Con trai trưởng làm quan ở nơi khác,3 con trai thứ Trình Viễn và con gái vì còn chưa thành gia lập thất cho nên vẫn sống cùng tro2ng nhà
Năm đó cả nhà chuyển khỏi huyện Tuy An, Trình Thừa dẫn theo vợ, con trai và c0on gái út
Đứa con trưởng thì không cần ông bận tâm.
Con trai trưởng của ông 0là Trình Tuần, tên tự Công La
Sau khi Trình Thừa ổn định dưới trướng Khương Đồng Cơ,3 ông cũng từng viết thư gửi cho con trai trưởng, hy vọng hắn có thể tới cộng sự dưới trướng Khương Hồng Cơ
Ngày nay thiên hạ đại loạn, một mình bên ngoài quá nguy hiểm
Trình Thừa tự cảm thấy tuổi tác đã càng ngày càng lớn, ổng sợ phần đời còn lại của mình không còn cơ hội gặp con trai
Nào ngờ Trình Tuần theo phe ủng hộ sĩ tộc, luôn khinh thường không qua lại với thứ tộc hàn môn.
Lập trường của Khương Hồng Cơ giữa sĩ tộc và thứ tộc đã quá rõ ràng, cô xuất thân sĩ tộc nhưng ủng hộ hàn môn, đối với Trình Tuần quả thực là một sự sỉ nhục
Vì vậy hắn trực tiếp từ chối lời đề nghị của Trình Thừa
Khi ấy, Trình Thừa đã có cảm giác sẽ xảy ra chuyện không hay
Nhiều năm trôi qua, con trai thứ lại đứng ở phe đối lập với con trai trưởng
Trình Thừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng liên xuất hiện một cảm giác bất an sâu sắc, không còn lòng dạ nào làm việc, thỉnh thoảng lại xuất hiện triệu chứng hoảng hốt và ngẩn ngơ
Chút thay đổi này đương nhiên không thoát khỏi sự chú ý của mấy người Phong Nhân và Uyên Kính tiên sinh
Mấy năm nay, bọn họ thường xuyên qua lại trao đổi học thuật, nghiên cứu hoàn thiện các chế độ của thư viện Kim Lân cũng như tài liệu giảng dạy những môn học của họ
Dựa trên giao tình này, về tình về lý đều phải hỏi han bạn già một chút
Uyên Kính tiên sinh liếc mắt nhìn gương mặt Trình Thừa, khẽ nhíu mày, giơ tay lên vuốt vuốt bộ râu chỉnh tề.
Nét mặt này..
Ông trầm ngâm hồi lâu
Không ổn
Bên khác, Phong Nhân đã dụ được Trình Thừa kể ra tâm sự
Biết ông rầu rĩ vì chuyện con trưởng con thứ, Phong Nhân ngẩn ra.
Chuyện này thì ông mới là người có nhiều cảm xúc nhất
Vui mừng vì con trai trưởng Phong Khuê đảm nhiệm được chức trách tộc trưởng, chiều cố gia tộc, đến nay chưa xuất sĩ
Nếu Phong Khuê cũng xuất sĩ vào phe đối lập, ba huynh đệ xếp hàng một chút, đó chính tổ hợp mũi kim
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đứa nào bị thương hay phải chết thì người làm cha đều sẽ bị thương không sống được
Phong Nhân chỉ có thể an ủi: “Con cháu tự có phúc của con cháu, Văn Phụ nghĩ thoáng ra một chút đi.” Chỉ hận loạn thể lênh đênh, thảm kịch như vậy không biết sẽ diễn đi diễn lại bao lần
Con cái rồi cũng sẽ trưởng thành, sẽ có chí hướng và những lựa chọn riêng
Cuộc đời chúng do bọn chúng lựa chọn, con đường đó rốt cuộc là hoàng tuyền hay đường lớn rộng mở, làm cha mẹ căn bản không thể nào can thiệp
Trình Thừa ủ rũ nói: “Thừa cũng muốn nghĩ thoáng lắm
Thế nhưng đêm qua vừa nằm mơ, đến giờ vẫn cảm thấy trong lòng hoảng sợ bất an.” Phong Nhân hỏi ông: “Mơ thấy gì?”
Trình Thừa thở dài một tiếng, cẩn thận nhớ lại rồi đáp với vẻ nặng nề: “Thừa mơ thấy mình trở lại nhà cũ ở huyện Tuy An, căn nhà lâu năm không sửa sang, chỉ còn lại tường để tan hoang
Bên trong mạng nhện giăng đầy, rắn bọ khắp nơi
Không hiểu vì sao Thừa lại đi thẳng tới phòng cũ của con trai trưởng, qua cánh cửa nhìn thấy trong viện có hai con rắn vảy dày như cá, đều đang thoi thóp
Thừa thấy vậy nhưng cũng không sợ, lúc này ngoài nhà có một con chim to màu đen ba đầu miệng đỏ bay tới, ước chừng cũng phải một trường hai thước
Hai cánh rộng mở có thể che khuất bầu trời, nó liền mổ một trong hai con rắn rồi tha đi
Thừa luống cuống, cẩm côn gỗ muốn đánh con chim quái dị kia
Lúc này, con rắn kia liền phi thẳng vào tường!” Nói xong, ông nhịn xuống hoảng sợ trong lòng.
Sau đó, Thừa liền sợ hãi mà tỉnh lại.”
Phong Nhân nghe không hiểu, nghiêng đầu hỏi Uyên Kính tiên sinh
“Nghe nói tiên sinh tinh thông thuật giải mộng, giấc mộng này nên giải thích ra sao?” Trình Thừa cũng nhìn sang, Uyên Kính tiên sinh suy nghĩ một chút, hỏi Trình Thừa: “Hai con rắn có gì khác nhau không?”
Trình Thừa đáp: “Vẻ ngoài rất giống, nếu nói điểm khác nhau, vậy thì một con có hơi dài nhưng thân mình thô hơn, con còn lại thì ngắn, thân mình cũng nhỏ hơn.”
“Phi vào tường là con nào?” Trình Thừa cẩn thận nhớ lại: “Con to hơn.” “Sau khi nó phi vào tường thì ông tỉnh mộng? Có trông thấy tình hình của con rắn phi vào tường kia không?” Trình Thừa đáp: “Không biết, sau khi nó phi vào tường, nửa người liền chôn dưới vách tường, ta nhớ mang máng..
Hình như con chim quái dị màu đen kia muốn đến mổ nó?”
Nghe xong hồi lâu, Uyên Kính mới đưa ra kết luận
“Tìm đại phu kê cho ông hai thang thuốc an thần đi.” Trình Thừa: “...” Không biết có phải câu nói vừa rồi của Uyên Kính tiền sinh có tác dụng hay không, Trình Thừa lại không cảm thấy khó chịu như vậy nữa
Mọi người thấy tinh thần ông không tốt, khuyên ông yên tâm để công việc ở đó đã, cứ về nhà nghỉ ngơi trước đi.
Học trò Đường Diệu bên cạnh Uyên Kính tiên sinh nhịn thật lâu, suốt cả một buổi chiều đều mất hồn mất vía
Đường Diệu đưa Uyên Kính đưa về phủ đệ, hắn ta mới ấp úng nói: “Thầy.” Uyên Kính tiên sinh trầm mặt, dửng dưng hỏi: “Có gì muốn hỏi sao?”
“Cảnh tượng trong giấc mộng của Trình tiên sinh, có phải là...” “Thầy biết.” Uyên Kính tiên sinh nói
“Nhưng có thể nói cho Văn Phụ nghe sao?” Đường Diệu im lặng không nói
Thuật giải mộng của hắn ta cũng chỉ coi là biết sơ sơ, vẫn là tò mò đi theo tiên sinh mà học hỏi
Ngay cả hắn ta cũng có thể nhìn ra giấc mộng này kỳ lạ, tiên sinh sao có thể không biết được chứ? “Trong vòng một năm ắt sẽ có đám tang, có lẽ là con trai trưởng.” Uyên Kính tiên sinh thấp giọng nói: “Quan sát gương mặt Văn Phụ, đường nét trên cung con trai trưởng rất hỗn loạn, còn có một đường hoa văn rất nhỏ bị đứt đoạn
Lệ đường lõm xuống mà sắc lại có vẻ u tối, tất cả đều tỏ rõ cung trưởng nam có họa
Còn có giấc mộng của ông ấy..
Chim ăn long xà, chủ sẽ có tang, đại hung
Trong mộng, ông ấy thấy trong sân có hai con rắn thương tích trùng trùng, không những không sợ, mà còn lấy thân bảo vệ khi con chim quái dị kia bay tới
Có thể thấy trong lòng ông ấy cũng rõ ràng
Giấc mộng quá tỏ tường như vậy, khó trách trong lòng ông ấy sẽ cảm thấy thấp thỏm bất an
Lúc sau, con rắn to hơn phi vào tường tự vẫn, đoán chừng con trai trưởng không phải chết trong tay người ngoài, quá nửa là tự vẫn.”
Đường Diệu lập tức sợ run
“Không thể tránh được sao?” Mấy năm nay thường xuyên tiếp xúc với Trình Thừa, Đường Diệu kính trọng ông chỉ xếp sau Uyên Kính tiên sinh, cùng Phong Nhân xếp ngang hàng một bậc
Uyên Kính tiên sinh nói: “Giấc mộng này của Văn Phụ, nếu nói là dự đoán trước điều gì, chi bằng nói là điều lo lắng mịt mờ nhất trong nội tâm ông ấy.” Đường Diệu trầm mặc: “Ý thầy là...” “Con cho rằng Văn Phụ thật sự không hiểu chút nào sao?” Uyên Kính tiên sinh thở dài nói
“Chính vì ông ấy biết rõ thể cục, cho nên mới mơ giấc mơ này
Ông ấy vừa nắm rõ thể cục hôm nay, vừa không muốn đối mặt với thực tế
Nói ra cũng vô ích, con cảm thấy có thể thay đổi sao?”
Đường Diệu đáp: “Không có chuyện gì chưa xảy ra lại không thể nghĩ cách thay đổi?” Uyên Kính tiên sinh cười, có điều nụ cười này không giống những nụ cười hòa ái thường ngày, dường như mang theo ý châm chọc.
“Vấn đề mấu chốt không nằm ở thay đổi hay không thay đổi, mà nằm ở người trong cuộc có thể thay đổi hay không.” Uyên Kính tiên sinh nói
“Tính tình Trình Tuấn định trước hắn và Liễu Hi là hai người đi hai đường
Năm đó Văn Phụ viết thư hy vọng con trai trưởng buông bỏ quan chức, một nhà đoàn viên, Trình Tuấn có đồng ý hay không? Con cảm thấy Liễu Hi sẽ nhân nhượng Trình Tuần, thân cận trọng dụng sĩ tộc, hời hợt chèn ép hàn môn không? Hay là Trình Tuấn sẽ thay đổi chí hướng trước sau như một, đột nhiên làm thân với hàn môn?”
Đường Diệu nghe xong như rơi vào hầm bằng.
Uyên Kính tiên sinh lại nói: “Chính bởi vì Văn Phụ biết rõ lập trường và chí hướng của hai người con trai, cho nên trong mộng mới xuất hiện hai con rắn tranh chấp nhau, cuối cùng lưỡng bại câu thương”
Liễu Hi thế mạnh binh tráng, mặc dù Hứa Bùi có lực lượng tranh đấu, nhưng nội tâm Trình Thừa vẫn nghiêng về Liễu Hi, cho nên con rắn phi vào tường tự vẫn trong mộng mới là con to hơn
Giấc mộng này, nói trắng ra là chính là định luận của nội tâm Văn Phụ đối với tình thế.”
* Cả hai cùng bị thua thiệt
Hai hổ cắn nhau, con què con bị thương
Đường Diệu im lặng hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Thảo nào...”
Uyên Kính tiên sinh nói: “Mộng tuy cũng có khả năng dự đoán tương lai, nhưng nhiều hơn chính là định luận của lòng người.” “Như vậy, không phải là giấc mộng dự đoán Trình tiên sinh sẽ mất con, mà là nội tâm ông ấy nhận định mình sẽ mất con?” “Chính là như vậy.” Uyên Kính tiên sinh thở dài
“Không trách lựa chọn của con trẻ, chỉ có thể trách thời thế loạn lạc này.”