*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Duyên phận, tuyệt không thể tả xiết.
Ký ức năm đó chợt thoáng qua trong đầu Hoàng Tung khiến cho những dây thần kinh nơi khóe miệng anh ta co giật không kiểm soát được.
Không phải là kiếp trước anh ta mắc nợ Dương Tư hàng triệu xâu tiền chứ?
Tại sao luôn hãm hại anh ta?
Trình Tĩnh nghe xong thì nhếch miệng mỉa mai. Không thể ràng buộc tính toán lợi ích bằng đạo đức nhân nghĩa. Nếu thực sự muốn tính toán thì bên phía Hoàng Tung mới là người bội ước trước… Mạnh Trạm bày ra ván cờ này, Hoàng Tung quả thật là người biết thời biết thế nhưng đồng thời cũng làm tổn hại đến lợi ích của đồng minh.
Khương Bồng Cơ tức giận, nhịn được thì là tu dưỡng tốt, không nhịn được cũng là chuyện bình thường.
“Như vậy, Liễu3Châu mục thật sự không màng đến đại cục sao?” Lại có người nhẹ giọng nói tiếp một câu: “Đoàn sứ giả Nhiếp thị vẫn còn ở đây.”
Nhiếp Tuân nói khẽ: “Vấn đề này cũng không thể hỏi cô ta được, nên hỏi chủ công.”
Khương Bồng Cơ vì muốn chu toàn đại cục, cho nên cô không lập tức trở mặt với Hoàng Tung, thậm chí đến một câu chất vấn cô cũng không thèm hỏi.
Vào lúc này lại bất thình lình đánh úp Kham Châu… Giờ muốn nói cô không cố ý thì ai mà tin được!
Quỷ cũng không tin!
Trình Tĩnh cười lạnh nói: “Cô ta còn có dụng ý gì chứ? Chẳng qua là bất mãn vì phải chịu thiệt lần trước cho nên nghĩ cách để lấy lại danh dự thôi.”
Nếu như trong trường hợp bình thường thì một nửa Thương Châu2và Kham Châu phải là của Khương Bồng Cơ. Thế nhưng Mạnh Trạm tính kế khiến toàn bộ Kham Châu và hai quận Thương Châu đều thành vật trong túi Hoàng Tung. Cả quá trình anh ta chẳng hề tốn công, Khương Bồng Cơ nhịn được cơn tức này thì mới là chuyện lạ.
Vị mưu sĩ kia cũng nghĩ đến việc này, sắc mặt hơi u ám. Ông ta lạnh lùng nói: “Tuy là như vậy nhưng tất cả những chuyện này đều là do Mạnh Trạm sắp đặt. Chủ công chẳng qua là biết thời biết thế... Cô ta không màng đến giao tình giữa mình và chủ công mà lại đánh úp sau lưng, đáng bị người khác khinh thường.”
Trình Tĩnh xem qua phong thư, đôi lông mày lưỡi mác nhíu lại như muốn xoắn vào nhau vậy.
Nhiếp Tuân bên cạnh cũng có2biểu cảm tương tự. Kham Châu đã bị Khương Bồng Cơ cướp mất, muốn lấy lại quả thực khó vô cùng.
Tuyệt nhiên không ngờ lá gan của người này lại to đến như vậy.
Bên trong lều, vị mưu sĩ tâm phúc nào đó nói: “Liễu Hi này là có ý gì? Cô ta tập kích Kham Châu mà không thèm quan tâm đến tình hữu nghị liên minh giữa hai nhà? Sứ giả của Nhiếp thị Trung Chiếu vẫn còn đang ở Thương Châu, chỉ chầu chực cơ hội để chiếm lấy nơi đây. Thời khắc quan trọng này, nếu như hai nhà Hoàng - Liễu đánh nhau thì chỉ có lợi cho kẻ địch bên ngoài…”
Khương Bồng Cơ nhìn có vẻ ngông cuồng nhưng biểu hiện của cô vẫn được tính là tốt, không giống như kẻ lỗ mãng vì lợi ích của mình mà9không thèm đếm xỉa đến đại cục.
Khương Bồng Cơ tức giận, nhịn được thì là tu dưỡng tốt, không nhịn được cũng là chuyện bình thường.
“Như vậy, Liễu Châu mục thật sự không màng đến đại cục sao?” Lại có người nhẹ giọng nói tiếp một câu: “Đoàn sứ giả Nhiếp thị vẫn còn ở đây.”
Nhiếp Tuân nói khẽ: “Vấn đề này cũng không thể hỏi cô ta được, nên hỏi chủ công.”
Khương Bồng Cơ vì muốn chu toàn đại cục, cho nên cô không lập tức trở mặt với Hoàng Tung, thậm chí đến một câu chất vấn cô cũng không thèm hỏi.
Quả bóng lại bị đá tới chỗ Hoàng Tung, lúc này, anh ta cũng đang phải đối mặt với một vấn đề nan giải...
Anh ta rốt cuộc có nên vì đại cục mà chịu đựng những chuyện này không?
Hay là chạy tới chất4vấn, đòi lại Kham Châu?
Trong thời thế loạn lạc, ai đánh chiếm được nơi nào thì nơi đó sẽ thuộc về họ.
Hoàng Tung chạy đi “đòi lại” không những tay không ra về mà ngược lại còn bị người khác chê cười.
Chuyện này chỉ là thứ yếu. Nếu như cả hai nhà vẫn không giải quyết vấn đề ổn thỏa thì mối quan hệ liên minh vốn đã mong manh này sẽ càng nhanh chóng bị tan rã.
Trai cò mổ nhau, ngư ông đắc lợi
Hoàng Tung và Khương Bồng Cơ đấu đá lẫn nhau thì cuối cùng người được lợi nhất vẫn là Nhiếp thị.
Phải vì đại cục mà suy xét, Hoàng Tung nhất định phải chịu thiệt lần này. Anh ta đã phái người đến đàm phán với Khương Bồng Cơ và đề ra phương án để làm hài lòng cả hai bên.
Mặc kệ phương án đó có phải là cách tốt nhất hay không thì Hoàng Tung cũng không thể tránh khỏi phải “mất máu nhiều”.
Trong lều, tất cả mọi người đều nghĩ đến chuyện này, sắc mặt ai cũng u ám.
Nhất thời, xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng đèn cầy đang cháy kêu tanh tách.
Một lát sau, Hoàng Tung ngơ ngẩn trở về vị trí cũ, anh ta chán nản nói: “Chuyện này giao cho Hoài Giới và Hữu Mặc lo liệu.”
Vừa mới lấy được Kham Châu còn chưa kịp nóng tay mà bây giờ đã phải đổi chủ rồi. Nói không đau lòng thì là nói dối.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tất cả bọn họ đều muốn ngăn cản chuyện này nhưng phút chốc lại không nghĩ ra được kế sách nào để giải quyết tình hình.
Trình Tĩnh và Phong Giác chỉ có thể tuân mệnh.
Nhiếp Tuân nói: “Theo như trong thư, sau khi Dương Tư đem quân tới Kham Châu thì cũng không đại khai sát giới, chỉ tống giam Hiệu úy Nguyên An… Theo nhìn nhận của Tuân, Liễu Châu mục cũng không muốn hủy bỏ giao ước liên minh với chủ công. Chuyện này có lẽ vẫn còn khả năng cứu vãn được…”
Khương Bồng Cơ quả thật chưa hề giết sạch binh lính và tướng sĩ của Hoàng Tung. Ngoại trừ trong lúc giao tranh dẫn đến tổn thất binh lực ra, các tù binh khác đều bị giam cầm và quản thúc nghiêm ngặt.
Hoàng Tung nhíu mày đồng thời hỏi Nhiếp Tuân: “Thành Doãn có cao kiến gì không?”
Nhiếp Tuân đắn đo rồi nói: “Theo Tuân thấy, Liễu Châu mục chưa hẳn là muốn chiếm lấy Kham Châu.”
Không muốn chiếm lấy Kham Châu sao?
Không muốn thì đem binh tập kích Kham Châu để làm gì?
“Vì sao lại nói như vậy?” Hoàng Tung gặng hỏi.
Nhiếp Tuân chắp tay thi lễ, lưỡng lự nói: “Kham Châu nằm ở phía Nam mà vùng đất Liễu Châu mục cai trị lại ở tận phương Bắc.”
Hoàng Tung nhíu mày, đứng dậy lấy một bản địa đồ rồi cẩn thận quan sát.
Toàn bộ khu vực mà Khương Bồng Cơ cai trị đều tập trung ở phía Bắc. Bắc Cương, Sùng Châu, Hoàn Châu, quận Hứa và quận Thiên Nham của Thương Châu.
Nếu chiếm lấy Kham Châu thì mối liên hệ giữa các khu trị địa của Khương Bồng Cơ và Kham Châu vẫn rất ít. Khu vực ở giữa còn bị ngăn cách bởi hai quận Thương Châu nằm trong tay Hoàng Tung, giống như bị chặt đứt từ bên trong.
Thấy vậy, Hoàng Tung đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó.
Nhiếp Tuân nói: “Liễu Châu mục muốn dùng Kham Châu để đổi lấy hai quận Thương Châu đang nằm trong tay chủ công.”
Chuyện này không chỉ Nhiếp Tuân hiểu rõ mà ngay cả Trình Tĩnh và Phong Giác cũng biết.
Bởi vì Khương Bồng Cơ có đòi hỏi nên khi đàm phán mới để lại cái cho bọn họ mặc cả.
“Không được... Hai quận Thương Châu...”
Hoàng Tung lập tức từ chối không nghĩ ngợi, trên khuôn mặt lại càng lộ rõ vẻ đau khổ.
Hai miếng mồi ngon béo bở ở Thương Châu chính là hai quận đang nằm trong tay của Hoàng Tung. Nguồn ngựa quý đều tập trung hết ở nơi đây.
Nếu như dùng Thương Châu để đổi lấy Kham Châu thì có nghĩa Khương Bồng Cơ sẽ sở hữu toàn bộ Thương Châu.
Bắc Cương và Thương Châu đều là những tài nguyên chiến tranh mà các nhà quân sự muốn đánh chiếm cho bằng được. Trại nuôi dưỡng ngựa lớn đều tập trung ở hai nơi này.
Nếu không có chiến mã thì sức chiến đấu sẽ giảm đi một bậc. Vậy thì lấy cái gì để tranh giành ngôi báu, bá chiếm thiên hạ đây?
Hoàng Tung đau lòng, những mưu sĩ khác sao lại không đau lòng được chứ?
Vất vả lắm mới nuốt được hai quận Thương Châu mà bây giờ lại bị ép phải nhả ra. Hỏi ai mà không cảm thấy khó chịu?
Các mưu sĩ dưới trướng đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ dùng ánh mắt ra hiệu, bỏ phiếu cử Phong Giác đại diện nói lời động viên Hoàng Tung.
Phong Giác bước ra khỏi hàng rồi nói: “Chủ công, lúc này nên mau chóng đưa ra quyết định, chớ để chậm trễ.”
Lòng Hoàng Tung rối bời.
“Chủ công... Mất cái này lại được cái kia. Dùng hai quận Thương Châu để đổi lấy Kham Châu chưa chắc chúng ta đã phải chịu thiệt.”
Hoàng Tung bình tĩnh lại, anh ta luôn sẵn lòng lắng nghe ý kiến của Phong Giác.
“Hoài Giới nói vậy là có ý gì?”
“Để mất hai quận Thương Châu tất nhiên là đáng tiếc, nhưng chưa chắc Liễu Châu mục nắm giữ Thương Châu đã là điều may. Ngoài ải Úc Môn thì có Bắc Uyên đang chầu chực cơ hội xâm chiếm, còn ải Trạm Giang lại phải đề phòng Nhiếp thị như hổ đói rình mồi. Còn cả Hứa Bùi chiếm cứ quận Hứa, quận Hỗ...”
Hoàng Tung cúi xuống nhìn tấm địa đồ, nét mặt bỗng thay đổi.
Dựa theo lời nói của Phong Giác thì xung quanh Khương Bồng Cơ đều là kẻ địch.
“Tính một đời chứ không tính nhất thời, mất đi vùng ven mà chiếm được cả thành quách rộng lớn. Chủ công chớ so đo được mất nhất thời.”