Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1072: Mạnh thị chết yểu (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Rõ ràng là chủ công không nói nên xử lý nhóc con này thế nào, nó lại thích sáp người, anh mới không thể không ôm nó theo, tránh việc không ai chăm sóc nó.

Vệ Từ chưa kịp giải thích thì Mạnh Hằng đã nói: “Con của Thú Ăn Sắt nhìn vô hại đáng yêu, nhưng sau khi trưởng thành thì không giống vậy. Dã tính của mãnh thú khó thuần hóa, Tử Hiếu lại giữ nó ở bên cạnh, khó tránh khỏi nó sẽ không làm hại huynh. Bây giờ nuôi nó thì không sao, nhưng lớn hơn một chút thì không ổn.”

Vệ Từ cúi đầu nhìn nhóc con kia, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười nhẹ.

Nhóc con kia không hiểu chuyện gì, nằm úp sấp lại, há mồm cắn tay áo anh, cắn3hồi lâu rồi lại nhả ra.

Liếm liếm, liếm đến khi bát nhìn thấy đáy, nó vẫn tỏ ra chưa đủ.

“Từ khi nào Tử Hiếu lại thích thứ này?”

Cục thịt nấc một cái, đang định bò về phía Vệ Từ, một cánh tay to lớn đáng ghét chợt bế bổng nó lên.

Bị Phong Chân nhéo nhéo thịt trên người, nhóc con kia liền kêu lên mấy tiếng bất mãn.

Vệ Từ đành lặp lại một cách bất đắc dĩ.

Lúc cục thịt với bộ lông trắng đen này được người ta phát hiện thì thi thể của mẹ nó đã cứng ngắc rồi, con non đã đói bụng hai ngày.

Bởi vì người nhặt được con non không tiện nuôi dưỡng nó nên mới đưa nó cho Khương Bồng Cơ, gián tiếp rơi vào tay Vệ Từ.

Vệ2Từ là người bận rộn, bận đến mức không chăm sóc được nhóc con kia, chỉ có thể chuẩn bị cho nó một bát sữa cho thêm mật ong hảo hạng.

Mạnh Hằng nói, dạ dày con non Thú Ăn Sắt không được khỏe giống như mãnh thú trưởng thành, không thể dùng cách đút thức ăn bình thường được.

Cục thịt nhỏ này cũng lanh lợi, vùi cả cái đầu vào trong bát, vươn đầu lưỡi liếm liếm, hai móng vuốt bám vào mép bát không buông.

“Từ hiểu rõ, đa tạ Sĩ Cửu nhắc nhở.” Vệ Từ nói.

“Nghe nói con của Thú Ăn Sắt vô cùng yếu ớt, không dễ nuôi sống được. Nếu Tử Hiếu thích nó, có lẽ nên tìm một người hầu có kinh nghiệm, để hắn chăm sóc sẽ tốt hơn.” Mạnh2Hằng tốt bụng nhắc nhở vài câu. Thú Ăn Sắt không giống với thú cưng bình thường, bây giờ nó còn nhỏ thì vậy, lớn lên hai ba tháng nữa mà không chăm sóc tỉ mỉ, sợ là sẽ chết yểu. “Nghe nói Thú Ăn Sắt vô cùng bảo vệ con của nó, Tử Hiếu có được con non này từ đâu vậy?”

Vệ Từ khó mà nói ra chuyện đêm qua, chỉ có thể ậm ừ trả lời: “Tình cờ nhặt được.”

Mạnh Hằng tựa như sáng tỏ điều gì: “Thú Ăn Sắt không giống những dã thú thường thấy khác, con non đều là do thú mẹ chăm sóc. Thú mẹ rất bảo vệ con, thông thường sẽ không bỏ rơi con mình. Tử Hiếu tình cờ nhặt được nó, có thể là bởi vì mẹ9của nó đã gặp bất trắc. Huynh nuôi nó cũng tốt, tuy là loài dã thú, nhưng nhìn nó đáng yêu như vậy, nếu chết yểu thì cũng thật đáng tiếc…”

Mạnh Hằng nói lời này, không ngờ là chó ngáp phải ruồi.

“Từ khi nào Tử Hiếu lại thích thứ này?”

Cục thịt nấc một cái, đang định bò về phía Vệ Từ, một cánh tay to lớn đáng ghét chợt bế bổng nó lên.

Bị Phong Chân nhéo nhéo thịt trên người, nhóc con kia liền kêu lên mấy tiếng bất mãn.

Vệ Từ đành lặp lại một cách bất đắc dĩ.

“Tình cờ nhặt được.”

Bị Phong Chân “bắt nạt”, nhóc con kia nhìn Vệ Tử với ánh mắt cầu cứu đáng thương, vươn móng vuốt tròn tròn về phía anh.

“Hà… Cũng có linh tính lắm…”

“Muôn vật đều có linh4tính, nó biết ai tốt, ai không tốt với nó.”

Vệ Từ thấy Phong Chân bị cục thịt ghét bỏ, độ cong nơi khóe môi sâu thêm.

“Các huynh cũng rảnh ha…”

Vệ Từ đang định đỡ lấy cục thịt thì nghe thấy tiếng của Khương Bồng Cơ từ bên ngoài truyền vào.

“Chủ công.”

Vệ Từ và Phong Chân cùng hành lễ.

Phong Chân nhét cục thịt vào túi áo, muốn thủ tiêu “chứng cứ phạm tội” lười biếng trong thời gian làm việc.

Khán giả xem livestream nháy mắt phát hiện ra cục thịt đen trắng.

[Phượng Tê Ngô Đồng]: Streamer… Tố giác một tên ăn trộm gấu trúc!

[Kẻ Ẩn Danh]: Phong lãng tử còn không mau đặt quốc bảo xuống, để như vậy quốc bảo sẽ khó chịu đó.

[Tố Y Bay Bay]: Streamer đã thả hết gấu trúc ở tộc Cao Việt về rừng rậm hết rồi, tôi còn tưởng đời này không thể nhìn thấy gấu trúc ở kênh livestream nữa kia… Không ngờ Streamer lại là người như vậy, lại còn nhân lúc chúng tôi không chú ý lén bỏ lại con nhỏ nhất đáng yêu nhất…

[Tiểu Tặc Vô Song]: Streamer, hôm nay bác livestream vuốt mèo nhé. Dù bác không làm gì khác nhưng chỉ cần được nhìn gấu trúc thôi, cục cưng đã thỏa mãn lắm rồi.

Khương Bồng Cơ cười hỏi: “Tử Thực, sao huynh dám giấu khuê nữ của ta?”

Đầu óc Phong Chân nhất thời không nhảy số kịp, anh ta giấu thiếu chủ hồi nào vậy?

Phì!

Anh ta có thiếu chủ hồi nào?

Ngẩn ngơ một lúc anh ta mới nghĩ ra “khuê nữ” mà Khương Bồng Cơ nói là cục thịt anh ta đang cầm trong tay.

“Chủ công nuôi nó à?”

“Không phải ta nuôi chẳng lẽ là huynh nuôi?” Khương Bồng Cơ đón cục thịt trắng đen, nhóc con ngoan ngoãn vùi vào ngực cô, hai cái móng vuốt che mắt, nhìn thì có vẻ như nó đã ngủ say nhưng thực ra nó lại lén lút nhích một móng vuốt ra, âm thầm quan sát Phong Chân.

Phong Chân nhìn Vệ Từ rồi lại nhìn chủ công nhà mình, mắt lấp lánh như đèn pha.

Anh ta biết điều không nhìn nữa, để lại không gian cho Vệ Từ và Khương Bồng Cơ.

Các khán giả nhạy bén phát hiện ra có gì đó không ổn…

Bầu không khí giữa Streamer nhà bọn họ và Từ mỹ nhân sao lại ăn ý và ấm áp quá mức thế.

[Quả Đào Mọc Nấm]: Không phải chứ… Cún độc thân Streamer cuối cùng bỏ rơi chúng ta rồi ư?

[Cánh Bướm Tung Tăng]: Gâu, chỉ muốn khóc thôi, xem livestream mà cũng bị ngược, chẳng lẽ trên đời này không còn chốn dung thân cho lũ cún độc thân?

Sự thực chứng minh, sự lo lắng của các khán giả hơi thừa.

Tính cách của Khương Bồng Cơ và Vệ Từ đều không phải lấy tình cảm là trên hết, nội dung nói chuyện đều là về công việc, chẳng có tí tẹo nào tình tình yêu yêu mà chỉ có chính sự nhàm chán.

“Bên Bá Cao đã có tin gì chưa?” Khương Bồng Cơ vừa vuốt lông vừa hỏi Vệ Từ.

Vệ Từ đành thả bút xuống, nghiêm túc nói: “Hoàng Châu mục dừng chân ở Hiệp Giang, phái binh đi theo hướng Bắc vào Thương Châu. Chủ công diệt tộc Cao Việt – nanh vuốt của Mạnh thị. Tính thời gian, chắc bên Hoàng Châu mục sắp truyền đến tin chiến thắng rồi. Có điều… Từ lo lắng một chuyện…”

“Chuyện gì?”

Vệ Từ nói: “Từ lo lắng Mạnh Trạm – tộc trưởng Mạnh thị Thương Châu.”

Khương Bồng Cơ nhíu mày, cô cười nói: “Có gì mà phải lo lắng lão già ấy?”

Vệ Từ nói: “Từ sau khi chủ công tiêu diệt tộc Cao Việt, Mạnh thị dường như không chống cự nữa. Quân ta tấn công quận Thiên Nham, dọc đường cơ hồ không gặp phải trở ngại gì. Càng thế Từ càng thấy lo lắng không yên… Tính tình Mạnh Trạm vô cùng độc ác, không phải hạng xoàng xĩnh.”

Vệ Từ lo Mạnh Trạm đang chuẩn bị chiêu lớn nào đó.

Với tư cách là người trùng sinh, “ưu thế tiên tri” của Vệ Từ càng ngày càng ít nhưng tính cách của con người không hề thay đổi, anh vẫn có thể mày mò được chút. Dựa theo những gì Vệ Từ biết, Mạnh Trạm không phải người dễ dàng nhận thua, dã tâm của người này còn vượt qua cả sự tồn vong của tông tộc.

Kiếp trước, Mạnh Trạm gả thứ nữ cho Hoàng Tung, hai nhà tuy là thông gia nhưng vẫn tính kế nhau.

Thế nhưng, Mạnh Trạm đi sai một nước cờ, không chỉ không nuốt được cơ nghiệp của Hoàng Tung mà còn bị Hoàng Tung nuốt mất.

Lúc mọi chuyện đã không thể cứu vãn, đoán xem Mạnh Trạm đã làm gì?

Thương Châu chỉ có một mà lại hứa cho hai nhà.

Một là Dịch thị Bắc Uyên, một là Nhiếp thị Trung Chiếu.

Ông ta nhượng lại ải Trạm Giang và ải Úc Môn, mở cánh cửa tiện lợi cho hai nhà đang nhăm nhe Đông Khánh.

Vệ Từ lo lắng kiếp này Mạnh Trạm bị ép nóng nảy sẽ làm ra chuyện giống như vậy.