*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng Trình Tĩnh vừa khâm phục đồng thời không khỏi có cảm giác kiêng dè và rét run.
Khương Bồng Cơ nhìn Trình Tĩnh gật đầu, nói với lính cần vụ: “Ngươi đi lấy vũ khí của ta, hôm nay nhất định phải phá được ải Hàn Sưởng!”
Ải Hàn Sưởng bị phá, Mạnh thị Thương Châu mất đi một cửa ải hiểm yếu. Bọn họ chỉ cần vượt qua sông Tùng hiểm trở, Thương Châu sẽ mất đi phòng ngự và trở thành một người đẹp mềm yếu, tùy cô muốn làm gì thì làm. Ngay cả Bắc Cương mà cô cũng đánh chết được, còn sợ một Mạnh thị Thương Châu sao...
“Năm đó ta đã nói sẽ đích thân chặt đầu Mạnh thị. Ải Hàn Sưởng chỉ xem là phần lãi thôi!”
Khương Bồng Cơ thì thầm, ải Hàn Sưởng vốn phòng thủ vững chắc, bây3giờ bị xe ném đá đập cho lồi lõm, nhìn vô cùng thê thảm.
“Dừng xe ném đá lại, lên thang mây và dùng gỗ công thành!”
Nếu không có cách nào leo tường đoạt thành, vậy thì phá cửa thành, trên dưới hai đường đồng thời cùng tiến vào.
Lính phòng thủ ải Hàn Sưởng bị xe ném đá đập cho trận hình rối loạn. Binh lính phe Khương Bồng Cơ có kinh nghiệm leo lên cướp thành lúc trước nên lần thứ hai này leo lên tương đối thuận lợi.
Việc lắp ráp gỗ công thành cũng đã chuẩn bị xong, hai bên mỗi bên có hai mươi binh lính khiêng gỗ đập cửa công thành.
Khi Mạnh Hồn dẫn đầu đại quân chạy tới, cửa lớn của ải Hàn Sưởng đã bị phá hỏng, hai quân đang chiến đấu ác liệt giữa cửa thành và tường thành.
Mạnh Hồn bị2kích động tới mức da đầu tê dại, chủ công quá giỏi khiến mưu thần võ tướng phía dưới vô cùng áp lực.
Tuy nói còn chưa đánh chiếm được ải Hàn Sưởng, nhưng bọn họ đã phá được cửa thành, cướp được tường thành, trận chiến này gần như không có gì lo lắng nữa.
“Chủ công, mạt tướng tới chậm.”
Khương Bồng Cơ nói: “Không chậm không chậm, ngươi tới rất đúng lúc. Ngươi dẫn binh đánh ngã những con nghé con mới sinh này, làm xong sớm còn trở về ăn sáng.”
Mạnh Hồn: “...”
Mạnh Hồn bối rối một chút liền đáp lại với giọng nói mạnh mẽ vang dội.
Chủ công đã ra quân lệnh phải chiếm được ải Hàn Sưởng trước bình minh.
“Chủ công lại muốn...”
Mạnh Hồn thấy Khương Bồng Cơ cầm hai búa sắt nanh sói cực lớn trong tay, chỉ nhìn đã thấy nặng tới2mức đáng sợ rồi.
Mạnh Hồn bối rối một chút liền đáp lại với giọng nói mạnh mẽ vang dội.
Chủ công đã ra quân lệnh phải chiếm được ải Hàn Sưởng trước bình minh.
“Chủ công lại muốn...”
Mạnh Hồn thấy Khương Bồng Cơ cầm hai búa sắt nanh sói cực lớn trong tay, chỉ nhìn đã thấy nặng tới mức đáng sợ rồi.
Khương Bồng Cơ nói: “Chờ đại quân cướp được cửa thành...”
Suy nghĩ thật sự của cô là muốn xông vào đánh một trận, nhưng hai quân đang bận đánh tới tối tăm mặt mày bên trong cửa thành, cô cũng không thể tốn sức mà chen vào chứ?
Chờ đại quân lao vào ải Hàn Sưởng, chiến trường chính được mở rộng, cô thả lỏng gân cốt cũng được.
Mạnh Hồn nghe vậy thì thở hắt ra một hơi.
Ông thật sự sợ rằng chủ công không xem mình là chủ9công, đích thân liều mạng xung trận.
Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, chủ công dám làm thế thì có lẽ mấy tiên sinh sẽ liều mạng với ông mất.
Tuy ải Hàn Sưởng là cửa ngõ hiểm yếu của Thương Châu, nhưng sau khi Mạnh Hồn dẫn binh tới tiếp viện, quân địch dần dần không còn sức chống đỡ nữa, chiến tuyến lại một lần nữa không giữ nổi.
Khương Bồng Cơ thấy thế thì hét lên một tiếng, trong tay cầm hai cái búa sắt nanh sói được chế tạo đặc biệt, cô hung tàn nhảy vào trong quân địch.
Một búa một mạng, hai búa thậm chí có thể đánh bay cả gian nhà.
Người lão luyện trong kênh livestream đã sử dụng khung bình luận bảo vệ, vô số bình luận che đi cảnh tượng đẫm máu.
[Thất Tinh Túc]: Streamer đúng là càng lúc càng hung4tàn, một búa đập đầu người lún vào trong lòng đất, mặt đất cũng rạn nứt... Hơn nửa đêm không ngủ được, theo Streamer chiến đấu mà bác lại dùng hình ảnh khủng khiếp và đẫm máu như vậy để báo đáp cục cưng sao? Làm cục cưng khiếp sợ đến mức cái đầu nhỏ này cũng muốn bay luôn.
[Tiểu Hợp Không Lộ Dấu Chân]: Tui thường xem các bộ phim kinh dị, bản thân đã trải qua hàng trăm trận chiến, thế mà vừa rồi cũng sợ tới mức đánh rơi cả miếng khoai tây chiên đấy.
[Khanh Bắc Cửu Nhi]: Thấy tình hình như vậy, tui có một suy nghĩ to gan... Nếu Streamer dùng hai búa sắt nanh sói này đập mì, chắc bác ấy sẽ làm ra sợi mì cực giòn và dai nhỉ? Giã thịt thì khẳng định còn nát hơn cả máy xay ấy chứ...
[Thật Đáng Yêu Nhớ Mặt Trời]: Lầu trên, thím đúng là u mê tột đỉnh... Tới khi nào cục cưng mới có khả năng ưu tú như thím nhỉ? Cục cưng đã rửa sạch tay, bây giờ có thể sờ vào cúp của thím được không? Không được, vừa nghĩ tới Streamer dùng búa sắt giã thịt người, dạ dày tui lại cuộn lên, thật khó chịu.
Vô số khung bình luận cũng không thể ngăn cản sự phát huy của Khương Bồng Cơ. Cơ bản mỗi sinh mạng bị cô dùng búa sắt mang đi đều không nhìn ra được hình dạng ban đầu, chỉ còn lại một đống máu thịt trộn lẫn với mảnh vụn nội tạng và xương. Khương Bồng Cơ tự mình ra trận đã trình diễn cho mọi người biết thế nào là vẻ đẹp của bạo lực.
Khương Bồng Cơ giết đủ rồi, cả đêm phiền muộn lúc này cũng thấy dễ chịu hơn.
Bất tri bất giác, cô đã đánh đến phủ của tướng giữ ải Hàn Sưởng.
Trông cô giống như vừa bò ra từ trong núi thây biển máu, từ đầu đến chân đều đỏ tươi khiến người xem kinh hồn bạt vía.
Dựa theo quân lệnh, bọn họ không thể tổn thương tới dân chúng bình thường cùng với những người nhà vô tội của binh lính quân địch, chỉ có thể bắt người lại, chờ sau này xử lý một thể.
Khương Bồng Cơ bước vào phủ của tướng giữ ải, nơi đây có kiến trúc xa hoa, tôi tớ vô số, có thể thấy được chủ nhân là một người hưởng thụ xa hoa lãng phí.
Không chỉ vậy, phần lớn những thị nữ lộ vẻ hoảng loạn, không kịp chạy trốn đều xinh đẹp quyến rũ, dáng người yểu điệu đáng yêu.
“Trói người lại, nếu có kẻ nào vi phạm quân lệnh thì giết không tha!”
Khương Bồng Cơ trị quân nghiêm khắc, binh lính cũng không dám làm trái.
Tuy nhiên, ở đây ngoại trừ binh lính của cô còn có người của Hoàng Tung nên khó tránh khỏi sẽ làm ra hành động khiến cho người ta giận sôi gan.
Sự lo lắng của cô không phải không có lý, khi Khương Bồng Cơ xông vào trong nội viện liền nhìn thấy mấy binh lính đang cười gằn cưỡng bức hai thị nữ.
Tình huống như thế rất bình thường, Hoàng Tung vẫn ra lệnh cấm nhưng luôn có kẻ nhân lúc chiến tranh loạn lạc để gây chuyện.
Cho dù bị người khác phát hiện ra, những binh lính tư chất thấp kém kia cũng sẽ kéo người nhìn thấy vào vũng bùn, bao che cho nhau.
Nhưng Khương Bồng Cơ lại là một người trong mắt không chứa nổi một hạt cát.
Cô không hề chớp mắt, vung mấy búa qua...
Trình Tĩnh và Phong Chân vẫn đi theo Khương Bồng Cơ, xung quanh còn có mấy vệ binh đi cùng để tránh cho cô bị loạn quân gây thương tích.
Sự thật chứng minh, Khương Bồng Cơ không tổn thương người khác đã là tốt lắm rồi.
Nhìn thi thể bị đánh thành bã thịt, mí mắt Trình Tĩnh giật giật.
Một tay Khương Bồng Cơ gác cán búa sắt nanh sói lên đầu vai, cười dịu dàng nói với Trình Tĩnh: “Chẳng qua chỉ là mấy tên cặn bã vi phạm kỷ luật trong quân mà thôi, Bá Cao sẽ không tính toán với ta chứ. Nếu như hắn nhìn thấy những hành vi tệ hại này, chắc chắn cũng sẽ cho người xử lý bọn họ theo quân pháp.”
Sắc mặt Trình Tĩnh nhìn như không hề thay đổi, thật ra trong lòng đang vô cùng chấn động.
Khương Bồng Cơ nghiêng đầu liếc mắt nhìn cửa nội viện đóng chặt, phía trong vọng ra tiếng phụ nữ khóc nức nở, hơn nữa không chỉ có một người!
Cô nhấc chân đá văng cửa lớn ra, quả nhiên trong viện có hơn mười phụ nữ cùng với trẻ con. “Dẫn người đi...”
Binh lính tiến vào bắt những người phụ nữ kia, bọn họ khóc lóc không ngừng, dường như đang khóc than cho tương lai của họ.
Chỉ có một người là ngoại lệ...
“Chờ một chút...”
Một người phụ nữ búi tóc mặc áo tơ trắng, dáng vẻ thành thục lướt qua đám người, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới phía trước.
“Ngươi là?”
Khương Bồng Cơ nheo mắt lại, cảm thấy gương mặt của người phụ nữ này có chút quen mắt.
“Ta là bạn cũ với chủ công của các ngươi, ta nói có phần vô lễ nhưng ta biết rõ tính nết của Liễu Lan Đình, cô ấy rất ghét chuyện bắt nạt phụ nữ và trẻ em.” Môi người phụ nữ tái nhợt nhưng nói chuyện lại mạnh mẽ vang dội: “Quân gia dẫn phụ nữ trong viện đi, nhưng có thể khoan dung, đừng tổn thương tới các cô ấy được không?”