*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người xem đều có ý kiến của riêng mình. Thuyền bè dùng cho việc qua sông không có vấn đề gì nhưng dùng để đánh thủy chiến thì lại quá miễn cưỡng.
Không ít người xem còn nghĩ xa hơn, Thương Châu còn chưa “gặm” được mà bọn họ đã nghĩ đến vùng sông nước phức tạp ở phương Nam.
[Bắc Tị Bảo Bối]: Chi bằng bác Streamer cứ tìm một nơi hẹp nhất dọc theo sông Tùng để vượt sông?
Khương Bồng Cơ nhíu mày suy nghĩ sâu xa, Phong Chân chỉ vào bản đồ trên bàn.
Cái tên lãng tử Phong Chân này tính cách không chỉ phóng túng mà ham muốn cũng rất lớn.
Thương Châu, Kham Châu anh ta đều muốn hết!
Khương Bồng Cơ khẽ híp3mắt, cười nói: “Quân tử không cướp đồ từ tay người khác.”
Phong Chân chợt hiểu ra.
“Chủ công lo lắng Hoàng Châu mục cũng muốn từ Hiệp Giang nhúng tay vào?”
“Hiệp Giang ở trung và hạ lưu sông Tùng, nơi này mặt sông rộng rãi, địa thế cũng bằng phẳng. Chi bằng qua sông ở chỗ này rồi vòng lên tiến đánh Thương Châu. Bến phà ở đây rất nhiều, thuyền bè đủ cho quân ta vượt sông.” Nói đến đây, Phong Chân cau mày, hai mắt lấp láy, đầy ẩn ý nói: “Còn nữa, Hiệp Giang giáp với Hạo Châu và Kham Châu, địa thế cực kỳ tốt. Nếu chủ công lựa chọn nơi này, về sau…”
Tiến có thể đánh Thương Châu, lui có thể mưu2đồ Kham Châu.
Còn Phong Chân tại sao không chọn vượt sông từ nơi hẹp nhất của sông Tùng?
Nước sông Tùng chảy xiết, nơi nào càng hẹp thì lưu lượng nước càng mạnh, đáy sông cũng không biết ẩn chứa bao nhiêu đá ngầm.
Nếu như dùng loại thuyền bè này vượt sông, tính khả thi về cơ bản là bằng không, người chưa qua đến bờ thì thuyền đã bị lật rồi.
“Không phải lo lắng, anh ta nhất định sẽ làm như vậy.” Khương Bồng Cơ cười đáp: “Bá Cao cũng có tâm tư của riêng mình.”
Một hồi sau, cô cười nói: “Bá Cao giúp chúng ta ngăn cản Mạnh thị Thương Châu gần một năm, nếu như anh ta chọn tuyến đường đi Hiệp Giang thì2chúng ta sao có thể cùng anh ta tranh giành? Huống hồ Mạnh thị Thương Châu vốn nhắm về phía ta. Bá Cao nguyện ý giúp đỡ là do tình cảm, không phải bổn phận. Nếu để chuyện này làm tổn hại đến liên minh hai nhà, chi bằng ta chủ động một chút… Chúng ta đi vòng lên thượng nguồn sông Tùng, như vậy áp lực có thể ít đi phần nào.”
Phong Chân không nói gì, những người khác trong lều đều hiểu ý định của Khương Bồng Cơ.
Nhìn thì có vẻ cô có ý nhượng bộ nhưng thực ra lấy lùi để tiến, Hoàng Bá Cao muốn Kham Châu, cô liền chắp tay nhường.
Tuy nhiên…
Một hồi sau, cô cười nói: “Bá Cao giúp chúng ta9ngăn cản Mạnh thị Thương Châu gần một năm, nếu như anh ta chọn tuyến đường đi Hiệp Giang thì chúng ta sao có thể cùng anh ta tranh giành? Huống hồ Mạnh thị Thương Châu vốn nhắm về phía ta. Bá Cao nguyện ý giúp đỡ là do tình cảm, không phải bổn phận. Nếu để chuyện này làm tổn hại đến liên minh hai nhà, chi bằng ta chủ động một chút… Chúng ta đi vòng lên thượng nguồn sông Tùng, như vậy áp lực có thể ít đi phần nào.”
Phong Chân không nói gì, những người khác trong lều đều hiểu ý định của Khương Bồng Cơ.
Nhìn thì có vẻ cô có ý nhượng bộ nhưng thực ra lấy lùi để tiến, Hoàng Bá4Cao muốn Kham Châu, cô liền chắp tay nhường.
Tuy nhiên…
Mạnh thị độc chiếm Thương Châu, Hoàng Tung đừng nghĩ sẽ sờ được.
Mạnh Hằng làm như vô tình nói: “Nếu như vòng lên thượng nguồn sông Tùng, vậy thì áp lực vận chuyển lương thực cho quân ta sẽ ít hơn.”
Thế lực của Khương Bồng Cơ tập trung ở phương Bắc, vận chuyển lương thực căn bản đều dựa vào đường bộ.
Nếu như đi con đường Hiệp Giang thì ắt phải đi dọc theo sông Tùng về phía Nam. Điều này dẫn đến hậu cần vận chuyển lương thực quá dài, lại còn có khả năng bị quân địch chặn đường.
Các thế lực phương Bắc đánh thủy chiến không chỉ liều về nội tình thế lực hai bên mà còn phải liều hậu cần.
Nếu như hậu cần không theo kịp thì chủ lực tiên phong sẽ một mình thâm nhập vào địa bàn quân địch, kết cục chỉ có thể là một đi không trở lại.
Ngược lại, nếu như đi vòng lên thượng nguồn sông Tùng, đó lại là địa bàn phương Bắc của Khương Bồng Cơ, quá trình vận chuyển lương thực sẽ được bảo vệ tuyệt đối.
Mạnh Hằng thấp giọng nói: “Hơn nữa, Hiệp Giang thiên về hướng Giang Nam, khí hậu ẩm ướt, chỗ nước cạn có rất nhiều bùn. Binh lính dễ không hợp khí hậu đất đai, nếu như xui xẻo thậm chí sẽ bị nhiễm bệnh dịch. Tuy Hiệp Giang có ưu điểm về địa thế nhưng đối với chủ công thì không khác gì chuyện vô bổ.”
Mục đích của Khương Bồng Cơ là thôn tính Thương Châu.
Nếu như có được Thương Châu, cô sẽ có hai nơi sản xuất ra nhiều ngựa chiến, có ý nghĩa chiến lược rất lớn.
Ngược lại, Kham Châu có địa hình bằng phẳng, của cải phong phú nhưng lại không có sức hấp dẫn lớn đối với cô.
Phong Chân nghĩ thông các mấu chốt trong đó, anh ta nhìn Mạnh Hằng với ánh mắt khâm phục, không có chút khó chịu nào khi kiến nghị của mình bị bác bỏ.
“Một khi giành được Thương Châu, chủ công lại mưu đồ các quận Lang Gia, Hà Gian và Huyên Nịnh, có thể kết nối toàn bộ lãnh thổ phía Bắc, phơi bày thế hổ gầm nuốt chửng, cũng có thể nhòm ngó ngôi báu thiên hạ.” Mạnh Hằng nói với giọng điệu bình thản nhưng nội dung lại khiến người ta không nhịn được mà kích động.
So với cái lợi nhỏ trước mắt, chi bằng có một cái nhìn dài hạn và thực hiện tốt chiến lược đã sắp xếp.
Đối với Khương Bồng Cơ, tầm quan trọng của Thương Châu lớn hơn Kham Châu.
Nếu không chiếm được Thương Châu, đến lúc đó Hoàng Tung chiếm Kham Châu, lại tranh giành quyền lợi lãnh thổ Thương Châu, Khương Bồng Cơ sẽ rơi vào trạng thái bị động.
Mọi người bàn bạc một hồi, trong lòng đã có kế hoạch.
Người xem nghe như lọt vào sương mù, mặc dù không hiểu lắm nhưng bọn họ hiểu rõ một chuyện…
[Mây Trời Khóc Mưa]: Hai nhà còn đang liên minh, Streamer đã bắt đầu ngầm mưu tính Hoàng Tung rồi sao? Ôi cục cưng Hoàng Tung thật đáng thương.
Gặp phải đồng bọn đâm bị thóc chọc bị gạo thì anh ta chết cũng đáng.
Khóe môi Khương Bồng Cơ nhếch lên cười lạnh.
Cô vẫn đang trong thời gian liên minh mà còn ngầm mưu tính toán Hoàng Tung ư?
Người ta cũng mưu tính cô đó, có qua có lại mà thôi.
Vốn là tranh bá thiên hạ, nói cái gì mà đạo đức với nhân nghĩa!
Đúng như dự đoán của Khương Bồng Cơ, nhận được tin tức quân cứu viện Thương Châu đã đến bờ bên kia của sông Tùng, Hoàng Tung đề nghị với cô chia quân vượt sông.
Khương Bồng Cơ chủ động đề nghị mang binh thuận theo sông Tùng đi lên hướng Bắc, Hoàng Tung thì lại muốn mang binh dọc theo sông Tùng xuôi về Nam, tạo thành thế gọng kìm đánh Thương Châu.
Đối với bố trí này, hai quân đều không có ý kiến bất đồng.
Để không khiến quân địch cảnh giác, hai quân đều rút trại trong đêm.
Còn về ải Hàn Sưởng?
Hoàng Tung để lại binh lực đóng giữ, bố trí lại từ đầu để tránh Mạnh thị Thương Châu “vây Ngụy cứu Triệu*”.
* Vây Nguỵ cứu Triệu: năm 353 trước Công Nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái Điền Kỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn. Nhân lúc nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánh Nguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu “vây Nguỵ cứu Triệu” để làm phương pháp tác chiến.
Trước khi đại quân dỡ trại…
Hoàng Tung cảm nhận được điều gì đó, anh ta nói với Phong Giác: “Không đi xem sao? Nói hai câu cũng được. Bỏ lỡ cơ hội lần này thì về sau có lẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Hoàng Tung tính tình đa nghi, nhưng đối với người anh ta thật sự tin tưởng thì cũng rất chân thành.
Phong Giác làm việc dưới trướng anh ta, bao nhiêu năm qua vì anh ta mà dày công mưu tính, sao anh ta có thể không hề cảm động?
Phong Giác nhắm mắt, giọng điệu xa cách.
“Không cần đâu, nhị huynh cũng không phải phụ nữ do dự thiếu quyết đoán, sao lại không phân biệt được công tư?”
Năm đó động đất ở Thượng Kinh, anh ta đã nói với Phong Cẩn.
Ngày ấy đao kiếm gặp nhau, sống chết có số, không cần phải nể nang.
Mặc dù Mạnh thị Thường Châu đáng ghét nhưng sự tồn tại của thế lực này lại cân bằng mối quan hệ giữa Hoàng Tung và Khương Bồng Cơ.
Suy cho cùng kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Một khi đã không còn chung kẻ thù thì nội chiến cũng không còn xa.
Hoàng Tung thở dài, thế nhưng việc khiến anh ta buồn phiền lại không chỉ là chuyện này.
Ngày hôm sau trên đường hành quân, Nguyên Tín đã lén nói với Hoàng Tung một chuyện.