La Thần hắn lúc này đang ở nhà Minh Thành, hiện đang rất đỏ mặt tía tai muốn bùng nổ với cái tên đại gian thương hệ thống thì...
Thì bỗng ngay lúc này La Thần hắn liền giật mình cảm nhận được có ai đó hiện đang lay mạnh cánh tay của hắn.
Muội tử ngồi cạnh La Thần nghe Liên lão đã nói xong, nhưng thấy La Thần vẫn không có phản ứng gì mà chỉ cứ ngồi yên im lặng một hồi rất lâu.
Muội tử tưởng rằng La Thần hiện đang bất ngờ vì giá cả giống như cô, nên cũng không thấy gì là lạ.
Nhưng... qua thêm một hồi lâu mà La Thần vẫn vậy, nên liền khiến cô có hơi lo lắng lập tức liền vội lay động cánh tay của La Thần khẽ gọi.
"La Thần đại ca.! Huynh bị làm sao thế..."
Lúc này La Thần liền chợt giật mình nhìn lại thì mới biết mình có lẽ đã hành động hơi kì lạ trước mọi người rồi. Giả vờ không có việc gì hắn nói.
"Huynh không sao.! Huynh chỉ đang suy nghĩ một chút thôi." Rồi quay sang nhìn Liên lão tiếp nói. "Thứ ta cần là đất trong thành Kinh Sư, còn nhà thì ta sẽ tự xây dựng, không biết lão có thể giúp được không.?"
Liên lão cũng khá bất ngờ khi thấy vị công tử trước mắt im lặng một hồi lâu không nói gì, lão còn tưởng mình đã nói sai gì rồi.
Rồi giờ nghe La Thần nói thế, lão liền tỏ ra vẻ cẩn thận hơn nói. "Đất trống thì không có, nhưng công tử có thể mua lại những chỗ nhà cũ rồi phá bỏ đi vậy thì cũng có thể coi như là không quá phí phạm."
"Nhưng... vấn đề là những chỗ này thường ở xa khu kinh thương."
"Không sao.! Cái ta muốn là đất, còn những cái khác lão không cần bận tâm, lão cứ tìm cho ta một chỗ giá rẻ nhưng đủ rộng cho ta là được."
Nghe vậy lão liền biết công tử trước mặt này là muốn gì rồi, nên không muốn chậm trễ vụ làm ăn này nữa nên liền nói.
"Vậy lão giờ lập tức đi tìm hiểu cho công tử, ngày mai giờ mão tầm trưa lão sẽ báo cho công tử kết quả."
"Không biết lão ngày mai phải gặp công tử nơi nào.?"
"Lão cứ đến đây gặp ta là được, nếu không còn việc gì nữa thì lão cứ nhanh đi làm việc đi."
"Vâng.! Vậy lão xin cáo từ trước." Cáo từ xong, Liên lão liền rời đi.
Tiếp lúc này, La Thần hắn nhìn sang phu thê Minh Thành thấy hai người gương mặt hiền lành chất phát ăn mặc đơn giản kiểu thôn dân.
Tuy chỉ gặp nhau có hai lần, nhưng phu thê bọn họ luôn sẵn sàng giúp đỡ hắn, khiến hắn cảm thấy mình cũng nên phải giúp bọn họ một chút mới được.
Với lại giờ hắn cũng đang rất cần người để làm việc cho hắn, mà cặp phu thê trước mặt này hắn thấy cũng rất vừa ý.
Nhưng trước khi giúp phu thê bọn họ, ta cần tìm hiểu một chút thân thế của bọn họ đã rồi tính.
"Không biết Minh Thành ngươi họ gì ở nhà đứng thứ mấy.?"
Tuy trong lòng cảm thấy kinh nghi La Thần sao lại hỏi vậy, nhưng Minh Thành cũng không dám chậm trễ trả lời.
"Tiểu dân họ Dương, trong nhà đứng hàng thứ ba cũng là vãn nam trong nhà."
"Vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Dương tam đi.!"
"Phu thê nhà ngươi có ruộng đất không.? Người nhà thì cũng đều ở trong thôn Tích Hà hết sao.?"
"Thưa công tử, phu thê thôn dân có ba mẫu ruộng, hàng năm coi như cũng là đủ ăn."
"Người nhà thì ở phía nam thôn Tích Hà, tiểu dân thì đã ra ở riêng, hàng năm vào diệp lễ tiết tiểu dân mới về thăm gia phụ, gia mẫu."
Nhìn sang thê tử Dương tam La Thần hỏi tiếp. "Thế còn nhà ngươi thì sao.?"
Dương thị hơi lo sợ trả lời. "Dân phụ Dương thị, họ Trương người nhà đều là ở bắc thôn này."
"Vậy ta nói nếu ta muốn thuê đất của phu thê nhà ngươi, thì hai ngươi có đồng ý không.?"
"Nếu được, thì cứ nói ra một cái giá tiền đi.!"
Hơi bất ngờ vì La Thần muốn thuê đất của bọn họ, nhưng bọn họ nghĩ cho thuê rồi thì không thể làm ruộng. Mà cả nhà ba người bọn họ cũng cần phải ăn cơm nha. Vậy nên nếu như cứ cho thuê rồi thì ăn gì cũng cần phải mua, rất là tốn kém nha.
Hơi bối rối Dương tam nói. "Nhưng phu thê tiểu dân chỉ nhờ vào ba mẫu ruộng để có lương thực mà sinh sống, nếu giờ mà cho thuê rồi thì sẽ không có lương thực của chính mình nữa."
La Thần nghe thế liền biết thôn dân bản tính xưa nay vẫn vậy, rất quý trọng lương thực của mình.
"Vậy không biết hàng năm nhà ngươi trồng được bao nhiêu lương thực, bán được bao nhiêu bạc.?"
"Lương thực của nhà tiểu dân, một nửa để lại cho nhà ăn thì cũng được tới sang năm, còn lại một nửa thì bán cũng được tám đến mười lượng bạc."
Rẻ như vậy.! Đủ ăn cả một năm, nhưng bán chỉ được có mỗi mười lượng thôi á.
Àizz... Giờ thì ta mới biết thôn dân ở đây sống cũng không dễ dàng gì nha.
"Vậy tổng số lương thực của nhà ngươi cũng chỉ có hai mươi lượng thôi."
"Vậy ta sẽ thuê đất của ngươi giá hai mươi lượng, ngươi thấy có được không.?"
Tuy nghe vậy rất hợp lý, nhưng dù sao thì không có lương thực trong tay thì cũng không ổn cho lắm. Nhưng nếu cho thuê thì không cần phải làm việc mà vẫn có hai mươi lượng.
Nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy quá khó chọn vì bản tính của thôn dân luôn xem lương thực mới là thứ thực tiễn.
Thấy phu thê bọn họ phân vân không biết phải làm sao thì La Thần biết phu thê bọn họ đã giao động rồi, nên La Thần lại liền nói tiếp.
"Hai mươi lượng, cho ba mẫu nhà ngươi."
"Và ta cũng sẽ còn đưa thêm cho ngươi ba mươi lượng nữa, để nhà ngươi làm việc trồng và chăm sóc ba mẫu đất đó cho ta."
"Như vậy phu thê nhà ngươi thấy có được hay không.?"
Nghe La Thần nói thế, phu thê bọn họ liền rất bất ngờ. Vì bởi La Thần sẽ cho bọn họ số bạc ba mươi lượng chỉ để làm việc mà đáng ra chính mình phải làm.
Vậy mà còn có hai mươi lượng cho tiền thuê đất nữa. Như vậy quả thật là không phải tốt bình thường thôi đâu, mà phải nói là rất là có lời đó.
Cảm thấy khó tin, Dương tam nhìn La Thần hỏi lại. "Công tử nói là sẽ cho tiểu dân năm mươi lượng, chỉ để trồng lương thực ba mẫu cho công tử thôi sao.?"
"Phu thê hai người nhà ngươi không nghe lầm đâu, nhưng ta cũng có chút điều kiện."
"Đó là khi làm việc cho ta, thì mọi bí mật về cách trồng hay cây đó là cây gì, phu thê nhà ngươi cũng không thể tiết lộ ra ngoài bất cứ thông tin gì cả."
Phu thê bọn họ nghe vậy liền biết chuyện này không phải là việc bình thường rồi, nên liền nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào cả.
Thấy thế La Thần cũng không gấp ép bọn họ làm gì nên liền nói. "Bây giờ không cần phải trả lời ta ngay đâu, phu thê hai người cứ suy nghĩ kĩ đi rồi ngày mai hãy trả lời cho ta sau."
Đứng dậy nhìn trời, La Thần nói tiếp. "Bây giờ cũng đã không còn sớm nữa, ta bây giờ sẽ về trước, ngày mai ta sẽ lại đến nghe câu trả lời của Dương tam ngươi."
- ---------...----------
Sau khi chia tay với phu thê Dương tam, giờ La Thần đang cùng với muội tử đang đi về lại đình hoang ngoài tây thôn.
Xung quanh đường đi, thấy những làn khói bếp bên trong nhà của những người dân đang bốc lên cao.
Mang theo đó là mùi của hương vị của các món ăn, La Thần nhìn thấy từng nhà từng nhà như thế, thì liền hắn cảm thấy nơi này nó thật rất yên bình.
Muội tử đi theo La Thần tới giờ chứng kiến nhiều chuyện hắn làm, liền làm muội ấy rất tò mò về La Thần nên liền hỏi.
"Huynh đến cùng là muốn làm gì, có thể nói cho muội biết được không.?"
Đang thưởng thức không khí yên bình của thôn làng, thì bất ngờ nghe muội tử nói thế, hắn liền nhìn sang muội ấy rồi nở một nụ cười với muội ấy, xong nói.
"Song nhi muội này.! Nếu như huynh nói, huynh không phải là công tử gì cả, mà cũng chỉ là một người không nhà không cửa như muội thôi."
"Vậy muội có tin hay không.?"
Hơi bất ngờ khi nghe La Thần nói thế, nhưng quả thật trong lòng muội tử cũng không thể tin La Thần chỉ là một người bình thường được.
Bởi vì, có người bình thường nào mà lại có thể vung tay một cái là xuất ra được hai ngàn lượng cơ chứ.
Hơi không hiểu sao La Thần lại nói huynh ấy cũng giống mình, nên muội tử lập tức liền lên tiếng hỏi.
"Huynh có thể nói cho muội biết, huynh là ai và huynh từ đâu đến được không.?"
"Chứ quả thật càng ở cùng với huynh lâu, thì muội càng lo sợ huynh sẽ đến một ngày nào đó cũng sẽ bỏ muội đi mất."
"Muội thật rất sợ.!"
"Nơi của huynh sao.!" Ánh mắt bất chợt hơi có chút ưu sầu, La Thần liền nhìn lên trời cao khẽ lên tiếng đáp.
"Nơi huynh ở, nó ở rất xa... rất xa... nơi này.!"
"Xa đến nỗi, không có cách gì để có thể đi về được cả.!"
"Huynh ở đó, chỉ là một người bình thường mà thôi.!"
"Không có gì là đặc biệt cả.!"
"Rồi... bỗng một ngày huynh đột nhiên lại được đưa đến nơi đây."
"Huynh tuy lúc đầu đã không rõ đây là đâu, nhưng ở đây vài ngày huynh cũng đã biết rằng ở đây nó là một nơi mà huynh không cách nào để quay về lại được cả."
"Nên giờ huynh cũng không khác gì muội cả đâu, cũng chỉ là một người lang thang không nhà mà thôi.!"
"Còn hai hôm nay, thì huynh cũng chỉ là muốn làm một ít việc mà thôi.!"
"Chung quy, cũng chỉ để kiếm một ít tiền sinh sống mà thôi.!"
Nói xong một hơi dài hắn quay sang nhìn muội tử rồi nói tiếp. "Vì ở đây ta cũng có một người thân, đó chính là muội đấy."
"Vậy nên muội sau này, không cần phải lo lắng rằng ta sẽ bỏ đi nữa đâu."
"Bởi vì ở đây, ta chỉ có một mình muội mà thôi.!"
Khi nói về nơi cũ, ánh mắt của huynh sao lại đau buồn đến như thế vậy... Nếu có thể muội cũng rất muốn chia sẻ cùng huynh...
Huynh nói... ở đây huynh chỉ có mình muội, vì muội mà làm việc vất vã như thế... Thì huynh có biết, khi nhìn thấy huynh như vậy... thì...
Đáng ra muội phải vui vẻ như bất cứ người nữ tử bình thường khác mới đúng. Nhưng.... nhưng không hiểu sao, muội lại không cảm thấy vui vẻ, mà ngược lại không hiểu sao lại cảm thấy có chút rất đau lòng...
Huynh tài giỏi như thế, vậy huynh có thể nói cho muội biết là vì sao muội lại đau lòng như thế được hay không...
Không muốn La Thần biết suy nghĩ trong lòng của mình lúc này, nên muội tử liền nhanh nói sang chuyện khác.
"Vậy huynh định sẽ vào thành Kinh Sư để sống sao.?"
"Giờ huynh cũng chưa biết được có thành công hay không, nhưng nếu không được, thì muội hãy cùng ta chạy chốn khỏi nơi này được không.?"
Trái tim bé nhỏ của muội tử liền đập trật nhịp, lo lắng nhìn La Thần hỏi. "Sao phải cần chạy khỏi đây, huynh là có chuyện gì sao.?"
"Muội quên nhị tiểu thư Kim gia rồi hay sao.!"
"Tuy huynh không biết vì sao tình hình lúc đó lại như thế, nhưng bây giờ muội cũng đã biết huynh không phải là công tử gì cả rồi."
"Vậy nên chúng ta cần phải nhanh tìm một nơi ở mới.! Vậy nên huynh mới tính tới việc tiến vào thành Kinh Sư."
"Nhưng... nhưng nếu mọi sự không thành, thì huynh sẽ lập tức chạy khỏi nơi này ngay."
Xong La Thần bỗng nhếch miệng cười, nhìn muội tử nói. "Đắc tội với nhị tiểu thư thế gia, không phải là một chuyện đơn giản đâu nha."
Thì ra mọi chuyện ngày hôm đó không đơn giản chỉ việc đưa ra hai ngàn lượng là xong. Muội thật là ngốc mà, đã khiến huynh vì muội mà bị liên lụy vào.
Như xấp phải gặp đại địch, muội tử bỗng hạ quyết tâm nói. "Được.! Cho dù là chân trời hay góc biển, Song nhi cũng sẽ đi cùng với huynh.!"
La Thần thấy gương mặt phụng phịu dễ thương của muội ấy thì liền rất muốn cười, xong hắn cũng bỗng thật thấy rất ấm áp.
Không tự chủ liền vương tay qua gỡ xuống vài cọng tóc mai trên khuôn mặt muội tử xuống, rồi tiếp xoa xoa đầu muội ấy khẽ nhẹ nói.
"Muội không cần phải trịnh trọng như thế đâu, mọi chuyện đã có huynh ở đây rồi, vậy nên muội cũng đừng quá lo lắng."
"Giờ thì cũng trễ rồi, chúng ta cũng nhanh đi về thôi.!"
Nói xong La Thần cùng muội tử liền cũng nhanh đạp đất mà tiếp tục lên đường đi về.