“Nghe thấy Hoài Du gọi ta rồi, không cần phải to tiếng thế đâu, làm hàng xóm láng giềng biết hết.”
Không đợi Phong Cẩn nổi bão, Khương Bồng Cơ tung người nhảy lên, mượn lực từ mặt tường mà trèo lên, vững vàng đứng trên đầu tường.
Còn Phong Cẩn thì hai tay ôm chặt lấy bờ tường, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Cậu ta run rẩy ngẩng lên nhìn Khương Bồng Cơ, ánh mắt giống hệt như đang nhìn kẻ thù của mình.
Biết thừa Khương Bồng Cơ vô cùng không đáng tin thế mà cậu vẫn còn ngây thơ nghe theo, đúng là vô cùng nhục nhã!
Trong lòng Phong Cẩn đang giằng xé dữ dội, chỉ hận không thể bóp chết chính mình của mấy phút trước.
“Xin thầy đừng trách, học sinh và Hoài Du hôm nay đến đây thật sự là vì có nguyên nhân, bất đắc dĩ mới phải trèo tường.”
Khương Bồng Cơ mỉm cười nói, lúc nhảy vào bên trong viện còn thuận tay kéo Phong Cẩn đang cố sống cố chết bám chặt trên bờ tường xuống.
Bên trong viện quả thật đang có vài gia đinh canh chừng. Ngoại trừ bọn họ còn có một người đàn ông trung niên ăn mặc mộc mạc đứng ở phía trước.
Dáng đứng Ngụy Uyên thẳng tắp như tùng, ông để một bộ râu được cắt sửa chỉnh tề, đôi mắt đen nhánh âm trầm nhìn chằm chằm Khương Bồng Cơ mang theo mấy phần dò xét cùng nghi ngờ.
Cũng phải thôi, nửa đêm canh ba, học sinh trèo tường vào nhà thầy giáo lại còn vào đúng cái thời điểm nhạy cảm như thế này, cho dù có là ai cũng sẽ nghi ngờ.
Nhưng mà, Ngụy Uyên cũng không khăng khăng gán cái tội danh đó lên đầu cô, bởi vì tuổi tác của đối phương không phù hợp. Tốt xấu gì cũng là học sinh do chính tay mình dạy dỗ, Ngụy Uyên cũng vẫn có ánh mắt nhìn người, học sinh của ông không phải là cái hạng người xấu xa đó.
“Lan Đình, lần này hại chết Cẩn rồi.”
“Ngoan, đừng quấy.” Khương Bồng Cơ đuổi Phong Cẩn sang một bên như thể đang dỗ một đứa trẻ con.
Phong Cẩn trợn tròn mắt như thể đây là lần đầu tiên cậu ta quen biết Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ chắp tay hành lễ với Ngụy Uyên: “Thưa thầy.”
Ngụy Uyên không chấp nhận lễ này của Khương Bồng Cơ ngược lại còn lạnh mặt vung tay áo tránh đi cái hành lễ của cô.
Tuy ông biết Liễu Hi không phải hạng người xấu xa, nhưng cũng không thể hiểu nổi tại sao thằng nhóc này nửa đêm lại trèo tường chui vào nhà ông.
Trèo tường thì cũng thôi đi, nhưng qua cuộc đối thoại của nó với cậu thiếu niên lạ mặt kia, rõ ràng là nó biết trong viện có người lại vẫn còn cố ý leo tường vào.
“Tiểu tử Phong Cẩn, xin được ra mắt Ngụy tiên sinh. Chuyện ngày hôm nay quả thực là cũng có nguyên nhân, xin ngài chớ vội nổi giận, bình tĩnh nghe Lan Đình giải thích.”
Tuy lúc này Phong Cẩn đang hận đến mức muốn kéo Khương Bồng Cơ ra quyết một trận sống mái, nhưng hiện tại hai người họ là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng. Vì thế, buộc phải đồng tâm hiệp lực xoa dịu cơn giận của Ngụy Uyên trước đã.
[Hoa Cúc Của Hồng Quân Lão Tổ]: Đừng thấy ta giả vờ tỏ vẻ như không sao, nhưng kì thực trong lòng ta đã nóng như lửa đốt rồi đây này. Làm thế nào để duy trì được hình tượng cao ngạo lạnh lùng đây, cái đứa trước mặt này lai lịch không nhỏ, ông đây không bì được với ông già nhà nó!
Đương nhiên, cũng có một vài bình luận lạc đề.
[Phù thủy A Phong]: Móa, cái thằng nhóc kia lại là con trai Thượng Thư Lệnh, đáng hận quả thật đáng hận mà!
Khương Bồng Cơ tỏ vẻ, biểu cảm của Ngụy Uyên mà phối hợp với cái đống bình luận kia, đúng là rất thú vị.
Lúc này, cô mới chú ý đến bên cạnh Ngụy Uyên không chỉ có gia đinh được võ trang đầy đủ mà còn có cả một thanh niên tuổi tầm nhược quán.
Đường nét gương mặt người này có vẻ sắc bén, đôi mắt đen nhánh mang theo chút tử khí, khi bị anh ta nhìn chằm trong lòng tự dưng trào lên cảm giác lạnh buốt.
Gương mặt có vẻ thô ráp ngả vàng, nhưng dung mạo lại cực kỳ khí khái, cho dù sự lạnh lùng âm u ngưng kết trong đáy mắt anh ta cũng không thể nào khiến người ta xem nhẹ ưu thế của những đường nét trên gương mặt.
Chất liệu quần áo trên người này cũng không được tính là tốt lắm, hơn nữa cũng đã cũ, không chỉ không được vừa người mà còn bị giặt nhiều đến mức trắng bệch. Phần cổ áo, ống tay áo cũng đã sờn vải rất nặng, nhưng dáng đứng thẳng tắp, kiên cường đầy sức sống của anh ta lại khiến anh ta không có vẻ nghèo túng như bộ quần áo.
Hơn hai mươi tuổi, góa vợ, đến từ phía bắc, có lẽ là ở thành trì thuộc khu vực biên thùy gần Bắc Cương.
Cha là người dị tộc, mẹ là người Hán tính tình hiền dịu thương con, cuộc hôn nhân của cha mẹ anh ta cũng không vui vẻ gì, cha anh ta còn có thói quen xấu đánh đập vợ con.
Tính tình người này lạnh lùng, âm độc, phong cách làm việc tàn nhẫn, đã từng giết người và không chỉ có một người, người cha đã chết có khi cũng là do anh ta giết.
Chai tay rất dày, hai ngón tay có hơi biến dạng vì thường xuyên tập võ, khả năng có vũ lực mạnh hơn cái cọng bún thiu Phong Cẩn này rất nhiều.
Tất đi trên chân có vết máu thấm ra, vết thương nằm ở lòng bàn chân… thế mà vẫn có thể tiếp tục đứng thẳng...
Sự nhẫn tâm cùng lòng ẩn nhẫn này, cô thích!
Trong khi Khương Bồng Cơ đánh giá phân tích người này, thì anh ta cũng đang đánh giá Khương Bồng Cơ.
Một lúc lâu sau anh ta mới lắc đầu, có vẻ hơi tiếc nuối phe phẩy cái quạt lông trong tay nói với Uyên Kính.
“Công Tào tiên sinh, không phải là cậu ta.”
Vẻ mặt của Ngụy Uyên vẫn đen sì, mấy tên gia đinh đang bao vây quanh Khương Bồng Cơ và Phong Cẩn, không dám thả lỏng.
Ông ta cũng tin học sinh của mình, cho nên không hề có nghi ngờ gì với phán đoán của anh ta, nhưng ông ta vẫn không hiểu tại vì lý do gì mà học sinh của mình lại nửa đêm trèo tường vào ông!
“Thưa thầy, hôm nay học trò đến đây quả thật là vì có chuyện gấp, nếu không thì cũng không cần dùng đến hạ sách này!”
Khương Bồng Cơ không để ý, nhưng Ngụy Uyên lại không thể nào cho qua cái hành vi kinh hãi thế tục như thế này được. Chuyện này mà đồn ra ngoài không biết sẽ bị người ta nói thành như thế nào nữa.
Không cần biết cậu học trò này muốn nói chuyện gì, cửa chính đàng hoàng không đi, lại đi trèo tường, với tính cách của ông mà chấp nhận được thì mới là lạ.
Phong Cẩn hoàn toàn coi mình là không khí, chuyện này là do cậu bị cái tên lừa đảo này liên lụy vào đấy chứ.