Ha ha, chuyện này mà báo lên quan phủ thì chẳng khác gì với việc để cả thiên hạ này đều biết chuyện xấu của nhà ông. Thế thì ông còn mặt mũi nào mà sống nữa.
“Đánh chết rồi cho chó ăn, cũng là một cách hay.” Khương Bồng Cơ mỉm cười.
Phong Cẩn và Kỳ Quan Nhượng đồng loạt nhìn cô với ánh mắt dò xét.
Phong Cẩn đã từng được chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn của Khương Bồng Cơ, cho nên cậu ta cũng chẳng mong chờ đối phương có thể nhân từ khoan dung.
Còn Kỳ Quan Nhượng thì lại ngạc nhiên và tò mò nhiều hơn.
Bình thường, được chiều chuộng từ bé như các quý tử sĩ tộc Trung Nguyên thì phải do dự thiếu quyết đoán và mang lòng dạ đàn bà chứ? Thế nhưng... tác phong của vị này lại hoàn toàn khác, máu lạnh và hung hãn đến mức kinh ngạc.
“Nhưng mà, đêm nay học trò đến đây chính là vì tên này. Xin thầy rộng lượng, tạm thời tha cho cái mạng chó của nó.” Khương Bồng Cơ chắp tay xin lỗi.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Ngụy Uyên, cô giải thích: “Tối nay, học trò cùng phụ thân đến Lầu Nghênh Xuân uống rượu, tình cờ gặp phải một bà tử quét dọn ức hiếp các nương tử trong lầu. Vốn dĩ cũng không để ý lắm nhưng sau đó học trò cảm thấy mụ bà tử này có chút là lạ…”
Ngụy Uyên: “…”
Đợi đã, hình như ông vừa nghe được cái gì đó rất đáng sợ thì phải?
Nếu như ông không nghe nhầm thì, thằng nhóc này với ông già của nó…
Hai cha con nhà này... đến lầu xanh để uống rượu???
Kỳ Quan Nhượng thì cảm thấy tam quan của mình bị cưỡng chế đập đi xây lại lần nữa.
Khương Bồng Cơ không thèm để ý đến ánh mắt quái lạ đó của hai người, dù sao tất cả tội lỗi đã có Liễu Xa gánh thay.
“… học trò liền tò mò đi theo, không ngờ lại gặp được một màn “biến hình” rất hay. Một bà tử to béo sau khi cởi đồ liền biến thành một gã đàn ông gầy gò. Lúc học trò đang định rời đi thì bất cẩn đánh động đến đối phương, nên đành phải bắt hắn lại. Sau một hồi tra hỏi không ngờ lại biết được một chuyện khiến người ta phải khiếp sợ. Cho nên, học trò mới tới mạo phạm thầy lúc đêm khuya thế này, bằng không để trời sáng... e là…”
Nói rồi, cô rút cuốn thẻ tre vừa lấy được lúc nãy, trình lên cho Ngụy Uyên: “Theo như những gì học trò biết, không chỉ có hai tên này thay đổi dung mạo để trà trộn vào hậu viện các nhà. Nhưng tại sao bọn chúng lại làm như vậy?”
“Có lẽ là vì muốn trốn khỏi sự truy lùng của quan phủ... Bọn chúng chắc hẳn là người đến từ quận Mạnh.”
Khương Bồng Cơ nói với vẻ vô cùng nghiêm túc, thiếu điều nói thẳng ra luôn là cô vốn chẳng biết chuyện đang xảy ra ở hậu viện của Ngụy Uyên.
Tuy chẳng có tác dụng gì nhưng vẫn tốt hơn là không có gì để che.
Ngụy Uyên nhận lấy cuốn thẻ tre, khuôn mặt từ giận dữ biến thành tái mét, sau cùng là trầm mặc.
Cho dù đang trầm mặc, nhưng lửa giận đang kiềm chế trong lòng ông dường như lại gấp mấy lần trước kia.
“Lũ sâu mọt này!” Ngụy Uyên tức tối quăng cuốn thẻ tre trong tay xuống đất.
Khương Bồng Cơ cũng không hề có ý định nhặt nó lên.
Cái thứ này đâu phải là sách vở đứng đắn gì?
Rõ ràng đây là thứ ghi chép lại các “chiến công vĩ đại” của cái lũ sâu mọt kia.
Vào ngày nào tháng nào năm nào, nhìn trúng phụ nữ của nhà nào hoặc con gái nhà ai.
Cách bọn chúng đóng giả thành phụ nữ trà trộn vào trong nhà người ta rồi cứ thế mà từng bước từng bước tóm gọn mục tiêu như nào.
Bên cạnh đó, ngoài việc miêu tả lại dung mạo, tuổi tác, dáng vẻ của các mục tiêu cùng với các cảm xúc khi đụng chạm da thịt, thì bên trong còn diễn tả lại cảm giác đắc ý của bọn chúng sau khi chiếm được mục tiêu nữa.
Sau cùng mới là tổng kết ưu điểm và khuyết điểm sau mỗi lần hành động của bọn chúng. Ví dụ như làm thế nào để những người bị hại không dám lên tiếng, hoặc dỗ dành bọn họ quan hệ với mình thêm nhiều lần nữa...
Nhưng...
Những điều đó không phải trọng điểm, trọng điểm chính là thân phận và lai lịch của các cô gái bị hại!
30% là con gái của những nhà bình thường ở quận Mạnh hoặc là những phụ nữ góa chồng.
70% còn lại là thiếp thất của các phú thương hoặc sĩ tộc có gia cảnh khốn khó.
Tất cả đều không thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của bọn chúng!
Ngụy Uyên thậm chí còn nhìn thấy mấy người bạn đồng môn và người quen của mình trong cuốn thẻ tre này.
Chỉ cần nghĩ đến hậu viện của người quen ở quận cũng xảy ra chuyện hoang đường như thế này, trong lòng ông không chỉ có tức giận mà còn có cả đồng tình nữa.
Chuyện duy nhất đáng để may mắn đó chính là, ông không đọc được bất kì một chữ nào về hậu viện nhà mình, bằng không ông đến muối mặt với học trò.
“Bọn chúng làm việc không chỉ ngông cuồng mà còn rất thuần thục, có thế thấy, đây không phải là lần một lần hai bọn chúng làm chuyện này.”
Kỳ Quan Nhượng nhặt cuốn thẻ tre lên, xem qua một lượt.
Đợi Ngụy Uyên bình tĩnh lại, anh ta mới cau mày nói: “Nếu như những nội dung này là thật, thì bí mật ẩn giấu trong chuyện này chắc chắn sẽ khiến cho người ta khiếp sợ.”
Khương Bồng Cơ cười giễu một tiếng: “Nào đâu chỉ đơn giản là khiếp sợ. Nhìn nguyên liệu và kỹ thuật chế tạo ra cuốn thẻ tre này Văn Chứng có phát hiện ra điều gì không?”
Cô tiếp tục nói tiếp: “Nhìn nét chữ thì có thể đoán được rằng người viết cũng được học hành tử tế nhiều năm... Mà chưa kể tới, những nhà được nhắc đến đều là những nhà có danh tiếng ở quận Mạnh, hậu viện có thể không kín kẽ như thùng đồng vách sắt nhưng cũng không đến nỗi để nô bộc tầm thường có thể trà trộn vào vấy bẩn nữ quyến được?”
Ngụy Uyên tiếp tục trầm mặc, Kỳ Quan Nhượng thì khẽ phe phẩy cái quạt lông trong tay, ánh mắt lạnh lẽo của anh ta hơi lóe lên khi nghe Khương Bồng Cơ phân tích.
Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, những kẻ luẩn quẩn ở hậu viện của người khác, còn lấy chuyện đó làm vui có lai lịch rất lớn!
Nói một cách chính xác hơn, kẻ cầm đầu những tên này có thân phận không tầm thường.