Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1049: Gặp lại người quen cũ (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Cô ngăn cản âm mưu của những người phụ nữ khác, nhưng tuyệt đối không ngờ lại thua trong tay người bên gối.

Chồng cô hiếm khi dịu dàng chăm sóc, đưa thức ăn cho cô lại có độc khiến cô bị sẩy thai!

Cô đau đớn suốt một ngày một đêm, cái thai hai tháng khó khăn lắm mới có được lại giống như một vũng máu tuột ra khỏi người cô.

Sau đó Vạn Tú Nhi điều tra mới biết được, người chồng ngu ngốc lại tin lời quý thiếp nói, tin rằng quý thiếp thật sự muốn biến chiến tranh thành tơ lụa với người vợ cả như cô! Không chỉ có vậy, chồng cô còn cầm đồ ăn do quý thiếp tự mình chuẩn bị nói3là hắn đặc biệt sai người làm cho cô, lừa cô ăn.

Sau khi Vạn Tú Nhi có thể xuống giường liền dẫn người tới sân của quý thiếp, dự định đánh cô ta rồi ném ra khỏi nội viện.

Dựa vào cái gì mà con cô không còn, đối phương lại không hề bị tổn thất gì chứ?

Thế nhưng quý thiếp có chỗ dựa...

Đối phương lớn lối nói: “Nếu không phải ngươi chặn đường thì người gả cho biểu ca chính là ta, ngươi có tư cách gì mà thể hiện uy phong của vợ cả trước mặt ta. Đúng! Thật sự là ta lừa biểu ca cho ngươi uống thuốc, vậy thì thế nào? Biểu ca và mẹ chồng đều không nhận đứa con của2cô!”

Vạn Tú Nhi đã từng bị bắt vào trại thổ phỉ, cho dù có Khương Bồng Cơ làm chứng cho các quý nữ, nhưng sau khi “Nữ tứ thư” được lưu hành ở quận Hà Gian và Thương Châu, vết bẩn này lại bị người ta lấy ra làm đề tài bàn tán, thậm chí là lý do công kích. Đây cũng là nguyên nhân khiến Vạn Tú Nhi luôn gặp khó khăn.

Ngoài ra, chồng và mẹ chồng cô vẫn tin tưởng vào cách nói ở quê bọn họ...

Cái thai đầu tiên của người phụ nữ sẽ là huyết mạch của người đàn ông đầu tiên.

Nếu muốn sinh ra con của chồng thì nhất định phải bỏ cái thai đầu tiên.

Bởi vì lý do hoang đường2như vậy, cái thai của Vạn Tú Nhi thật sự không còn.

Người chồng còn chẳng biết xấu hổ nói với cô một câu.

“Nếu nàng có thể sinh, cuối cùng chúng ta sẽ có đích tử thôi... Ta cũng không ngại nàng không trong sạch, nàng còn nói nhiều làm gì?”

Mỗi khi Vạn Tú Nhi nhớ tới sắc mặt và những lời này của đối phương lại cảm thấy buồn nôn, hận không thể đâm hắn thành cái rổ!

Đích tử má nó ấy!

Sau đó, mùng một và mười lăm hàng tháng Vạn Tú Nhi cũng không muốn để chồng ngủ lại, nếu hắn cứng rắn đòi ở lại, cô sẽ đẩy những nha hoàn muốn leo lên cành cao ra. Bất kể thế nào, cô ghê tởm9người đàn ông này, nhìn thêm một cái cũng buồn nôn chứ đừng nói tới cùng giường cùng gối.

“Vậy... những người phụ nữ và đám trẻ kia thì sao?”

Mỗi khi Vạn Tú Nhi nhớ tới sắc mặt và những lời này của đối phương lại cảm thấy buồn nôn, hận không thể đâm hắn thành cái rổ!

Đích tử má nó ấy!

Sau đó, mùng một và mười lăm hàng tháng Vạn Tú Nhi cũng không muốn để chồng ngủ lại, nếu hắn cứng rắn đòi ở lại, cô sẽ đẩy những nha hoàn muốn leo lên cành cao ra. Bất kể thế nào, cô ghê tởm người đàn ông này, nhìn thêm một cái cũng buồn nôn chứ đừng nói tới cùng giường cùng gối.

“Vậy... những người phụ4nữ và đám trẻ kia thì sao?”

Khương Bồng Cơ thấy vẻ mặt Vạn Tú Nhi nặng nề, chắc là nhớ tới chuyện gì không vui.

Tâm trạng Vạn Tú Nhi không tệ: “Tùy duyên thôi, Lan Đình cứ định đoạt đi.”

“Nhưng lúc trước cô...”

Khương Bồng Cơ nhớ không nhầm, khi vừa nhìn thấy Vạn Tú Nhi, cô còn che chở cho đám phụ nữ và trẻ con ở trong viện.

Vạn Tú Nhi khẽ “xì” một tiếng, bình thản nói: “Môi hở răng lạnh mà thôi, nếu như bọn họ bị hại, một mình ta là phụ nữ mềm yếu cũng không thể bình yên. Nhưng tình hình bây giờ lại khác. Bởi vì chút quan hệ trước kia, cô chắc chắn sẽ không làm nhục ta. Nhưng cô và bọn họ không quen biết, con người ta cũng muốn mặt mũi, vì sao phải uổng phí chút mặt mũi cô cho ta chỉ vì mấy kẻ bình thường mình hận đến nghiến răng nghiến lợi chứ?”

Vạn Tú Nhi và Khương Bồng Cơ chỉ có chút quen biết, nhiều lắm chỉ đủ bảo vệ cho một mình cô, sau này tốt xấu gì cũng có một chỗ yên thân.

Cô không liên quan gì với những quý thiếp, tiện thiếp, nha hoàn hầu ngủ và đám con của thiếp thất kia, dựa vào cái gì mà phải giữ lại một đám người liên lụy chứ?

Khương Bồng Cơ phì cười.

Tính cách của Vạn Tú Nhi rất tinh tường.

“Trước đây sống không được như ý, sau này sẽ khổ tận cam lai thôi.”

Trưởng thành luôn kèm theo sự đau xót, đau càng nhiều thì trưởng thành càng nhanh.

Nếu cuộc sống tốt một chút, ít nhiều cũng có thể bảo vệ được sự lãng mạn thời thơ trẻ, bây giờ lại giống như đã nhìn rõ tất cả.

Vạn Tú Nhi khẽ cười, giọng điệu có phần thoải mái.

“Trong thời loạn, lục bình có thể sống đã tốt rồi. Ta chỉ mong cô ban cho chút hơi ấm, che chở cuối đời thôi.”

Khương Bồng Cơ đã lâu không gặp người quen cũ, tính nết của Vạn Tú Nhi lại hợp với sở thích của cô nên nán lại nói chuyện lâu hơn.

Trọng tâm câu chuyện vẫn xoay quanh chuyện xưa và người quen cũ năm đó.

Vạn Tú Nhi nói: “Năm đó, trong đám người rơi vào trại thổ phỉ, trừ cô và Tĩnh Nhàn ra, gần như không có người nào có kết cục tốt.”

Người trước là chư hầu hùng cứ một phương, còn giết chồng của Vạn Tú Nhi, xem như là nửa ân nhân.

Người sau gả vào Phong thị ở Thượng Dương, tuy không phải là tông phụ, nhưng nghe nói sau khi cưới nhiều năm Phong Cẩn cũng chưa từng nạp thiếp, luôn yêu thương thê tử, tác phong đứng đắn.

Đối với người phụ nữ, lập gia đình phải gả cho người như Phong Hoài Du.

Khương Bồng Cơ nói: “Người khác thì ta không biết, nhưng cuộc sống của Uyển Nhi cũng khá tốt.”

“Uyển Nhi?” Vạn Tú Nhi thì thầm một tiếng, trong đầu hiện lên gương mặt của Thượng Quan Uyển: “Ta gả đi sớm, thoáng nghe người ta nói Uyển Nhi gả cho một tên đoản mệnh chết sớm, làm quả phụ trước khi cưới, sau đó lại bị người ta cướp đi. Kết quả như vậy... cũng tính là tốt sao?”

“Hóa ra bọn họ giải thích chuyện Uyển Nhi mất tích như vậy sao?” Khương Bồng Cơ kinh ngạc rồi cười giải thích: “Uyển Nhi không phải bị người ta cướp đi, cô ấy tự đi theo bộ khúc của ta, ngàn dặm xa xôi chạy đến huyện Tượng Dương tìm ta. Bây giờ cô ấy đã gả cho Hán Mỹ và có một cô con gái rồi.”

“Hán Mỹ?”

“Đó là hiệu úy tiên phong dưới trướng của ta, họ Lý, tên có một chữ Uân, tự là Hán Mỹ.”

Vạn Tú Nhi nghe xong liền thở dài một tiếng, trong lòng có chút hâm mộ.

“Cô ấy thật may mắn.”

Nói tới hâm mộ, người làm người ta hâm mộ nhất vẫn là người trước mắt này.

Nếu không phải Khương Bồng Cơ mở ra tiền lệ làm chư hầu hùng cứ một phương, Vạn Tú Nhi có chết cũng không nghĩ ra phụ nữ cũng có thể làm được tới bước này.

Không lâu sau, Khương Bồng Cơ qua Vệ Từ biết được chuyện Phong Chân “vì tình riêng làm chuyện trái phép”.

“Chà... Đúng là bị sắc đẹp rơi trúng đầu!”

Vệ Từ cười nói: “Nếu sắc đẹp này có thể khiến cho Tử Thực hồi tâm, ngược lại cũng có thể xem là một chuyện tốt.”

“Hồi tâm? Huynh ấy sao?” Trên mặt Khương Bồng Cơ lộ vẻ ghét bỏ: “Chỉ cần huynh ấy đừng gây họa cho người khác thì tốt rồi.”

Bảo lãng tử hồi tâm sao?

Độ khó này có thể so với Ngu Công dời núi rồi.

Vệ Từ cười ngượng. Nếu không phải có ký ức của đời trước, anh cũng ghét bỏ Phong Chân.

“Đúng rồi, chuyện tù binh giải quyết thế nào?”

Vệ Từ nói: “Vẫn đang thương nghị.”

Tuy nói là chia sáu bốn, nhưng số lượng không có nghĩa là chất lượng, chung quy phải từ từ bàn bạc mới được.

Nếu lấy một đám người già yếu, vậy còn không bằng không lấy gì cả.

Khương Bồng Cơ nói: “Cứ giao hết đám thiếp thất và con cái người chồng đã chết của Vạn Tú Nhi cho Bá Cao là được.”

Vệ Từ nhíu mày: “Nếu làm như thế, các cô ấy...”

Bên Khương Bồng Cơ không có kỹ doanh, càng không cho phép có loại chuyện tương tự xảy ra, nhưng bên phía Hoàng Tung lại khác.

Nếu những thiếp thất đó bị chia đến bên kia, ai may mắn được tiểu tướng nào đó nhận làm thiếp, xui xẻo thì có lẽ sẽ thành người của kỹ doanh.

“Ta thấy mấy người phụ nữ này là dạng gỗ mục không thể đẽo được, không một người nào có căn cốt, có giữ lại cũng chỉ lãng phí lương thực thôi. Một là không thể làm việc, hai là không thể vào nữ doanh, vậy có giữ lại thì được ích lợi gì chứ?” Khương Bồng Cơ mỉm cười, nói: “Tuy ta có ý tốt, nhưng cũng không phải là người lương thiện.”