Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1130: Đánh hứa bùi, chém chư hầu (2)



Người cổ đại thường hiểu chuyện khá s3ớm, mười một tuổi cũng có thể xem là2 bắt đầu lớn rồi.

Hứa Yến Ti0êu vốn thông minh, sáu tuổi đã bắt đ0ầu theo mẹ học cách quán xuyến công 3việc gia đình, mấy việc đấu đá tranh chấp nội bộ cô bé đã chứng kiến nhiều. Trí tuệ của cô bé vốn không thể đem tiêu chuẩn của một đứa trẻ mười một tuổi bình thường ra để so sánh. Cô bé hiểu được mình ở trong tình cảnh nào.

Bá phụ chính là hung thủ đã ép cha cô bé phải chết, mẹ cô bé cũng gián tiếp bị ép chết.

Nói một cách đơn giản, Hứa Bùi không chỉ là bá phụ của cô bé mà còn là kẻ thù giết hại cha mẹ cô bé. Để cho kẻ thù chăm sóc mình, ai mà yên tâm cho được?

Hứa Yến Tiêu cũng có lo lắng như vậy.

Tần Cung ngồi ngay ngắn nhìn cô bé mặc bộ đồ tang bằng vải xô đang đốt tiền giấy trước mặt, trong lòng hơi do dự.

“Tín Chiêu Công sẽ không dám đối xử tệ với cô, nếu xảy ra chuyện, hắn sẽ là người đầu tiên dốc hết sức để bảo vệ cô.”

Sự châm biếm hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của Hứa Yến Tiêu: “Kẻ thù giết chết cha mẹ, sẽ dốc hết sức để bảo vệ ta sao?”

“Hiện tại cô giống như danh tiếng của hắn, Tín Chiêu Công nào dám không bảo vệ?”

Tần Cung nói tiếp: “Nếu ngay cả con gái duy nhất của Lệnh Văn Công mà hắn cũng không chăm sóc nổi, để cô xảy ra chuyện bất trắc. Thì đừng nói người trong thiện hạ, những tộc lão trong Hứa thị sẽ là những người đầu tiên không tha cho hắn.”

Hứa Yến Tiêu cúi đầu, để lộ ra hai bàn tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương, khô quắt như đôi chân gà, còn đâu là đôi tay nõn nà khéo léo cầm kỳ thi họa trước đây? Cô bé nắm chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào phía trong, để lại những hằn đỏ hình trăng khuyết.

“Thế nhưng… Tần Phụng Kính…”

Hứa Yến Tiêu nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng cũng nói ra lời tự tận đáy lòng.

“Nhưng mà ta sợ.”

Tần Cung không nói gì. Cảnh tượng ám ảnh ngày hôm đó hiện lên trước mắt Hứa Yến Tiêu, thân thể gầy gò không ngừng run rẩy.

Cô bé tưởng rằng mình có thể chịu đựng được, nhưng mỗi khi đêm xuống vắng người, cơn ác mộng về tên côn đồ với điệu cười dữ tợn kia lại kéo đến.

Bọn chúng bao vây và dùng vũ lực chia tách mẹ con cô, vừa xé rách áo quần, vừa đánh họ tơi tả.

Mẹ cô chết không nhắm mắt, đôi mắt vẫn còn mở to, khóe mắt vì bị đánh mà rách toạc, vẫn còn vệt máu khô đọng lại.

Tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình bị làm nhục trong tay đám côn đồ, cô hoàn toàn tuyệt vọng.

Đám côn đồ đó cũng không buông tha cho cô.

Hứa Yến Tiêu trong giấc mơ còn tuyệt vọng hơn cô bây giờ, cô càng vùng vẫy muốn trốn thoát bao nhiêu thì bọn côn đồ càng ra tay tàn nhẫn bấy nhiêu.

Đoạn sau giấc mơ, đám côn đồ đó đều biến thành ác quỷ đòi mạng, da mặt bọn chúng biến mất, để lộ ra đầu lâu đầy máu, quần áo cũng dính đầy máu tươi, nhỏ xuống “tí tách, tí tách”. Từng tên từng tên xông về phía cô, trong miệng lầm bầm câu độc chú đòi mạng.

Nếu tâm lý của Hứa Yến Tiêu không mạnh mẽ thì sớm đã bị ác mộng làm cho phát điên rồi.

Sau khi tỉnh mộng, cô bé không thể ngừng suy nghĩ lung tung, thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ khiến chính mình phải kinh sợ: “Tại sao Tần Cung không kịp thời ứng cứu?”

Rõ ràng chỉ cần hắn đến sớm hơn một hai canh giờ, tất cả bi kịch sẽ không xảy ra.

Tại sao không sớm không muộn mà lại vào lúc mọi người chết hết rồi, hắn mới lững thững đến?

Tại sao vẫn để cô được sống?

Lý trí nói với Hứa Yến Tiêu rằng ý nghĩ như vậy là vong ân phụ nghĩa, nhưng cô bé không thể kiềm chế nổi.

Sau khi tìm lại được lý trí, cô bé lại cảm thấy mình giống như ma quỷ vậy, mặt mày còn khó coi hơn cả đám thê thiếp của cha mình.

Tần Cung trầm ngâm một lúc, hạ giọng nói: “Hứa nương tử sợ hãi điều gì? Có thể nói cho Cung biết chăng?”

“Ta luôn cảm thấy… Ta sợ cái mạng này không giữ nổi.” Hứa Yến Tiêu cười một cách đau khổ, nói: “Hứa Bùi có đối tốt với ta như thế nào đi chăng nữa, liệu có hơn con ruột được không? Cho dù là thiếu nữ khuê các nhưng ta cũng biết rằng thiên hạ đã loạn rồi. Chư hầu các nước đều có lòng tham không đáy, sao có thể hài lòng với những gì hiện có? Nếu đến chỗ Hứa Bùi, ta có thể yên ổn sống được mấy năm? Hay là mấy tháng? Cuối cùng cảnh tượng quân đội tấn công thành trì, ta bị côn đồ cướp đi lại tiếp tục diễn ra sao? Vậy đến khi đó thiên hạ liệu có còn Tần Phụng Kính thứ hai kịp thời đến cứu mạng ta không?”

Phụ nữ thời loạn đều sẽ có kết cục như vậy phải không?

Thân là con gái, lẽ nào cô bé nên chấp nhận vận mệnh long đong đầy bất lực như vậy sao?

Cô bé chỉ có thể miễn cưỡng nhân nhượng vì đại cục, lột bỏ hết sự cứng cỏi của mình mới có thể toàn mạng mà sống qua thời loạn này ư?

Cuối cùng, Hứa Yến Tiêu cũng hỏi hắn: “Hôm đó tại sao ngươi đến muộn?”

Tần Cung cúi đầu, nói rõ chân tướng. Hôm đó hắn đến vốn không phải để cứu Hứa Yến Tiêu mà đến vì thi thể của Hứa Phỉ.

Nếu không phải trời xanh có mắt, Hứa Yến Tiêu cũng ở đó thì không biết đến khi nào hắn mới tìm thấy cô bé.

“Ta đang hỏi…” Hứa Yến Tiêu hít vào một hơi thật sâu, nói rõ từng câu từng chữ: “Tại sao hôm đó đại quân đến thành Sơn Ủng muộn?”

Trong mắt Tần Cung hiện lên vẻ khó hiểu.

“Vừa xong Cung đã nói rồi đó.”

Hắn chưa từng nghi ngờ Khương Bồng Cơ, càng chưa từng nghi ngờ Hứa Phỉ, nhưng Hứa Yến Tiêu lại không nghĩ như thế.

“Ta muốn biết, tại sao Liễu Hi lại có thể dễ dàng cho ngươi mượn mười nghìn binh mã? Đã mượn được mười nghìn binh mã, thời gian đến nơi sao lại trùng hợp như vậy?”

Trùng hợp quá mức không khỏi khiến người khác phải nghi ngờ.

Mười nghìn binh mã là rau là cỏ ư, nói mượn là có thể mượn ngay?

Tần Cung là người trung thành nhất dưới trướng của cha cô bé, tại sao khi lâm trận lại thành ra đầu quân cho kẻ khác rồi?

Tại sao mười nghìn binh mã tiếp viện cho thành Sơn Ủng lại đến đúng thời điểm tới vậy?

Mấy ngày nay, Hứa Yến Tiêu bận trông nom linh cữu của cha mẹ, nay phòng tang tạm thời trống vắng, yên tĩnh, cô bé không thể ngừng suy nghĩ lung tung.

Những chất vấn này giống như ác mộng, sống chết bóp chặt cổ họng cô bé.

Tần Cung cũng chẳng hề giấu giếm, kể tưởng tận, tỉ mỉ những gì mà hắn biết được.

Cuối cùng, hắn còn nói thêm.

“Cung thật hổ thẹn với sự trọng dụng và tín nhiệm của Lệnh Văn Công.”

Sau khi nghe hết, một hồi lâu sau, Hứa Yến Tiêu vẫn không nói gì.

“Hứa nương tử xin hãy yên tâm ở lại quận Chiết, chờ đợi tin tốt.” Dường như Tần Cung hơi xấu hổ, hắn nhìn ra chỗ khác, hạ giọng nói: “Cung xem thế cục thiên hạ hiện giờ, chủ công và Tín Chiêu Công nhất định sẽ đánh nhau. Đợi ngày đại quân đánh bại kẻ thù, Cung sẽ đưa người rời đi.”

Hứa Yến Tiêu không trả lời, Tần Cung ở lại trông linh cữu cùng cô bé một lúc rồi đứng đậy đưa quân đi tuần.

Bởi luôn phải đề phòng Hứa Bùi phái quân đánh úp, những ngày này bọn họ đều rất bận rộn, nhưng Tần Cung lại không yên tâm Hứa Yến Tiêu.

Vì phải chú ý cả hai bên nên hắn chỉ có thể rút ngắn thời gian nghỉ ngơi của bản thân. Sau khi rời khỏi linh đường, hắn phát hiện ra Dương Tư đang đứng ở ngoài.

“Dương quân sư, ngài…”

“Mai là hạn cuối Hứa nương tử phải đem di hài của Lệnh Văn Công và mọi người quay về.” Dương Tư cười khổ, nói: “Tư kính trọng Lệnh Văn Công đã lâu, nay lại không thể đưa tiễn ngài ấy. Nhân dịp này rảnh rỗi, muốn đến thắp cho Lệnh Văn Công nén hương, nói rõ lòng mình.”

Tần Cung trong lòng cảm kích, có ấn tượng tốt hơn đối với Dương Tư. Nhưng nào ngờ, đối với kẻ mưu sĩ mà nói, mấy lời hay ho này cũng chỉ là lời nói thuận miệng ngay lúc đó mà thôi.

Tần Cung vừa rời đi, Dương Tư liền bước vào linh đường.

Linh đường bố trí cực kỳ sơ sài, không khí hơi ngột ngạt, ở lâu cảm thấy rất khó chịu.

Dương Tư nói vài lời an ủi với Hứa Yến Tiêu, rồi khi gã bước lên thắp hương, Hứa Yến Tiêu mới cất lời hỏi: “Tiên sinh đứng ngoài nghe bao lâu rồi?”

Dương Tư nói: “Rất lâu rồi.”

Hứa Yến Tiêu chau mày: “Tiên sinh không biết đứng ngoài nghe trộm là rất thất lễ sao?”

Dương Tư đáp: “Hứa nương tử xin hãy thông cảm cho Tần Hiệu úy.”

“Lời này có ý gì?”

Hứa Yến Tiêu hơi sợ người đàn ông trước mặt, thấy Dương Tư quay đầu nhìn về phía mình, cô bé bỗng thu người lại lùi về phía sau.

“Hứa nương tử có biết vì sao chủ công nhà ta lại cho Tần Hiệu úy mượn mười nghìn binh mã không? Và Tần Hiệu úy vì sao lại quy phục dưới trướng của chủ công không?” Dương Tư cười nhạt, quay về phía quan tài của Hứa Phi nói: “Bởi vì Lệnh Văn Công lấy Tần Hiệu úy ra làm quân cờ đổi lấy mười nghìn binh mã. Từ Hoàn Châu đến quận Hỗ, đường xá xa xôi, cho dù có thúc ngựa chạy nhanh cũng không đến kịp. Ngày hôm đó có thể đến nơi được, toàn quân tướng sĩ đã sức cùng lực kiệt. Hứa nương tử liệu có biết, Tần Hiệu úy đã làm hết sức có thể rồi chăng?”

Hai mắt Hứa Yến Tiêu mở to kinh ngạc, hoảng sợ lùi về phía sau.

“Cha ta, ông ấy sao lại…”

Dương Tư nói: “Tần Hiệu úy là người trung thành, tính tình cương trực, ngay thẳng, nhưng trong lòng hắn luôn hướng về chủ cũ, sớm muộn cũng chẳng được chủ mới trọng dụng. Nương tử nếu còn một chút lòng biết ơn thì hãy thông cảm cho Tần Hiệu úy. Chủ cũ đã mất, chủ mới vẫn còn đó, hắn xứng đáng có tương lai tốt hơn. Hứa nương tử muốn hắn sống hay muốn hắn chết?”