“Ngụy Uyên tiên sinh biết rõ điều này, nhưng lại không muốn làm hỏng nửa đời sau này của con gái, lại không muốn để bọn họ làm bạn với thanh đăng cổ phật, chỉ đành tìm một con đường khác cho con mình. Ông ấy cực kỳ xem trọng tài hoa của Văn Chứng, chưa chắc đã không có ý định gả con gái yêu cho lang quân. Bây giờ xảy ra chuyện này thì lại càng không có khả năng bỏ qua đối tượng con rể hiền là Văn Chứng, ta nói lang quân là em rể tương lai của ta có chỗ nào sai không?”
Kỳ Quan Nhượng nghe xong trầm mặc một lúc lâu, hoặc phải nói là anh ta chẳng còn gì để nói nữa cả.
Cậu thiếu niên tên Liễu Hi này, phân tích không sai, nhưng mà anh ta vẫn còn vài điều nghi ngờ.
Khương Bồng Cơ sán đến gần, ra vẻ thần bí nói: “Là Đại nương tử, đúng không?”