*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Từ chắp tay sau lưng, làn gió nhẹ thổi qua khiến tay áo tung bay. Anh nhìn về chân trời phía xa khẽ thở dài.
Phong Chân dỏng tai lên lắng nghe câu trả lời, Vệ Từ lại nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Phong Chân: “...”
Huynh làm vậy sẽ mất đi cục cưng đấy!
Phong Chân kinh ngạc trợn to hai mắt, châm chọc nói: “Vệ Tử Hiếu, nói một câu ‘huynh quá đỉnh’ huynh còn tưởng mình sắp lên trời rồi à.”
Hai người nói qua nói lại mấy câu, bất tri bất giác trở lại chủ trướng.
Vệ Từ báo tin tốt cho Khương Bồng Cơ, Nhiếp Lương trở lại Nhiếp thị, sợ rằng sẽ dấy lên sóng gió,3tạm thời không quản được Thương Châu.
“Đúng là giúp người gặp nạn mà.” Khương Bồng Cơ đáp. “Có điều... Liệu Nhiếp Lương thắng được đám cáo già trong Nhiếp thị không?”
Khương Bồng Cơ bắt đầu lo rằng Nhiếp Lương không đủ mạnh, nếu như hắn “tử trận” quá sớm, vậy chẳng phải đáng tiếc sao?
Vệ Từ không chịu nổi ánh mắt u oán của Phong Chân, bất đắc dĩ nói: “Ban đêm quan sát sao trời, tính ra thôi.”
“Sao huynh không nói là cô hồn dã quỷ nói cho huynh biết ấy?”
Quan sát sao trời có thể tính ra những chuyện này á, Vệ Từ thật sự cho rằng anh ta không biết thuật tinh tượng* chắc?
* Thuật tinh tượng:2từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh.
Vệ Từ gật gù đáp: “Từ không chỉ có thể thông linh ngự quỷ, còn thông hiểu thú ngữ, nghe được cây cối nói gì.”
Vệ Từ đáp với vẻ chắc chắn: “Nhiếp Lương có danh xưng là thiên tài của Nhiếp thị, nếu không phải nhờ mưu đồ của hắn, Nhiếp thị cũng sẽ không vững mạnh được như ngày hôm nay. Hiện giờ Nhiếp thị ăn cháo đá bát, e rằng hắn cũng vô cùng đau lòng. Chủ công, chớ thấy Nhiếp Lương sống bình thản lặng lẽ, hắn tuyệt đối không phải hạng người thiếu quyết đoán. Giữ lại những ung nhọt này gieo họa2cho Nhiếp thị, cơ nghiệp của dòng tộc chắc chắn sẽ lụn bại. Với tính tình của hắn, ắt sẽ không thể nào trơ mắt nhìn Nhiếp thị suy bại.”
“Dựa theo giải thích của Tử Hiếu, người này cũng không phải kẻ ngốc.” Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, cau mày nói: “Hắn hẳn phải biết rằng, nếu muốn dẹp bỏ nội đấu, ắt sẽ không còn thời gian để ý đến Thương Châu, phí công bỏ lỡ một cơ hội tốt. Thả cọp về rừng, hậu hoạn khó lường, chẳng lẽ hắn lại không biết?”
Vệ Từ cười nói: “Không thể tham lam, một lúc muốn cả cá cả chân gấu được, Nhiếp Quang Thiện dù biết thì cũng có9thể làm thế nào?”
Có được tất có mất, chú ý phía này thì sẽ lơ là bên kia, Nhiếp Lương biết phải chọn lựa thế nào.
Kiếp trước, Vệ Từ tiếp xúc rất ít với vị thiên tài Nhiếp thị này.
“Dựa theo giải thích của Tử Hiếu, người này cũng không phải kẻ ngốc.” Khương Bồng Cơ khoanh tay trước ngực, cau mày nói: “Hắn hẳn phải biết rằng, nếu muốn dẹp bỏ nội đấu, ắt sẽ không còn thời gian để ý đến Thương Châu, phí công bỏ lỡ một cơ hội tốt. Thả cọp về rừng, hậu hoạn khó lường, chẳng lẽ hắn lại không biết?”
Vệ Từ cười nói: “Không thể tham lam, một lúc muốn cả cá cả chân4gấu được, Nhiếp Quang Thiện dù biết thì cũng có thể làm thế nào?”
Có được tất có mất, chú ý phía này thì sẽ lơ là bên kia, Nhiếp Lương biết phải chọn lựa thế nào.
Kiếp trước, Vệ Từ tiếp xúc rất ít với vị thiên tài Nhiếp thị này.
Từ một chút hiểu biết ít ỏi đó anh cũng biết, Nhiếp Lương có vai trò rất quan trọng trong gia tộc. Với tình hình hôm nay, rốt cuộc là khuếch trương ra phía ngoài, mặc cho nội đấu trong gia tộc quan trọng, hay là thanh trừ gia tộc quan trọng, trong lòng Nhiếp Lương đã có cân đòn, sẽ không vì nhỏ mà mất lớn.
Khương Bồng Cơ đáp: “Chuyện này Tử Hiếu quyết định đi, ta tin tưởng huynh. Có điều, trước khi Nhiếp thị rời đi phải giải quyết xong chuyện Thương Châu.”
Nhiếp thị tạo áp lực với Hoàng Tung, Khương Bồng Cơ mới có thể lấy đây là cái chuôi buộc Hoàng Tung phải đổi hai quận Thương Châu cho cô.
Nếu sứ đoàn Nhiếp thị rời đi, chỉ sợ phía Hoàng Tung sẽ chơi xỏ lá.
Vệ Từ đáp: “Vâng.”
Ngày hôm sau, Phong Giác và Trình Tĩnh thay mặt Hoàng Tung tới thăm.
Hai người này coi như thức thời, bọn họ không nói mấy lời ngu xuẩn kiểu như trách móc Khương Bồng Cơ vì sao phái binh vào Kham Châu... Chuyện ở Kham Châu là Hoàng Tung làm không chính đáng. Kể cả Khương Bồng Cơ có cáu kỉnh, bọn họ cũng không tiện trách cứ, nếu không coi như là mắng cả Hoàng Tung... Hai người rất dứt khoát quả quyết, thầm dò xét ý tứ của Khương Bồng Cơ, trong lòng đã suy tính rõ ràng. Phong Giác liền đưa ra đề nghị muốn đổi hai quận Thương Châu để lấy về Kham Châu.
Khương Bồng Cơ cười khẽ dựa vào bằng kỷ: “Đây là ý của Bá Cao?”
Phong Giác bình tĩnh nói: “Dĩ nhiên là ý của chủ công ta, tuy Giác được chủ công tín nhiệm, nhưng cũng không dám tự ý.”
“Hai quận Thương Châu chính là miếng thịt béo mà đám binh gia tranh nhau, Bá Cao lại bằng lòng dùng hai quận đó để đổi lấy Kham Châu, đây chẳng phải là chịu thiệt lớn rồi sao?”
Phong Giác đáp: “Chủ công ta và Liễu Châu mục thân như huynh muội, người một nhà sao cứ phải chia ra ‘bên huynh’ ‘bên ta’? Chủ công ta cũng không thèm để ý chút được mất này, quan trọng nhất chính là hai nhà kết minh vững chắc. Chuyện Mạnh Trạm lúc trước, chủ công ta xử lý không tốt, ngày đêm lo lắng chuyện đó sẽ khiến cho Liễu Châu mục sinh lòng hiềm khích. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hành động này mới có thể bù đắp được phần nào cho Liễu Châu mục. Xin châu mục chớ chê, Giác cũng dễ phục mệnh với chủ công, để ngài ấy an tâm.”
Phong Giác không nhìn thấy, một đám fanboy fangirl điên cuồng cổ vũ cho anh ta, bình luận càng vô cùng đa dạng đặc sắc.
[Rốt Cuộc Vẫn Không Phải Là Ngôi Sao Đêm Qua]: Xem như tui đã được mở mang kiến thức, kênh livestream này tất cả đều là vua màn ảnh và đại boss thích mở mắt nói mò.
[Vũ Yên Nhiên]: Nếu không tui vẫn theo dõi liên tục, rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, tui còn tưởng Hoàng Tung thật sự phải chịu thiệt. Anh ta và Streamer chẳng qua chỉ là anh em cây khế thôi, sao đến miệng Phong Giác lại trở thành anh em mẫu mực rồi? Đây chính là cảnh giới tối cao của việc mở mắt nói mò.
[Mạc Đan Tư]: Mở mắt nói mò còn chưa đủ, mấu chốt là da mặt phải dày. Tui chỉ thích kiểu không da không mặt mũi như vậy.
[Thủy Tinh Tím]: Mặc dù số lần Phong tiểu đệ ra sân không nhiều nhưng thật sự rất thích nha, cổ vũ cho đại boss.
Khương Bồng Cơ không để ý nội dung bình luận, cười nói: “Ta và Bá Cao cũng không phải người ngoài. Hoài Giới đã nói vậy ta không thể không thuận theo.”
Khương Bồng Cơ nở nụ cười dung túng: “Nếu Bá Cao thích Kham Châu, vậy thì giao Kham Châu cho huynh ấy.”
Nét mặt Phong Giác có vẻ chần chờ, hồi lâu mới cất lời.
“Giác còn có một chuyện, không biết Liễu Châu mục sẽ xử trí thế nào.”
“Hoài Giới có gì cứ việc nói.”
Phong Giác hỏi: “Mạnh Trạm tàn sát hoàng thất, lật đổ càn khôn, chủ công ta phái binh cứu giá, phái binh trú đóng Kham Châu. Có điều, mãnh tướng dưới trướng Liễu Châu mục lầm tưởng bọn họ là loạn binh, giam lại như tù binh... Giác lỗ mãng hỏi một câu, Châu mục đã có phương án xử trí bọn họ chưa?”
Đây là xin tù binh với cô sao?
Khương Bồng Cơ cười híp mắt, rất hào phóng.
“Nếu chỉ là hiểu lầm, ta sao dám giam người của Bá Cao không thả chứ? Đợi Tĩnh Dung tới, ta sẽ sai huynh ấy đi đốc thúc chuyện này.”
Vốn tưởng rằng Khương Bồng Cơ sẽ cố ý gây khó dễ hoặc giam binh, kết quả thuận lợi ngoài ý muốn.
Phong Giác âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Rời khỏi chủ trướng, Trình Tĩnh nói với Phong Giác: “Trong lòng Tĩnh có dự cảm không lành.”
Phong Giác cau mày: “Đúng vậy, thần thái của Liễu Châu mục quá mức ung dung, dường như không hề sợ cục diện bốn bề đều là địch.”
Dồn vào tử địa rồi sau đó hồi sinh?
Lời này nói thì dễ, khi làm mới biết khó khăn đến mức nào.
Hai người sóng vai rời đi, chợt nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang bước đi vội vã thì thần sắc có chút khác thường.
Trình Tĩnh liếc nhìn bóng Nhiếp Tuân rời đi: “Sao hắn lại ở chỗ này?”
Phong Giác bình tĩnh đáp: “Thành Doãn và Mạnh Hằng là huynh đệ, tiếp xúc thân mật một chút cũng là bình thường.”