Hứa Yến Tiêu ban đầu còn nghẹn ngào, kiềm chế tiế3ng khóc xuống
Qua một lúc, cô bé không k2hống chế được khóc thét lên, khóc đến mức cổ họn0g cũng trở nên khàn khàn
Trông cô bé cực0 kỳ nhếch nhác, nào còn dáng vẻ quý nữ sĩ tộc nà3o nữa đâu? Bất cứ là ai cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau đớn từ tiếng khóc của cô bé
Ngay cả lời an ủi cơ bản mà Tần Cung cũng không thể nói thành lời
Tần Cung vung roi thúc ngựa tới trước, còn những binh sĩ sau lưng rất nhanh đã đuổi kịp hắn
Trình Viễn thở hồng hộc nhảy xuống ngựa, liếc nhìn từ xa, giơ tay lấy một cái áo choàng từ rương đồ trên lưng ngựa
“Tần Hiệu úy...” Trình Viên cầm áo choàng đưa cho hắn, lúc này Tần Cung mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Trình Viễn
“Trình Giám quân?” Đờ đẫn nhận chiếc áo choàng, hắn liếc nhìn Hứa Yến Tiểu một cái, mím môi
Tới trễ một bước cũng không phải lỗi của hắn, nhưng đối với Tần Cung mà nói, không thể bảo vệ cả nhà chủ cũ chính là lỗi của hắn
Lúc này, hắn không dám bước đến trước mặt Hứa Yển Tiêu, chỉ sợ gợi lên nỗi đau của cô bé
Hai tay Tần Cung mở áo choàng ra, phủ lên thi thể của chính thất phu nhân
Quần áo trên người cô đa phần đều là tơ lụa quý giá, vải vóc thoải mái đẹp đẽ nhưng không thể nào chịu được lực xé mạnh mẽ
Tên côn đồ nóng vội xé rách ra, làm sao có thể bình tĩnh cởi quần áo trên người xuống? Xô đẩy một hồi, quần áo trên người chính thất phu nhân gần như đã trở thành vải vụn Dù trước khi chết chưa bị làm nhục nhưng chỉ với vẻ ngoài như vậy thì vẫn sẽ bị người khác hiểu nhầm
Phu nhân xuất thân sĩ tộc, làm gì cũng phải chú trọng đến danh tiếng cá nhân và danh dự của gia tộc
Tần Cung nghĩ, e rằng khi đại phu nhân đến âm tào địa phủ cũng không muốn người khác chỉ chỉ chỏ chở thi thể của mình
Trình Viễn bước vào nông viên thì phát hiện ra vài người phụ nữ áo quần rách rưới, đang vô cùng hoảng hốt căng thẳng
Trên cây đại thụ trong sân còn có một thi thể người đàn ông đang treo lủng lẳng.
Nếu không ngoài dự đoán thì thi thể người đàn ông đó chính là Hứa Phỉ của Hứa thị, chủ cũ của Tần Cung
“Đặt người xuống đi...” Trình Viễn không phải người ngây thơ, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy tình cảnh đẫm máu
Sắc mặt Hứa Phỉ tái xanh, lưỡi dài thò ra từ trong miệng, Trình Viễn nhìn thấy liền giật mình
Cậu xoay mặt đi, chỉ huy binh lính ôm người từ trên cây xuống, bố trí ổn thỏa
Sau đó lại dùng vải trắng bịt kín, bảo vệ thể diện của người chết
“Tần Hiệu úy, phát hiện xác một người đàn ông treo cổ mà chết.” Tần Cung nhìn thân thể người đàn ông đang được binh lính khiêng ra, do dự một hồi, cuối cùng vẫn bước lên phía trước, nhẹ nhàng vén một góc vải trắng lên
Chỉ một cái liếc mắt, hai khóe mắt liền đỏ bừng
Nỗi đau vừa mới đè nén xuống một chút lại lập tức trào lên lần nữa
“Hứa Bùi...”
Hai mắt Tần Cung đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ này.
Trình Viễn thở dài, vỗ vai Tần Cung an ủi: “Tần Hiệu úy, xin nén bị thương
Hậu sự của Lệnh Văn Công vẫn cần cậu xử lý
Thế thiếp và gia quyển mà hắn ta để lại vẫn cần người thu xếp ổn thỏa
Bây giờ không phải lúc đắm chìm vào hận thù
Người chết đã ra đi, người sống vẫn nên sống tốt
Nếu như Lệnh Văn Công ở dưới suối vàng biết được, chắc chắn cũng hy vọng nửa đời sau của bọn họ có thể được đối xử tử tế
Bộ hạ cũ của Lệnh Văn Công đa số đều đã chết hết rồi, bây giờ chỉ còn lại Tân Hiệu úy có thể gánh vác được nhiệm vụ quan trọng này thôi
Nếu cậu vì hận thù mà đánh mất lý trí thì ai sẽ là người chăm sóc cho phụ nữ và trẻ nhỏ trong nhà chứ?” Những lời nói này của Trình Viễn vô cùng hợp tình hợp lý, Tần Cung chỉ có thể cố nén đau buồn
Giám quân nói đúng, hắn bây giờ không thể ngã xuống, ít nhất cũng phải thu xếp ổn thỏa cho gia quyến của Lệnh Văn công
Chỉ là..
Trước hết..
Tần Cung nhìn theo phương hướng mà mấy tên côn đồ đã rời đi trước đó, trong lòng căm hận
Làm nhục gia quyển của Lệnh Văn Công, món nợ này phải lấy máu mà trả
“Trình Giám quân, đã tìm thấy gia quyến của Lệnh Văn Công, nhưng bên Dương quân sự vẫn chưa biết...” Trình Viễn vô cùng hiểu ý, cười nói: “Tần Hiệu úy không cần lo lắng, Viễn đã phải người truyền tin cho quân sư rồi.” “Vậy thì tốt, đa tạ giám quân.” Tính tình Trình Viễn vô cùng tốt, gặp được người giám quân dễ nói chuyện lại suy nghĩ chu đáo, đối với thống soái mà nói quả thực là may mắn
Tần Cung thân là thống soái, đương nhiên sẽ không đơn thương độc mã mà đi bắt mấy tên côn đồ kia
May là mấy tên côn đồ đó vẫn chưa chạy được xa, hai chân người làm sao có thể chạy bằng bốn chân của ngựa chiến chứ? Chưa đến một khắc đồng hồ, từng người trong đám côn đồ vừa mới chạy khỏi đã bị kỵ binh trói trở lại, xếp chồng quăng trên mặt đất
Bên này, Hứa Yến Tiêu cũng khóc đủ rồi
“Toàn bộ đám côn đồ đã bị bắt lại, mặc cho Hứa nương tử xử lý.” Tần Cung không ở bên người Hứa Yến Tiêu mà đi bố trí binh lực, chuẩn bị cho trận chiến ác liệt có thể xảy ra bất cứ lúc nào
Làm xong mọi thứ, hắn mới có thời gian đi gặp Hứa Yến Tiêu.
01.
Lúc này, cô bé đã nín khóc nhưng vệt nước mắt trên mặt vẫn vô cùng rõ ràng, hai mắt sưng đỏ giống như mắt cá vàng
Tần Cung không dám tới quá gần, giọng nói cũng mềm mại hơn bình thường mấy độ
Trình Viễn nhìn hai người bọn họ, hai tay lồng trong ống tay áo, âm thầm bật cười
Theo lời miêu tả của Dương Tư thì bình thường Tân Cung giống như một con sói hoang, bây giờ lại cụp đuôi giả vờ là chú chó con không có ác ý gì, dè dặt thu móng vuốt và răng nhọn của bản thân lại, bày ra dáng vẻ đáng thương đó..
Ai, nếu như cậu là thiếu nữ chốn khuê các, nói không chừng cũng sẽ bị thu hút
Trình Viễn bị cảnh tượng do bản thân tưởng tượng ra trong đầu chọc cười
Dương Tư nói: “Cười cái gì? Hay là nhớ đến tiểu nương tử nhà ai?” Trình Viễn cười khẽ nói: “Tiên sinh chớ trêu ghẹo, nhà còn có thể tử như lang như hổ, không dám chắc không dám chọc.” Cậu thành hôn đã mấy năm rồi, thê tử là bà con xa nhà mẹ đẻ
Trước khi thành hôn Trình Viễn vẫn chưa biết người ta có dung mạo thể nào, sau khi thành hôn mới bắt đầu chung sống với nhau
Mặc dù trước khi thành hôn chưa từng gặp mặt, nhưng sau khi thành hỗn hai người sống chung cũng không tệ lắm, bây giờ xem như là tình nồng ý mật, vợ chồng son rất hạnh phúc.
“Vậy vừa nãy cậu cười cái gì?” Trình Viễn nói: “Nhìn chuyện của Tần Hiệu úy, không khỏi nhớ tới thê tử ta ở nhà gây ra một chuyện buồn cười.” “Chuyện gì mới được?” “Thế tử ta mua được ở chợ một con sói hoang non, tưởng nhầm là một con chó con.” Trình Viễn mỉm cười nói: “Lúc ấy đúng vào thời kỳ bận rộn nhất, Viễn có nửa tháng không về nhà
Tới khi ta về nhà, trông thấy con sói đó thì giật mình toát cả mồ hôi
Nàng ấy còn không biết bản thân đã gây ra chuyện lớn thế nào đâu
Bây giờ nghĩ lại, Dương quân sự có cảm thấy Tần Hiệu úy rất giống con chó sói giả vờ làm cho con kia không?” Dương Tư nhìn chăm chú: “Giống!”
Hai người đều đã trải qua độ tuổi của Tần Cung rồi, đương nhiên sẽ nhìn ra tâm tư của Tần Cung dành cho Hứa Yến Tiêu
Chính bởi vì để ý cho nên mới dè dặt
Bên kia, hai mắt Hứa Yến Tiêu nhìn thẳng vào Tần Cung, hỏi với giọng khàn khàn: “Xử lý thế nào cũng được sao?” Tần Cung nói: “Phải, cho dù cô muốn lăng trì bọn chúng, thiên đao vạn quả bọn chúng, mạt tướng cũng sẵn lòng dâng đao lên cho cô.” Khóe miệng Hứa Yến Tiêu nhếch lên một cách gượng gạo, ánh mắt vô hồn, tầm mắt không biết dừng ở nơi nào
“Ta muốn lột từng tấm da đầu của bọn chúng từ xương sọ chúng ra, vậy ngươi cũng làm sao?”
Tần Cung nói: “Làm, mặc dù là một việc tốn thời gian, yêu cầu sự chính xác cao nhưng bọn chúng đang bị như vậy.” Nước mắt của Hứa Yến Tiêu khó khăn lắm mới ngăn lại được, bất chợt lại trào lên.
“Thiến bọn chúng thì sao?”
Tần Cung nói: “Cô muốn dao cùn hay là sắc bén một chút?” Hứa Yến Tiêu nức nở vùi mặt vào đầu gối, giọng không rõ: “Ta muốn nhìn thấy.” Tần Cung lo cô bé phải nhìn thấy cảnh máu tanh, nhưng lại không thể từ chối lời đề nghị của cô bé.
“Được, chỉ là không nên tiến lại quá gần, tránh dính phải máu tươi lên người.” Tần Cung nói lời này xong liền bổ sung thêm một câu: “Cung dẫn hơn mười nghìn binh mã, nơi này vô cùng gần thành Sơn Ủng
Chưa tới nửa canh giờ, quân trinh thám của Hứa Bùi sẽ phát hiện