Mọi người đều biết, địa vị của Tần thị ở Hứa thị không hề3 tầm thường.
Trần thị nguyện trung thành với ngư2ời con nào của Hứa thị thì căn bản đã ngầm thừa nhận ngư0ời đó là gia chủ tiếp theo
Hiện giờ gia chủ là H0ứa Bùi, nhưng Tần thị lại vẫn nguyện trung thành với Hứa3 Phỉ
Đây chẳng phải là đánh vào mặt hắn ta sao, nói rõ với thiên hạ vị trí gia chủ của hắn ta là cướp lại bằng con đường không chính thống sao? Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Hứa Bùi lại nóng lòng mong nửa đêm ông nội báo mộng cho hắn ta, để hắn ta hỏi ông cho rõ ràng..
Hắn ta thân là trưởng tốn, có điểm nào không bằng Hứa Phỉ chứ? Chính vì sự bất công và phủ định của lão gia tử nên Hứa Bài mới nóng lòng hy vọng có thể trực tiếp đánh bại Hứa Phỉ! Hắn ta muốn chứng tỏ cho người trong thiên hạ biết, Hứa Phỉ không bằng hắn ta!
Hắn ta có thể có được vị trí gia chủ là danh xứng với thực!
Bây giờ Hứa Phỉ chui đầu trong mai rùa, mắt thấy không thể nhảy nhót được nữa, Hứa Bùi cuối cùng mới cảm thấy buông xuống được tảng đá trong lòng mình
Ai ngờ lúc này lại bất ngờ xảy ra biến cố..
Hứa Bùi nhẫn nhịn sự nóng nảy và cơn giận trong lòng, âm trầm nói: “Tẩn thị một lòng trung thành, cả nhà già trẻ đều vì Hứa Phỉ mà chết trận nơi sa trường, còn sót lại một mình Tần Cung..
Các ngươi nói đi, tại sao Tần Cung lại đến nương nhờ Liễu Hi, hơn nữa còn lấy được hơn mười nghìn binh mã trong tay Liễu Hi đến thắng quận Hồ chứ?”
Chúng thần đều cúi người, ai nấy đều không dám nhìn khuôn mặt nặng nề có thể vắt ra nước kia của Hứa Bùi
Mặc kệ trong đó có uẩn khúc gì, ít nhất có thể khẳng định..
Liễu Hi nhúng tay vào chuyện này, Hứa Bùi muốn ép chết đường đệ Hứa Phỉ chỉ sợ là khó khăn rồi đây
“Mỗi người các ngươi, rốt cuộc là không dám nói hay là không biết?” Hứa Bùi tức giận đến mức đứng bật dậy, giơ tay chỉ vào một đám thần tử đông nghịt bên dưới
Lúc này ai dám đứng ra làm chim đầu đàn chứ? Trình Tuần lại nghe được tiếng lẩm bẩm khe khẽ ở bên cạnh.
“Nếu như Hàn Úc ở đây thì tốt...” Tính cách của Hàn Úc có phần ngay thẳng, trừ tình huống đặc biệt ra thì bình thường vẫn luôn thẳng thắn bộc trực
Mặc dù tính cách như vậy không được người khác yêu thích nhưng thời điểm mấu chốt quả thực là một sự lựa chọn tốt để gánh trách nhiệm.
Nếu như có anh ta ở đây, không đợi Hứa Bùi nổi giận chất vấn, anh ta đã nghĩ ra cách dập tắt cơn giận rồi, sao có thể để bầu không khí nghiêm trọng như vậy
“Chủ công, chuyện này mấu chốt không phải là Tần Cung nhờ vả ai, quan trọng là ở chỗ Liễu Hi.” Trình Tuần nhận được cái nhìn chăm chú của hơn mười cặp mắt, chầm chậm nói: “Chiến tranh giữa chủ công và Hứa Phỉ, nói rộng hơn thì là chiến tranh chư hầu, nói bớt đi thì chỉ là chuyện nhà giữa hai huynh đệ
Về tình về lý, Liễu Hi đều không nên xuất binh nhúng tay vào, càng không nói đến chuyện giúp một trong hai bên
Hơn nữa, chủ công và Liễu Hi đã quen biết từ thời thiếu niên
Thời gian liên minh ở Hoàng Thủy, chủ công cũng nhiều lần chiều cổ cô ta
Bây giờ cô ta không niệm tình cũ, ngang nhiên nhúng tay vào chuyện nhà của chủ công, hành động lần này thực trái với đạo nghĩa.”
Nói khó nghe một chút thì người này đúng là bắt chó đi cày, thích xen vào việc của người khác
Cho dù có nói thế nào thì Hứa Bùi trước kia cũng từng chiếu cố cô ta, sao cô ta có thể báo đáp như vậy?
Gây sự! Hứa Bùi nín giận trong lòng, nhưng lời Tình Tuần nói đúng là có lý, bản thân lại không thể phản bác trách cứ được gì
“Liễu Hi..
Liễu Lan Đình vốn là người luôn làm trái với luân thường đạo lý, làm ra chuyện trái đạo đức thì đã sao? Ai quản được cô ta?” Lời này của Hứa Bùi chính là tán thành với bình luận của Trình Tuần dành cho Khương Hồng Cơ
Trình Tuần mặt không đổi sắc đưa ra ý kiến
“Chủ công sai người gửi một bài hịch yêu cầu Liễu Hi cho một lời giải thích
Cô ta có thể lui binh thì đương nhiên là chuyện tốt
Còn không thì chủ công cũng là hợp tình hợp lý.” Lời này vừa nói ra, vẻ mặt mang theo vài phần mong đợi của Hứa Bùi lập tức biến mất, đáy mắt dường như đang cố gắng kiềm chế lửa giận
“Một bài hịch mà có thể giải quyết chuyện này?” Hứa Bùi không kìm được giận dữ, chỉ cảm thấy Trình Tuần đang nói nhảm, lãng phí thời gian và sự mong đợi của hắn ta
Trình Tuần ngược lại không hề sợ hãi, vô cùng bình tĩnh nói: “Ý của Liễu Hi không phải ở chỗ Hứa Phỉ mà ở chỗ chủ công
Chỉ là hiện tại cô ta sự xuất vô danh, nếu tùy tiện xuất binh với chủ công, tất sẽ gánh cái danh vong ân phụ nghĩa
Nếu chủ công không kiên nhẫn, cô ta liền có cớ xuất binh
Bây giờ cô ta chỉ nhúng tay vào chuyện nhà của chủ công, giúp đỡ Hứa Phỉ một chút thôi, nói trắng ra là chưa chân chính...” “Không cần nói nữa, ta sẽ ngẫm lại chuyện này...” Hứa Bùi buồn bực cắt ngang lời nói của Trình Tuần
Trình Tuần chỉ có thể nuốt lại những lời định nói, im lặng trở về chỗ của mình
Với thế cục hiện nay, khai chiến đã là chuyện tất nhiên
Chỉ có một điều khác biệt là quyền chủ động trong tay ai, ai càng “sự xuất hữu danh”
Trình Tuần chỉ sợ chủ công xúc động nhất thời mà tạo cơ hội gây hấn cho Liễu Hi
Hứa Bùi chẳng muốn nghe cái này, hắn ta muốn không cần khai chiến là tốt nhất.
Trình Tuần vừa ngồi xuống thì đồng liệu bên cạnh bước ra
“Bẩm chủ công, thần thấy vừa rồi Công La có một câu rất có lý
Liễu Hi giúp đỡ Hứa Phỉ, về bản chất là nhúng tay vào chuyện nhà của chủ công
Nếu chủ công lo xong việc nhà này trước khi quân tiên phong của cô ta tới thì cô ta dĩ nhiên sẽ không còn lý do gì gây việc can qua.” Trình Tuần vừa nghe vậy liền siết chặt tay, nhìn đồng liệu bằng ánh mắt không thể tin nổi
Liễu Hi muốn đánh trận, làm sao có chuyện dừng tay vì Hứa Phỉ gục trước? Làm không tốt còn khiến hai mặt đều có địch! Nếu chủ công tiêu diệt Hứa Phỉ, có khi còn giúp Khương Đồng Cơ giải quyết một chuyện phiền toái ấy
Theo cái nhìn của Trình Tuấn, nếu sớm hay muộn đều phải khai chiến thì vì sao không nắm lấy tiền cơ, chuẩn bị tốt những thứ cần cho trận chiến? Không ngờ, Hứa Bùi lại rất có hứng thú với đề nghị này.
Không quan tâm vì sao Tần Cung lại gia nhập dưới trướng Khương Hồng Cơ, trong đó chắc chắn không thể thiếu ý tứ của Hứa Phỉ..
Hắn ta sợ Hứa Phỉ sẽ mượn lực lượng của Khương Hồng Cơ để có cơ hội đổi đời
Đây không phải là điều hắn ta muốn nhìn thấy
Hiểu rõ mình nhất không phải bạn bè mà lại là đối thủ, huynh đệ Hứa thị cũng vậy
Hứa Bùi cũng hiểu rõ đường đệ nhà mình
Cũng như hắn ta không phục ông nội thiên vị Hứa Phỉ, Hứa Phỉ cũng oán hận và chán ghét mình chiếm vị trí đích trưởng tôn liền có thể có được tất cả
Bọn họ có thể thua trong tay người ngoài, nhưng không bao giờ chịu thua trong tay đối phương
“Cho rằng Liễu Hi là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình à?”
Hứa Bùi thầm trào phúng trong lòng, ánh mắt thoáng sự toan tính.
Hắn ta nhất định không cho Hứa Bùi có cơ hội nào vực dậy..
Hứa Phỉ chẳng thể ngờ rằng Hứa Bùi lại không hề nhớ tới tình nghĩa cùng tộc, đuổi tận giết tuyệt mình
Chuyện này ngoài ý liệu của Hứa Phỉ nhưng Khương Hồng Cơ đã lường trước rồi
Bảo cô giúp đỡ? Cái giá phải trả lớn lắm, căn bản là chẳng có ai trả nổi
Tần Cung chỉ huy hơn mười nghìn binh mã lao đến quận Hỗ, trên đường nhận được một phong mật thư..
Đại quân của Hứa Bùi có hành động, chúng từ bỏ vây khốn, ngược lại tấn công mạnh mẽ vào thành Sơn Ủng
Theo dự liệu thì Hứa Phỉ chỉ có thể cầm cự được nhiều lắm là mười ngày
Địa thế của thành Sơn Ủng hiểm trở, dễ thủ khó công nên Hứa Phỉ mới có thể yên ổn trốn ở đây một thời gian
Nhưng nếu Hứa Bùi bất chấp mọi giá để phá thành thì bên Hứa Phỉ có thể thu được mười ngày là nhiều nhất.
“Làm sao lại...”
Tần Cung nghe được tin này sợ hãi đến mức suýt ngã ngựa, máu cả người như chảy ngược
“Từ đây đến thành Sơn Ủng còn xa không?” Dương Tự hỏi sứ giả
sứ giả nói: “Ít nhất là nửa tháng.”
Nửa tháng?
Thời gian không thể kịp
Tần Cung siết chặt dây cương, càng hoảng hốt đầu óc hắn càng tỉnh táo
“Quân sự..
ta định dẫn một nhóm người đi đường tắt, nếu thuận lợi thì có thể rút ngắn sáu ngày đường.” “Sáu ngày?” Dương Tư kinh ngạc, gã thẳng thắn nói: “Tần Hiệu úy cho rằng Tư không hiểu hại quận Chiết - Hỗ sao? Hai nơi này có diện tích bao la, có thể bằng hai châu bình thường
Tần Hiệu úy muốn rút ngắn sáu ngày đường là đi ngang qua khoảng cách một châu, ngươi định mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi nửa giờ à? Cho dù người chịu được thì binh lính cũng chẳng chịu được
Miễn cưỡng đuổi tới chẳng qua là đưa một đội quân mệt mỏi cho quân địch.” Dương Tư còn cho rằng Tần Cung là một hạt giống tốt vô cùng tỉnh táo cơ, bây giờ mới thấy người ta còn thô lỗ hơn cả Điển Dần
Điển Dần tuy có ngốc nghếch một chút nhưng được cái nghe lời, bảo anh ta đi hướng Đông thì sẽ không đi hướng Tây.
Tần Cung nói: “Cho dù thế nào thì Cung nhất định phải đi, làm hết sức mình..