiên binh gác cổng đông thiên môn liền tiến qua hỏi.
"Không biết trưởng thiên binh có gì dặn dò mà ngài phải đích thân đến đây vậy.?"
Trưởng thiên binh liền đáp nói. "Không có gì liên quan đến ngươi đâu.! Ta chỉ phụng mệnh qua đây phóng thích cho một con tiểu thần thú mà thôi, nên ngươi hãy tạm cứ mặc ta mà tạm tránh sang một chút đi."
"Vâng.!" Tên thiên binh gác cổng đông thiên môn liền đáp rồi nhanh chóng tránh sang một bên.
Tiếp lúc này tên trưởng thiên binh liền hướng đứng trước tượng Hắc Kỳ Lân lấy ra thiên thư nhanh nói.
"Thiên Đình Cung Thiên Đế Tiền Thời Chi Bút......"
Sau khi nói xong một loạt các thứ tự công văn dài dòng thì cuối cùng tên trưởng thiên binh cũng nói tới ý chính nói.
"Hiện thần thú Hắc Kỳ Lân đã chịu hình xong, bây giờ lập tức được phóng thích... Hắc Kỳ Lân ngươi từ nay phải biết thành tâm gạt bỏ tạp niệm chuyên tu một lòng tu hành tinh tiến... Thiên Đế Chi Bút... Thiên Tuế.. Thiên Tuế... Thiên Thiên Tuế...."
Một hồi lâu các chúng tiên xung quanh không hiểu là chuyện gì thì lúc này cuối cùng cũng đã thấy tên trưởng thiên binh đọc xong thiên thư. Lúc này khi vừa đọc xong thì tượng Hắc Kỳ Lân liền lập tức toàn thân rạn nứt vụn vỡ ra nhiều mảnh.
"Rắc... Rắc... Cộp... cộp... cộp.. cộp..." Nhiều mảnh đá thạch vụng vỡ liền liên tiếp rơi ra, tiếp lập tức một con Hắc Kỳ Lân đen tuyền to lớn liền vung lắc cơ thể một chút cho thoải mái.
Hắc Kỳ Lân sau một lúc đã hoàn toàn chút bỏ được tất cả lớp thạch tượng trên người của mình thì nó vẫn cứ vậy đứng đó, mắt vẫn hiện nhìn xa xăm có chút vô hồn về phía chân trời.
Vị tiểu tiên tử khi nãy nhặt được viên ngọc lấp lánh, lúc này thấy dáng vẻ cô đơn hiên ngang một mình nhìn về phía xa xăm của Hắc Kỳ Lân thì không biết vì sao trong lòng liền có chút đau lòng miên mang không nguôi.
Lúc này tên trưởng thiên binh liền hướng Hắc Kỳ Lân nói. "Hắc Kỳ Lân ngươi giờ phải chịu sự hộ tống lập tức quay về cung Thiên Nguyên ngay thôi."
Haizz... Hắc Kỳ Lân ngươi cớ làm sao lại thành ra như vậy nha.
Tên trưởng thiên binh thấy Hắc Kỳ Lân to lớn có vẻ cô đơn vô hồn thì cũng không kìm được xúc động liền trong lòng cũng có chút than thở.
Xong Hắc Kỳ Lân vẫn không hề mở miệng nói bất cứ điều gì, mà nó cứ thế chấp nhận bị nhóm thiên binh ba mươi người áp giải rời đi.
Chứng kiến qua hết mọi chuyện lúc này các chúng tiểu tiên liền tò mò hướng người bên cạnh hỏi xem có biết Hắc Kỳ Lân này là có lai lịch gì không. Tiểu tiên tử nọ cũng không ngoại lệ liền hướng vị tiên tử tỷ tỷ dẫn đầu nhóm của mình hỏi.
"Tỷ tỷ.! Tỷ có biết Hắc Kỳ Lân đó là có thân phận gì không vậy.?"
Vị tiên tử tỷ tỷ nghe hỏi cũng có chút tò mò liền nhìn qua tên thiên binh gác cổng ý nói vị thiên binh ngươi có biết không nha.
Vị thiên binh gác cổng đông thiên môn thấy vậy liền lắc đầu nói. "Ta gác cổng đông thiên môn cũng đã hơn ba trăm năm, nhưng cũng thật chưa hề biết bức tượng đó lại là một con thần thú."
Vị tiểu tiên tử nọ có chút thất vọng rồi tiếp hướng phía xa nhìn theo bóng dáng của Hắc Kỳ Lân nói nhỏ.
"Hắc Kỳ Lân ngươi là gì... mà cớ làm sao lại khiến cho ta lại cảm thấy rất đau lòng khi thấy ngươi như vậy cơ chứ..."
----------...----------
Vạn Năm Trước
- Quá Khứ : Rừng Hoa Đỏ.
Mười ngàn năm trước, lúc bấy giờ Hắc Kỳ Lân thân hình đầy thương tích vì phải trải qua rất nhiều trận vây đánh của chúng tam giới.
Hắc Kỳ Lân đánh qua không biết đã bao ngày bao tháng rồi, nên lúc này nó cũng đã học được một chút ít kỷ xảo, hiện nó cũng đã biết được thuật biến nhỏ thân thể để tiện cho việc chạy trốn.
Lúc này Hắc Kỳ Lân với thân hình hóa nhỏ trông rất dễ thương, trên mình có nhiều vết thương đang nhanh chân chạy loạn tiến vào một cánh rừng hoa đỏ rất rộng lớn.
Một bên khác, lúc này ở sâu bên trong cánh rừng hoa đỏ hiện có một con sói bạc to lớn đang không ngừng thôi động tấn công một con phượng yêu nhỏ bé.
Phượng Ma thú thân hình nhỏ bé đã bị thương một bên cánh, nên hiện nó đã không thể bay lên để có thể trốn thoát móng vuốt của con sói bạc được.
Khi bị dồn vào ngõ cụt Phượng Ma thú liền nhìn chằm chằm về con sói bạc vội tức giận lên tiếng nói. "Bạch Hoàng Ma Thú ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng.!"
"Ha... ha... ha... Chỉ một con Phượng Ma thú nho nhỏ mà cũng dám nói với lão tử ta như thế sao... Ha... ha... ha... quả đúng thật là chuyện buồn cười mà." Bạch Hoàng Ma thú liền cười cợt hướng Phượng Ma thú.
Ngừng một chút Bạch Hoàng Ma thú lại nói tiếp. "Ây dà... giờ thì Phượng Ma thú nhỏ ngươi hãy ngoan ngoãn cho ta ăn ngươi đi."
Nói xong Bạch Hoàng liền với thân hình to lớn liền bật lên cao lao nhanh qua hướng Phượng Ma thú. Phượng Ma thú thấy thế thì liền trong lòng hoãn loạn miệng liên hồi quát tháo nói.
"Đừng... đừng qua đây... Bạch Hoàng ngươi không được qua đây a..."
"Rầm....." Một chấn động lớn liền vang lên bởi vì thân hình to lớn của Bạch Hoàng đáp mạnh chấn ở phía trước mặt Phượng Ma thú mà tạo thành.
"Phượng Ma thú nhỏ ngươi hãy ngoan ngoãn chút đi nha." Bạch Hoàng liền có chút giễu cợt nói.
"Hic... hic... ta... ta... ngươi... ngươi không được đến đây a... Hu... hu... hu... oa... oa...." Phượng Ma thú nhỏ bé lúc này đã không kìm được nước mắt liền lập tức sợ hãi khóc lớn.
"Ha... ha.. ha...."
Bạch Hoàng thấy vậy thì càng thêm khoái chí cười lớn, rồi tiếp Bạch Hoàng không quan tâm Phượng Ma thú khóc lóc, liền cứ từ từ nhất lên nanh vuốt chuẩn bị xuống tay.
Bỗng nhiên lúc này gần đó có một con vật nhỏ nhắn nhìn rất dễ thương liền hướng Bạch Hoàng gầm lớn.
"Grào... Grào....."
Bạch Hoàng hiện đang chuẩn bị xuống tay với Phượng Ma thú thì liền có chút giật mình ngạc nhiên lên tiếng nói.
"Hử... Là ai lại không biết điều dám làm phiền đại gia gia ta vậy.?"
"Grào... Grào...."
Lại thêm một tiếng rống lớn, mà tiếng rống này không phải của ai khác mà nó chính là của thân hình thu nhỏ dễ thương Hắc Kỳ Lân của chúng ta, và cứ thế Hắc Kỳ Lân của chúng ta lúc này cứ nhe răng liên hồi gầm gừ hướng Bạch Hoàng rống lớn không ngừng không thôi.
Lúc này khi Bạch Hoàng đã nhìn qua thì liền thấy được thân hình nhỏ bé dễ thương của Hắc Kỳ Lân thì liền rất ngạc nhiên mắt mở to tròn chớp chớp không thể tin được nói.
"Ây dô... Tiểu yêu thú dễ thương ngươi thì lại là ai nữa đây nha..."
Thấy dáng vẻ cợt nhã của Bạch Hoàng như thế Hắc Kỳ Lân liền có chút bực bội mắt liền trở nên sắc lạnh hơn gầm tiếp.
"Gào...." Một luồn linh khí bỗng ngay lập tức được phóng ra chấn mạnh hướng Bạch Hoàng mà đi.
Bạch Hoàng bỗng có hơi không ngờ với sức mạnh của Hắc Kỳ Lân nên liền bị chấn mạnh lui lại một khoảng. Ngay lập tức Hắc Kỳ Lân liền phóng qua đứng chắn ngay trước mặt Phượng Ma thú hòng muốn bảo vệ không cho Bạch Hoàng làm càng.
"Ây dô.! Không ngờ một con thú nhỏ như ngươi mà cũng có chút sức mạnh gớm nhỉ." Bạch Hoàng sau khi lấy lại được bất ngờ thì liền hướng Hắc Kỳ Lân nói ra.
Lúc này Phượng Ma thú nhỏ đang khóc lóc nấc cục thì bỗng được Hắc Kỳ Lân che chở thì liền rất kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Hắc Kỳ Lân.
Lúc này Bạch Hoàng bên kia lại nói. "Ây dà.. da.! Xem ra con thú nhỏ ngươi cũng rất không kém nha. Đã vậy thì cả hai hãy cùng để cho đại ca ca đây ăn luôn đi nha."
Nói xong Bạch Hoàng liền phóng lên công kích, Bạch Hoàng liền vung ra nanh vuốt sắc lạnh muốn một phát đập nát luôn cả hai cùng một lúc.
Phượng Ma thú thấy thế liền lại lo lắng nấc cục sợ sệt rút rút sát lại bên cạnh Hắc Kỳ Lân. Tiếp bỗng Hắc Kỳ Lân không hề e sợ Bạch Hoàng chút nào, liền dậm chân phóng lên tung một cước ngay đầu của Bạch Hoàng.
"Binh....!"
"Ây... ô... ô... dô...." Bạch Hoàng liền miệng bị méo xệch phát ra âm thanh mơ hồ, trong lòng thì kinh ngạc kinh thiên khó có thể tin được.
"Ầm...." Tiếp cả thân hình sói bạc to lớn của Bạch Hoàng liền bị đập mạnh xuống đất nằm ngay đơ luôn.
"Á...!" Phượng Ma thú phía sau thấy thế thì mắt liền trợn tròn mở to chớp chớp khó tin miệng há hốc không thể ngậm lại được nhìn Bạch Hoàng bất động, rồi lại chớp chớp mắt nhìn nhìn Hắc Kỳ Lân.
----------....----------
Nữa Canh Giờ Sau
Lúc này đã qua hơn nữa canh giờ thì Phượng Ma thú bây giờ cũng đã bình tĩnh hơn và hiện nó đang cùng bên cạnh Hắc Kỳ Lân miệng thì không ngừng nói nói.
"Ngươi là yêu thú gì vậy a.... Ngươi từ đâu đến vậy.... Ngươi có tên không a... Ngươi có thể dạy ta mạnh hơn được không...."
Phượng Ma thú cứ quấn quýt bên cạnh Hắc Kỳ Lân, miệng thì không ngừng hỏi rất nhiều thứ, nhưng Hắc Kỳ Lân thì vẫn không nói gì mà cứ mở to mắt khó hiểu nhìn nhìn Phượng Ma thú.
Thấy vậy Phượng Ma thú liền như phát hiện ra điều gì đó nói. "Ngươi... ngươi... Không phải ngươi thật không phải là không biết nói chuyện đó chứ.?"
Hắc Kỳ Lân vẫn im lặng không trả lời mắt vẫn mở to ra vẻ kì lạ hiếu kỳ nhìn nhìn chăm chú Phượng Ma thú.
"Ặc... Không... không lẽ thật ngươi không biết nói chuyện.?" Hơi bất ngờ Phượng Ma thú hỏi lại một lần nữa.
Nhưng Hắc Kỳ Lân lúc này vẫn như cũ một ánh mắt khó hiểu không hề mở miệng nói bất cứ một từ gì cả.
"Để đại ca ca đây dạy tiểu đệ đệ ngươi nói chuyện cho a..." Bỗng ngay lúc này không biết Bạch Hoàng đã tỉnh lại từ lúc nào liền bước qua lên tiếng nói.
Phượng Ma thú thấy Bạch Hoàng đã tỉnh liền có chút thất kinh lui sát lại bên cạnh Hắc Kỳ Lân hô nói. "Á... Lão sói mắt trắng ngươi đừng có qua đây.!"
Thấy Phượng Ma thú sợ hãi Hắc Kỳ Lân lại liền tiến lên chắn trước mặt Phượng Ma thú hướng Bạch Hoàng gầm lớn.
"Grào...."
"Á... Tiểu đệ đệ thân ái đừng hung dữ như vậy a... Đại ca ca ta sẽ không có ý định đánh với đệ nữa đâu a..." Thấy Hắc Kỳ Lân lại khí thế bức người Bạch Hoàng liền vội vàng nói.
Thấy vẻ lươn lẹo của Bạch Hoàng, Phượng Ma thú liền sợ Hắc Kỳ Lân bị gạt nên liền vội nói. "Bạch Hoàng ngươi thì tốt lành gì mà đi dạy người chứ. Ta Phượng Yêu sẽ dạy cho con thú này... Còn Bạch Hoàng ngươi thì hãy cút đi đi."
Bạch Hoàng nghe Ma thú Phượng Yêu muốn đẩy hắn ra ngoài thì liền lại vội vàng lập tức lên tiếng nói. "Ây da.! Phượng yêu ngươi có điều không biết rồi."
"Vì theo ta thấy thì con yêu thú này nó là nam căn đi, đã là vậy thì có một số việc Phượng Yêu ngươi làm sao mà có thể hiểu được nam căn để mà dạy chứ."
"A... Cái này... cái này..." Nghe vậy Ma thú Phượng Yêu liền có chút ngại ngùng ấp úng nói. "Nhưng... nhưng cũng không thể để cho Bạch Hoàng ngươi dạy cho thành hư luôn nha."
Nghe vậy Bạch Hoàng liền nhanh nhẹn đưa ra một chủ ý nói. "Ây da.! Cái này nếu không được vậy hai ta hãy cùng dạy đi, vấn đề nam căn thì cứ để đại ca ca ta dạy, còn những cái khác thì Phượng Yêu ngươi cũng có thể thay phiên dạy."
"Cái này... cái này...." Ma thú Phượng Yêu tuy hơi rối rắm về vấn đề nam căn nhưng hiện vẫn cũng không muốn cho Bạch Hoàng ở bên cạnh cùng Hắc Kỳ Lân.
Thấy vẻ lưỡn lự của Phượng yêu, Bạch Hoàng liền nói tiếp. "Phượng Yêu ngươi sợ gì nữa a... Con yêu thú này nó rất là mạnh đó nha.. vậy cho nên là cho dù Bạch Hoàng ta có muốn cũng không thể nào đánh lại nha."
Cảm thấy như vậy cũng rất có lý, thế là Ma thú Phượng Yêu ngây thơ liền đồng ý nói. "Được.! Ta đồng ý cùng Bạch Hoàng ngươi đồng dạy con yêu thú này."
"Nhưng ta cũng có chút điều kiện, đó là nó sẽ luôn ở cùng với ta, còn ngươi thì ban ngày cứ đến chỗ ta để dạy nó là được."
"Không thành vấn đề...." Nghe vậy Bạch Hoàng liền vui mừng ngay lập tức lên tiếng đồng ý.
Hắc Kỳ Lân từ đầu tới giờ vẫn không hiểu cả hai con yêu thú trước mặt nói gì cả, nó cứ hết ngó ngó Phượng Yêu rồi lại tiếp chớp chớp mắt ngó ngó Bạch Hoàng hiếu kỳ không thôi.
Và thế là cứ vậy Hắc Kỳ Lân dễ thương của chúng ta liền đã bắt đầu những ngày tháng học hành chăm chỉ như vậy đó.
----------...----------
Một Tháng Sau
Lúc này ở rừng hoa đỏ khi mới đang là lúc sớm mai. Lúc này ở bên cạnh con suối nhỏ có một người nữ tử hình người bán yêu mặc một bộ y phục đỏ xinh đẹp hiện đang vũ khúc dưới một tán cây hoa đỏ lớn.
Nữ tử xoay người đan tay vũ khúc kết hợp cùng với những cánh hoa đỏ đang không ngừng buông xuống tạo thành một khung cảnh xinh đẹp vô cùng.
Nữ tử này tuy khuôn mặt bán yêu nhân nhưng đôi môi đỏ hồng, sống mũi cao, mắt xinh xắn, thoạt nhìn thì thấy chẳng khác gì với một vị tiên tử là mấy.
Đúng lúc này ở gần đó có một nam nhân thanh tuấn mặc nguyên một bộ hắc y đen tuyền đang bước tới thì chợt bắt gặp được cảnh sắc đẹp mắt khó cầu này. Thế là nam nhân hắc y liền ngay lập tức bị cảnh đẹp trước mắt làm cho rung động thẩn thờ.
Qua được một hồi lâu thì nữ tử bán yêu liền ngừng lại động tác ý định muốn ly khai, nhưng bỗng dưng nữ tử lại đưa mắt phát hiện ra tên nam nhân hắc y xa lạ kia. Thế là nữ tử liền hoảng hốt hô nói.
"Ngươi... ngươi là ai a...."
Bỗng nghe nữ tử hô hoảng liền làm cho nam nhân hắc y lập tức bị giật mình tỉnh mộng lại, tiếp nam nhân liền nhanh điều chỉnh lại tâm tình rồi mới nhìn nữ tử nở một nụ cười mở miệng nói.
"Phượng Yêu.! Là ta đây..."
----------!!!----------